“Kiều Kiều cũng đến rồi à, chúng ta về nhà rồi nói chuyện đi.” Lâm Phượng tỏ ra rất thân thiết, kéo tay Lục Kiều đi về phía nhà mình.

Lâm Phượng rất thích con gái, đáng tiếc lại sinh ra một đứa con trai, bởi vì nguyên nhân làm trong biên chế nhà nước nên cũng không thể sinh con thứ hai, cho nên bà ấy rất thích hai cô gái nhỏ của nhà họ Lục, càng đừng nói đến con gái nhà họ Lục đều rất xinh đẹp, vừa nhìn đã thấy vui.

Nhà Lâm Phượng ở lầu ba, mấy người bọn họ cũng lên lầu, đợi đên khi vừa bước lên lầu hai thì đôi mắt sắc của Lục Kiều bỗng nhiên trầm xuống.

Trong hành lang bỗng nhiên có một luồng khí lạnh truyền đến, rõ ràng là vừa rồi ở dưới lầu còn nóng không chịu được, thế mà vừa lên lầu hai thì đã làm người ta thấy rét lạnh, là cái lạnh toát ra từ bên trong.

“Cộc cộc cộc…” Tiếng bước chân từ xa truyền đến gần.

Đầu bậc thang, có một bóng người gầy yếu xuất hiện, đó là một cô gái nhỏ, nhìn qua thì cũng chỉ khoảng mười mấy tuổi, làn da có vẻ hơi thô ráp, nhưng mà ngũ quan thì lại rất thanh tú.

Đợi đến gần thì Lục Kiều mời phát hiện là cô gái nhỏ này gầy quá mức, nói một câu gầy trơ xương thì cũng không quá đáng, bộ quần áo mặc trên người lùng thùng giống như là đang treo trên người vậy.

Có lẽ là cô ấy phát giác được ánh mắt của Lục Kiều, cô gái nhỏ quay đầu nhìn về phía Lục Kiều, đôi mắt đen nhánh không hề dao động nhìn qua chỉ ngắn ngủi mấy giây rồi thu hồi ánh mắt.



Cô gái nhỏ không nói năng gì, đi ngang qua mấy người xuống lầu, Lục Kiều nhìn bóng lưng của cô gái nhỏ thì đôi mắt sắc càng thêm trầm sâu.

Lúc cô gái nhỏ sắp biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa thì rõ ràng là Lục Kiều đã nhìn thấy một bóng đen vặn vẹo từ từ hiện lên sau lưng cô gái nhỏ.

Đây là…! Đợi cô ấy đi rồi, luồng khí lạnh trong không khí vừa rồi cũng dần dần tản đi theo cô gái nhỏ.

Lý Thúy Hoa phát hiện dường như ánh mắt của con gái mình vẫn luôn nhìn theo cô gái nhỏ vừa rồi, bà cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn theo qua đó, nhìn bóng lưng của cô gái nhỏ rời đi, không hiểu sao sau lưng Lý Thúy Hoa lại thấy sởn lạnh.

Ngay đúng lúc Lý Thúy Hoa đang ngây người thì bỗng nhiên cổ tay áo bị người ta túm lấy, liếc mắt sang thì mới phát hiện là Lục Kiều.

“Sao thế, có phải là không thoải mái không con?” Lý Thúy Hoa lo lắng hỏi.

“Không ạ, chỉ là thấy hơi nóng thôi, chúng ta nhanh lên lầu đi.” Lục Kiều nở một nụ cười nhàn nhạt đáp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện