Sau đó Lục Mạn Mạn nhìn anh ta đầy hoài nghi, cuối cùng hết khóc lại cười hỏi có đúng không... Bala bala một đống, cái kết là cả hai cùng mở lòng, vượt qua mọi nam nữ phụ và thật sự ở bên nhau.
Sau đó Lục Lương cũng hết hi vọng.
Được rồi, lúc đó đọc truyện thật sự vừa sảng khoái vừa đau tim, quả nhiên nam chính đối với nữ chính là có một không hai, kiếp trước chưa từng yêu bạch liên hoa Thư Vân Hề, cũng vì Thư Vân Hề mà khiến nam chính bỏ lỡ tình yêu chân chính của mình, quả là đáng thương quá!
Đây là một cặp uyên ương số khổ!
Ờm... Bây giờ thì, tất cả những gì còn lại là cảm giác chán ngấy!
Nam chính à, có phải anh đã uống hai tấn mỡ lợn không? Lại còn... như vậy thật đáng yêu nữa?
Cô không khỏi rùng mình vì thấy ớn lạnh!
Thấy hai người nói chuyện càng ngày càng trẻ con, có cảm giác như một tổng tài bá đạo, Lê Tuyết thật sự không nghe nổi nữa, cô cởi giày cao gót, rón rén đi ra dọc theo bức tường.
Cũng may ở đây tối, cô lại ở trong chỗ khuất nên không ai nhìn rõ.
Gần như không thể nghe thấy âm thanh nữa Lê Tuyết mới mạnh dạn đi ra ngoài, khi đi đến cửa, cô sợ bị người ta nhìn thấy nên muốn nhanh chóng đi ra ngoài tìm nơi không có người chú ý rồi xỏ giày vào.
Ai mà biết cô chạy vội quá, trong chốc lát không để ý nên trực tiếp va chạm với người đi vào.
Lê Tuyết lùi lại hai bước, ôm chặt chiếc mũi đang đau nhức vì bị đụng phải của mình, nước mắt ở trong mắt rỉ ra.
Cô ngẩng đầu nhìn, tình cờ bắt gặp một gương mặt tuấn tú quen thuộc.
Là Lục Lương.
Có lẽ là bởi vì cô không đi giày cao gót nên khi thật sự đến gần cô mới nhận ra mình chỉ cao đến ngực cậu, phải khó khăn ngẩng đầu lên nhìn.
Chẳng lẽ chiều cao 1m67 của cô là chiều cao giả?
Cô khó chịu cúi đầu, lại lùi về phía sau giữ một khoảng cách, nhìn thấy trên ngực cậu có một bóng trắng.
Mí mắt của cô đột ngột nhảy lên, cô vô thức chột dạ sờ vào mặt mình.
"Cô Lê?"
Lục Lương gọi cô, nghiêng đầu nhìn thấy đôi giày cô đang cầm, nhướng mày: "Cô Lê, cô đây là?"
Thấy cậu vẫn còn tâm trạng tò mò, Lê Tuyết không nhịn được nhướng mi nhìn ngực cậu lần nữa.
Chuyện này... thật sự rất xấu hổ!
Không biết có phải hành động của cô khiến Lục Lương chú ý hay không, cậu cũng hơi nghi ngờ cúi đầu xuống nhìn.
Lê Tuyết cảm thấy da đầu tê dại, muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn.
Cô theo bản năng co rụt người lại.
Mảng trắng ở trên bộ đồ đen của cậu vô cùng dễ thấy, có lẽ Lục Lương vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra nên cau mày.
Đây là cửa ra vào, lại có Lê Tuyết ngăn cản, trong ánh sáng lờ mờ khó có thể nhìn rõ.
Cậu bước sang một bên, đối diện với ánh đèn ở cửa, lúc này mới nhìn rõ, trên ngực in một khuôn mặt mờ mịt, giống như một chiếc mặt nạ, vẻ mặt có chút dữ tợn, chắc là bị đụng dữ dội lắm.
Lục Lương đen mặt, sau đó quay đầu nhìn cô, mím chặt môi rồi lạnh lùng nói: "Cô Lê."
Cậu hít một hơi thật sâu, không biết có phải là muốn kiểm soát tâm trạng khó mà hồi phục của mình hay không.
Hạ giọng hỏi từng chữ một: "Rốt cuộc trên mặt cô trát bao nhiêu phấn thế?"
Lê Tuyết cảm thấy câu nói vừa rồi gần như là bị ép ra giữa hai hàm răng.
Cô cắn môi, còn đang lo lắng lớp trang điểm trên mặt sẽ bị hỏng!
Cô cúi đầu không nói.
Chủ yếu là vì cô cũng không có mặt mũi để mà nói chuyện.
Sau lưng có tiếng bước đi, có lẽ Lục Mạn Mạn đang đi tới, đúng lúc cô đang tiến thoái lưỡng nan thì Lục Lương đã kéo lấy cánh tay cô sải bước sang một bên.
Đi vòng ra sau biệt thự.
Lê Tuyết để cậu kéo, cuối cùng dừng lại ở một nơi không có ai xung quanh.
Nơi này gần sau biệt thự, xung quanh là cây cối, cũng hơi xa nơi tổ chức tiệc tối phía trước, cho nên gần như không nghe thấy động tĩnh gì ở phía trước.
May mà có đèn đường, Lục Lương đứng dưới đèn, lấy khăn tay ở trong túi ra bắt đầu lau.
Lê Tuyết đi giày vào trước, sau đó lấy điện thoại ở trong túi xách ra, bấm vào camera trước và bắt đầu tự sướng, rơi nhiều phấn như vậy, không biết mặt mũi đã biến thành như thế nào rồi?
Cô chụp một vài bức ảnh, cảm thấy khá hài lòng về bản thân, như thể không có nhiều sự khác biệt.
Cô hơi an tâm.
Sau khi cảm thấy an tâm, cô có ý định để ý đến Lục Lương, thấy sắc mặt cậu càng ngày càng đen, lại nhìn về mảng trắng ở trên ngực cậu vẫn như cũ. Cô muốn nhắc nhở cậu rằng kem nền dạng lỏng không dễ lau như vậy, đặc biệt là cô còn sử dụng loại kem nền rất tốt.
Có lẽ ngay cả nước cũng không thể rửa sạch!
Sau khi lắc cánh tay, cuối cùng cô cũng liếc qua và giả vờ như không nhìn thấy nó.
Sau đó Lục Lương cũng hết hi vọng.
Được rồi, lúc đó đọc truyện thật sự vừa sảng khoái vừa đau tim, quả nhiên nam chính đối với nữ chính là có một không hai, kiếp trước chưa từng yêu bạch liên hoa Thư Vân Hề, cũng vì Thư Vân Hề mà khiến nam chính bỏ lỡ tình yêu chân chính của mình, quả là đáng thương quá!
Đây là một cặp uyên ương số khổ!
Ờm... Bây giờ thì, tất cả những gì còn lại là cảm giác chán ngấy!
Nam chính à, có phải anh đã uống hai tấn mỡ lợn không? Lại còn... như vậy thật đáng yêu nữa?
Cô không khỏi rùng mình vì thấy ớn lạnh!
Thấy hai người nói chuyện càng ngày càng trẻ con, có cảm giác như một tổng tài bá đạo, Lê Tuyết thật sự không nghe nổi nữa, cô cởi giày cao gót, rón rén đi ra dọc theo bức tường.
Cũng may ở đây tối, cô lại ở trong chỗ khuất nên không ai nhìn rõ.
Gần như không thể nghe thấy âm thanh nữa Lê Tuyết mới mạnh dạn đi ra ngoài, khi đi đến cửa, cô sợ bị người ta nhìn thấy nên muốn nhanh chóng đi ra ngoài tìm nơi không có người chú ý rồi xỏ giày vào.
Ai mà biết cô chạy vội quá, trong chốc lát không để ý nên trực tiếp va chạm với người đi vào.
Lê Tuyết lùi lại hai bước, ôm chặt chiếc mũi đang đau nhức vì bị đụng phải của mình, nước mắt ở trong mắt rỉ ra.
Cô ngẩng đầu nhìn, tình cờ bắt gặp một gương mặt tuấn tú quen thuộc.
Là Lục Lương.
Có lẽ là bởi vì cô không đi giày cao gót nên khi thật sự đến gần cô mới nhận ra mình chỉ cao đến ngực cậu, phải khó khăn ngẩng đầu lên nhìn.
Chẳng lẽ chiều cao 1m67 của cô là chiều cao giả?
Cô khó chịu cúi đầu, lại lùi về phía sau giữ một khoảng cách, nhìn thấy trên ngực cậu có một bóng trắng.
Mí mắt của cô đột ngột nhảy lên, cô vô thức chột dạ sờ vào mặt mình.
"Cô Lê?"
Lục Lương gọi cô, nghiêng đầu nhìn thấy đôi giày cô đang cầm, nhướng mày: "Cô Lê, cô đây là?"
Thấy cậu vẫn còn tâm trạng tò mò, Lê Tuyết không nhịn được nhướng mi nhìn ngực cậu lần nữa.
Chuyện này... thật sự rất xấu hổ!
Không biết có phải hành động của cô khiến Lục Lương chú ý hay không, cậu cũng hơi nghi ngờ cúi đầu xuống nhìn.
Lê Tuyết cảm thấy da đầu tê dại, muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn.
Cô theo bản năng co rụt người lại.
Mảng trắng ở trên bộ đồ đen của cậu vô cùng dễ thấy, có lẽ Lục Lương vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra nên cau mày.
Đây là cửa ra vào, lại có Lê Tuyết ngăn cản, trong ánh sáng lờ mờ khó có thể nhìn rõ.
Cậu bước sang một bên, đối diện với ánh đèn ở cửa, lúc này mới nhìn rõ, trên ngực in một khuôn mặt mờ mịt, giống như một chiếc mặt nạ, vẻ mặt có chút dữ tợn, chắc là bị đụng dữ dội lắm.
Lục Lương đen mặt, sau đó quay đầu nhìn cô, mím chặt môi rồi lạnh lùng nói: "Cô Lê."
Cậu hít một hơi thật sâu, không biết có phải là muốn kiểm soát tâm trạng khó mà hồi phục của mình hay không.
Hạ giọng hỏi từng chữ một: "Rốt cuộc trên mặt cô trát bao nhiêu phấn thế?"
Lê Tuyết cảm thấy câu nói vừa rồi gần như là bị ép ra giữa hai hàm răng.
Cô cắn môi, còn đang lo lắng lớp trang điểm trên mặt sẽ bị hỏng!
Cô cúi đầu không nói.
Chủ yếu là vì cô cũng không có mặt mũi để mà nói chuyện.
Sau lưng có tiếng bước đi, có lẽ Lục Mạn Mạn đang đi tới, đúng lúc cô đang tiến thoái lưỡng nan thì Lục Lương đã kéo lấy cánh tay cô sải bước sang một bên.
Đi vòng ra sau biệt thự.
Lê Tuyết để cậu kéo, cuối cùng dừng lại ở một nơi không có ai xung quanh.
Nơi này gần sau biệt thự, xung quanh là cây cối, cũng hơi xa nơi tổ chức tiệc tối phía trước, cho nên gần như không nghe thấy động tĩnh gì ở phía trước.
May mà có đèn đường, Lục Lương đứng dưới đèn, lấy khăn tay ở trong túi ra bắt đầu lau.
Lê Tuyết đi giày vào trước, sau đó lấy điện thoại ở trong túi xách ra, bấm vào camera trước và bắt đầu tự sướng, rơi nhiều phấn như vậy, không biết mặt mũi đã biến thành như thế nào rồi?
Cô chụp một vài bức ảnh, cảm thấy khá hài lòng về bản thân, như thể không có nhiều sự khác biệt.
Cô hơi an tâm.
Sau khi cảm thấy an tâm, cô có ý định để ý đến Lục Lương, thấy sắc mặt cậu càng ngày càng đen, lại nhìn về mảng trắng ở trên ngực cậu vẫn như cũ. Cô muốn nhắc nhở cậu rằng kem nền dạng lỏng không dễ lau như vậy, đặc biệt là cô còn sử dụng loại kem nền rất tốt.
Có lẽ ngay cả nước cũng không thể rửa sạch!
Sau khi lắc cánh tay, cuối cùng cô cũng liếc qua và giả vờ như không nhìn thấy nó.
Danh sách chương