Triệu Cầm nhìn cô qua gương và cười hài lòng: "Cái này đẹp lắm, rất hợp với con. Con qua đây ngồi đi, để họ trang điểm cho con một chút."
Lê Tuyết lấy tay che ngực, cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Ngực căng phồng, ép vào làm cô có chút khó chịu.
Cô đi đến bên cạnh Triệu Cầm ngồi xuống, chuyên viên trang điểm đi tới trang điểm cho cô, mất khoảng nửa tiếng mới sửa soạn xong, lớp trang điểm hơi đậm, tô son đỏ làm cho cả người trở nên tươi tắn rạng rỡ.
Tóc của cô được buộc ra sau đầu và cuộn thành lọn, tai đeo một đôi bông tai ngọc trai rất lớn, trên cổ là một chiếc vòng ngọc trai cùng màu.
Lê Tuyết cũng cảm thấy đẹp nên xoay qua xoay lại trước gương, vô cùng xinh đẹp.
Hôm đó cô thấy Lục Lương mặc màu xanh đẹp nên không nhịn được cũng muốn thử, không ngờ hiệu quả lại khiến người ta kinh ngạc.
Triệu Cầm cũng đã sửa soạn xong xuôi, đứng dậy lui lại mấy bước, nhìn cô và gật đầu rất hài lòng: "Không tồi."
"Chị xinh đẹp!"
Thằng nhóc cũng đến tham gia cuộc vui và phấn khích chạy vòng quanh cô.
Lê Tuyết cảm thấy tự hào.
Thư Vân Hề mang theo ý cười đến gần: "Vóc dáng của Tiểu Tuyết đẹp đến mức chị không nỡ rời mắt, không biết lát nữa sẽ có bao nhiêu cậu ấm nhà giàu bị lóa mắt đây?"
Lê Tuyết vốn đang rất vui vẻ, nhưng sau khi nghe được điều này thì tâm trạng tốt của cô đột nhiên giảm đi một nửa.
Có lẽ “Lê Tuyết” thích nghe điều này, nhưng nó thực sự không hợp với cô. Từ bé tới lớn, cô chưa bao giờ cảm thấy đón ý hùa theo sở thích của bọn con trai là một chuyện vui vẻ gì cho cam, con gái không thể tự ăn mặc trang điểm cho mình ngắm sao? Cô quay đầu lại cười: "Chị à, chị khiêm tốn quá, em đâu xinh đẹp bằng chị đâu!"
Triệu Cầm cũng đi tới nói: "Con bé Vân Hề này miệng ngọt lắm, cháu đi trước đi, chắc chú Lục của cháu sắp tới rồi."
Bà đổi chủ đề rất tự nhiên, nói xong đi đến bên cạnh Lê Tuyết để chỉnh lại bông tai của cô.
Sau đó bà quay sang nói với con trai mình: "Đừng chơi nữa, chúng ta xuống trước đi."
Lê Tuyết sợ cô ta nghĩ nhiều nên nắm lấy cánh tay cô ta: "Chị, đi thôi, em đói rồi, chắc hôm nay có rất nhiều món đó!"
Thư Vân Hề cố nặn ra một nụ cười.
...
Khi đi ra ngoài, người lái xe đã đợi sẵn.
"Bà chủ."
Tài xế xuống xe mở cửa một cách cung kính.
Triệu Cầm gật đầu, đưa con trai lên chiếc xe đầu tiên, Lê Tuyết và Thư Vân Hề ngồi xe phía sau.
Xe chạy ra ngoài, bà cụ nhà họ Phó ở bên Sơn Thủy Hoa Thành, là vùng ngoại ô, cũng là khu giàu có nhưng môi trường tốt hơn.
Khoảng hai tiếng sau xe mới dừng lại.
Bên ngoài ánh đèn le lói, nhìn ra ngoài cửa kính xe có thể thấy có rất nhiều phóng viên vây quanh trên thảm đỏ.
Thư Vân Hề hơi căng thẳng siết chặt nắm tay, thở nhẹ, vô tình quay đầu lại thì thấy Lê Tuyết ở bên cạnh vẫn đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Ánh mắt cô ta tối sầm lại, mím môi, quay đầu đi không nhìn cô nữa.
Tài xế xuống xe trước, một lúc sau mới mở cửa.
"Thưa cô, chủ tịch Lục đến rồi, bà chủ cũng đã đi xuống."
Thư Vân Hề ở bên ngoài nên đi ra trước, Lê Tuyết theo sau.
Cha Lục và Triệu Cầm ở cách đó không xa, hai người bèn đi tới đó.
Triệu Cầm vẫy tay với Lê Tuyết, Lê Tuyết mỉm cười và khoác tay Thư Vân Hề đi tới.
Cả gia đình năm người đi về phía cổng, trông vui vẻ hòa thuận.
Đúng vào lúc này, từ xa có vài chiếc ô tô dừng lại.
Một lúc sau, có một vài người bước xuống, người đầu tiên là một ông già tóc bạc, tay cầm gậy nhưng đầy khí thế. Bên cạnh có một cô gái, mặc một chiếc váy dài màu đỏ, nét mặt tuy bình thường nhưng khí chất của cô ta lại khiến không ai có thể bỏ qua, nói chuyện cười đùa với ông lão, vừa nhìn là biết có quan hệ không bình thường.
Đi sau cô gái vài bước là một chàng trai mặc một bộ vest đen bảnh bao, có vẻ ngoài khôi ngô.
Trên sân có một khoảnh khắc im ắng, sau đó trở nên ồn ào ngay lập tức, các phóng viên vây quanh cầm máy ảnh chụp lại.
"Là ông Nghiêm!"
"Vậy mà ông Nghiêm cũng tới!"
"Cô gái đó là ai?"
"Không biết!"
...
Đám Lê Tuyết đang đi tới cửa đưa thiệp mời, nghe thấy động tĩnh nên cũng quay đầu lại.
Nhìn kỹ lại, không ngờ đó lại là Lục Mạn Mạn và Lục Lương!
Lê Tuyết không khỏi quay đầu lại nhìn vẻ mặt có chút khó coi của cha Lục và Thư Vân Hề.
Không biết vì sao mà Lê Tuyết lại cảm thấy hơi vui mừng và phấn khích.
Trong mắt cũng không kìm nổi có một chút ý cười, khi quay đầu nhìn lại lần nữa, tình cờ bắt gặp một khuôn mặt hờ hững.
Xuyên qua khoảng cách và đám đông, cô nhìn khuôn mặt ấy mà lòng chợt kêu lộp bộp.
Lê Tuyết lấy tay che ngực, cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Ngực căng phồng, ép vào làm cô có chút khó chịu.
Cô đi đến bên cạnh Triệu Cầm ngồi xuống, chuyên viên trang điểm đi tới trang điểm cho cô, mất khoảng nửa tiếng mới sửa soạn xong, lớp trang điểm hơi đậm, tô son đỏ làm cho cả người trở nên tươi tắn rạng rỡ.
Tóc của cô được buộc ra sau đầu và cuộn thành lọn, tai đeo một đôi bông tai ngọc trai rất lớn, trên cổ là một chiếc vòng ngọc trai cùng màu.
Lê Tuyết cũng cảm thấy đẹp nên xoay qua xoay lại trước gương, vô cùng xinh đẹp.
Hôm đó cô thấy Lục Lương mặc màu xanh đẹp nên không nhịn được cũng muốn thử, không ngờ hiệu quả lại khiến người ta kinh ngạc.
Triệu Cầm cũng đã sửa soạn xong xuôi, đứng dậy lui lại mấy bước, nhìn cô và gật đầu rất hài lòng: "Không tồi."
"Chị xinh đẹp!"
Thằng nhóc cũng đến tham gia cuộc vui và phấn khích chạy vòng quanh cô.
Lê Tuyết cảm thấy tự hào.
Thư Vân Hề mang theo ý cười đến gần: "Vóc dáng của Tiểu Tuyết đẹp đến mức chị không nỡ rời mắt, không biết lát nữa sẽ có bao nhiêu cậu ấm nhà giàu bị lóa mắt đây?"
Lê Tuyết vốn đang rất vui vẻ, nhưng sau khi nghe được điều này thì tâm trạng tốt của cô đột nhiên giảm đi một nửa.
Có lẽ “Lê Tuyết” thích nghe điều này, nhưng nó thực sự không hợp với cô. Từ bé tới lớn, cô chưa bao giờ cảm thấy đón ý hùa theo sở thích của bọn con trai là một chuyện vui vẻ gì cho cam, con gái không thể tự ăn mặc trang điểm cho mình ngắm sao? Cô quay đầu lại cười: "Chị à, chị khiêm tốn quá, em đâu xinh đẹp bằng chị đâu!"
Triệu Cầm cũng đi tới nói: "Con bé Vân Hề này miệng ngọt lắm, cháu đi trước đi, chắc chú Lục của cháu sắp tới rồi."
Bà đổi chủ đề rất tự nhiên, nói xong đi đến bên cạnh Lê Tuyết để chỉnh lại bông tai của cô.
Sau đó bà quay sang nói với con trai mình: "Đừng chơi nữa, chúng ta xuống trước đi."
Lê Tuyết sợ cô ta nghĩ nhiều nên nắm lấy cánh tay cô ta: "Chị, đi thôi, em đói rồi, chắc hôm nay có rất nhiều món đó!"
Thư Vân Hề cố nặn ra một nụ cười.
...
Khi đi ra ngoài, người lái xe đã đợi sẵn.
"Bà chủ."
Tài xế xuống xe mở cửa một cách cung kính.
Triệu Cầm gật đầu, đưa con trai lên chiếc xe đầu tiên, Lê Tuyết và Thư Vân Hề ngồi xe phía sau.
Xe chạy ra ngoài, bà cụ nhà họ Phó ở bên Sơn Thủy Hoa Thành, là vùng ngoại ô, cũng là khu giàu có nhưng môi trường tốt hơn.
Khoảng hai tiếng sau xe mới dừng lại.
Bên ngoài ánh đèn le lói, nhìn ra ngoài cửa kính xe có thể thấy có rất nhiều phóng viên vây quanh trên thảm đỏ.
Thư Vân Hề hơi căng thẳng siết chặt nắm tay, thở nhẹ, vô tình quay đầu lại thì thấy Lê Tuyết ở bên cạnh vẫn đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Ánh mắt cô ta tối sầm lại, mím môi, quay đầu đi không nhìn cô nữa.
Tài xế xuống xe trước, một lúc sau mới mở cửa.
"Thưa cô, chủ tịch Lục đến rồi, bà chủ cũng đã đi xuống."
Thư Vân Hề ở bên ngoài nên đi ra trước, Lê Tuyết theo sau.
Cha Lục và Triệu Cầm ở cách đó không xa, hai người bèn đi tới đó.
Triệu Cầm vẫy tay với Lê Tuyết, Lê Tuyết mỉm cười và khoác tay Thư Vân Hề đi tới.
Cả gia đình năm người đi về phía cổng, trông vui vẻ hòa thuận.
Đúng vào lúc này, từ xa có vài chiếc ô tô dừng lại.
Một lúc sau, có một vài người bước xuống, người đầu tiên là một ông già tóc bạc, tay cầm gậy nhưng đầy khí thế. Bên cạnh có một cô gái, mặc một chiếc váy dài màu đỏ, nét mặt tuy bình thường nhưng khí chất của cô ta lại khiến không ai có thể bỏ qua, nói chuyện cười đùa với ông lão, vừa nhìn là biết có quan hệ không bình thường.
Đi sau cô gái vài bước là một chàng trai mặc một bộ vest đen bảnh bao, có vẻ ngoài khôi ngô.
Trên sân có một khoảnh khắc im ắng, sau đó trở nên ồn ào ngay lập tức, các phóng viên vây quanh cầm máy ảnh chụp lại.
"Là ông Nghiêm!"
"Vậy mà ông Nghiêm cũng tới!"
"Cô gái đó là ai?"
"Không biết!"
...
Đám Lê Tuyết đang đi tới cửa đưa thiệp mời, nghe thấy động tĩnh nên cũng quay đầu lại.
Nhìn kỹ lại, không ngờ đó lại là Lục Mạn Mạn và Lục Lương!
Lê Tuyết không khỏi quay đầu lại nhìn vẻ mặt có chút khó coi của cha Lục và Thư Vân Hề.
Không biết vì sao mà Lê Tuyết lại cảm thấy hơi vui mừng và phấn khích.
Trong mắt cũng không kìm nổi có một chút ý cười, khi quay đầu nhìn lại lần nữa, tình cờ bắt gặp một khuôn mặt hờ hững.
Xuyên qua khoảng cách và đám đông, cô nhìn khuôn mặt ấy mà lòng chợt kêu lộp bộp.
Danh sách chương