Vương Lệ Bình nói xong thì xoay người chạy ra ngoài, dáng vẻ như sợ chậm một bước sẽ phải bỏ tiền ra.

Thái độ của Vương Lệ Bình rất rõ ràng, không đưa tiền cũng không đến bệnh viện.

Lưu Quảng Ninh thấy mẹ bỏ đi thì áy náy cúi đầu nhìn về phía Lý Hồng Táo, liếm môi an ủi: "Hồng Táo, để anh đi nói với mẹ pha cho em một chén nước đường nhé."

Lý Hồng Táo nhìn bóng lưng người đàn ông đang chạy trối chết, trong lòng cô ấy thất vọng đến cực điểm.

Nhìn đi, đây chính là người đàn ông lúc trước cô ấy không để ý tới sự phản đối của người trong nhà mà cứ nhất quyết phải gả…

Thế mà bây giờ trong thôn lại xảy ra chuyện lớn.

Ngay vào đêm hôm qua, Lý Hồng Táo đã xảy ra chuyện. Lúc cô ấy được đưa ra khỏi nhà thì đã không nhận thức rõ ràng nữa, dòng máu chảy ào ào nhìn mà khiến người ta kinh hãi, cô ấy đã được đưa đến bệnh viện trên thị trấn ngay trong đêm.

Lý Hồng Táo như vậy vừa nhìn đã biết là đứa nhỏ trong bụng lành ít dữ nhiều, bị chảy nhiều máu như vậy, đừng nói là đứa nhỏ mà ngay cả người mẹ cũng chưa chắc là đã giữ được.

Đáng thương thay cho hai bé gái mà Lý Hồng Táo sinh trước đó, tuổi vẫn còn nhỏ mà sợ là sắp không còn mẹ nữa.

Lúc Lý Thúy Hoa đi ra ngoài nghe người ta nói chuyện Lý Hồng Táo thì trong đầu nảy số nghĩ đến chuyện hôm qua Lục Kiều nói với Lý Hồng Táo về cái bụng, trong đầu bà không nhịn được mà hoảng hốt vô cùng.



Hôm qua không phải là Lục Kiều nói mò sao? Lý Thúy Hoa cuống quít quay trở về nhà, vừa vào nhà thì Lục Hoa Minh đã phát hiện ta tinh thần của bà không được tập trung.

“Bà sao thế, nhìn tinh thần bà có vẻ không được ổn lắm?” Lục Hoa Minh quan tâm hỏi.

“Không có gì, con gái đã dậy chưa?” Lý Thúy Hoa cảm thấy chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổi, cho nên bèn giấu ở trong lòng.

Con gái mình làm sao có thể biết được bụng Lý Hồng Táo thật sự xảy ra chuyện chứ?

Chắc chắn chỉ là trùng hợp nói đúng thôi.

“Dậy rồi, à đúng rồi, vừa rồi mẹ bảo chúng ta tiện thể đi sang chỗ nhà chú ba một lát, bảo nhà chú ấy hai ngày nữa trở về tham gia lễ đính hôn của Lục Dao.” Lục Hoa Minh lại nói thêm một câu.

“Vậy thì đi đi, chú ba cũng đã rất lâu rồi chưa về đây.”

“Bận rộn công việc mà, sống ở trên thị trấn áp lực lớn hơn sống ở nông thôn chúng ta rất nhiều.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện