Người phụ nữ đó mới là kẻ sát nhân đã khiến kiếp trước của cô ấy đau khổ và điêu đứng, khẩu Phật tâm xà, hai lòng hai dạ. Ở nhà họ Lục, cô ta luôn cho rằng cô ta đối xử chân thành và coi cô ấy như chị gái ruột của mình, nhưng không ngờ người như vậy đã kéo cô ấy vào địa ngục từng chút một, giẫm lên cô ấy để bước lên. Cho dù sau khi kết hôn cũng không buông tha cho cô ấy, chồng cô ấy bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo thì không nói làm gì, ngay cả con của cô ấy cũng phản bội cô ấy, hỏi cô ấy tại sao dì Vân Hề không phải là mẹ nó? Lục Mạn Mạn lấy tay che ngực, đến bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy đau lòng!

Cô ấy không phục!

Tại sao đều là kẻ xấu mà người này còn sống tốt hơn người kia?

Lần này, cho dù là Thư Vân Hề hay Lê Tuyết, cô ấy cũng sẽ không bỏ qua!

Trong mắt cô ấy loé lên tia sắc bén, hít một hơi thật sâu, sau đó đi về phía cầu thang.

Lê Tuyết đi tắm trước, vừa đi ra khỏi phòng tắm, dưới lầu đã xảy ra một trận cãi vã kịch liệt.

Biệt thự của nhà họ Lục có cách âm, nhưng cô vẫn nghe thấy.

Tiếng hét lớn, hình như là Lục Mạn Mạn.

Có lẽ Thư Vân Hề lại nói điều gì đó châm ngòi cho cuộc chiến, trong truyện cũng như vậy, sau khi khiêu khích xong cô ta sẽ an ủi cả hai bên và đóng vai một người tốt.

Lê Tuyết đi tới cửa lắng nghe, nhưng cô không nghe rõ nên mở cửa một chút.

Tuy nhiên, cô mới nghe được vài câu thì đã thấy một bóng người vụt qua trước mặt.



Là Lục Lương.

Chắc là đi xuống đó.

Cô bĩu môi, nghe một hồi cũng cảm thấy chán, đóng cửa lại, xoay người làm bài tập.

...

Ngày hôm sau, bầu không khí trong nhà họ Lục hơi kì lạ.

Lê Tuyết không hỏi nhiều, ăn sáng xong liền đến trường, không mang theo đồ ăn sáng.

Nghĩ đến việc mình dũng cảm cứu người chiều hôm qua, còn sống chết đèo cậu về, thằng ranh con, một câu cảm ơn cũng không có, Lục Mạn Mạn vừa về nhà là cậu bám lấy như keo con chó.

Trái tim nguội lạnh.

Tuy nhiên, lúc sáng ở bàn ăn cô không nhìn thấy Lục Mạn Mạn, cũng không biết trận chiến đêm qua như thế nào.

Cô đi đến trường với sự tò mò.

Nhịn cả một ngày, buổi chiều đi học về cô nhìn Triệu Cầm mấy lần.

Buổi tối ăn cơm xong, Triệu Cầm mỉm cười cùng cô lên tầng, trên tay còn cầm một chiếc váy mới.



Mới mua hôm nay, màu trắng và màu be chấm bi.

Vừa vào cửa, Lê Tuyết đã không nhịn được hỏi chuyện tối hôm qua: "Mẹ, Lục Mạn Mạn đi rồi sao?"

Triệu Cần gấp váy đặt ở trên sô pha, sau đó ngồi xuống: "Con quan tâm đến nó làm gì?"

Bà ngẩng đầu lên, thấy cô tò mò nên cũng không giấu giếm: "Đi rồi, tối hôm qua tức giận rời đi, Lục Lương còn đi theo đó. Tình cảm của hai chị em này rất tốt, nhưng nhất định không sánh bằng con và Trăn Trăn."

"Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

Lê Tuyết thật sự rất tò mò, có lẽ là do trong truyện có quá nhiều nội dung, nhiều chỗ bị nhớ nhầm. Cha Lục và Lục Mạn Mạn không chỉ cãi nhau có một lần, không biết hôm qua là lần nào?

Triệu Cầm không vui lắc đầu, giơ tay hất tóc mái của cô: "Con cả ngày không đọc sách mà đi bận tâm đến mấy chuyện này làm gì?"

"Còn có chuyện gì nữa? Chuyện của con bé Thư Vân Hề đó, hình như là về một cuộc thi múa, nó vốn là người được chọn, sau đó không biết tại sao lại đổi thành Lục Mạn Mạn. Tối qua mẹ cũng ở đó, con bé đó thật sự xấu xa, mặc dù không chủ động nói ra, nhưng lại lập lờ dẫn dắt đến chủ đề này, sau đó chú Lục của con nhớ ra rồi chủ động hỏi."

"Lại không phải không biết chú Lục con là người như thế nào à? Rất quan tâm đến con bé đấy, đã sớm nghe nó nói về cuộc thi múa vài lần rồi. Vừa nghe nói là đổi người, cộng thêm lời nói còn ẩn chứa những ý khác của nó nữa, ông ấy cho rằng Lục Mạn Mạn đã dùng thân phận của mình hành động càn rỡ trong trường!"

"Con cũng biết chú Lục con là ban giám hiệu của đại học H mà, nếu thay đổi cũng không phải là không thể, tìm người hỏi thăm, sau đó bắt đầu cãi nhau thôi."

Bà lắc đầu cảm thán: "Con bé này có mưu kế thật sâu!"

Lê Tuyết nghe xong rơi vào trầm tư, mím môi, cô nhớ một chút về cuộc thi múa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện