Hôm sau, mới sáng sớm thì nhà họ Lưu đã ầm ĩ rồi.
“Ôi, ông trời của tôi ơi, người nhà họ Lý mấy người khinh người quá đáng, không thể sống nổi được nữa rồi, ông trời lấy cái mạng già này luôn đi cho rồi, bị người ta đến tận nhà bắt nạt thế này thì tôi sống còn ý nghĩa gì nữa chứ.” Vương Lệ Bình ngồi ngay chính giữa sân kêu khóc, người lăn trên mặt đất nhìn có vẻ rất bẩn thỉu.
Bên cạnh, Lưu Quảng Ninh bị người ta đánh cho mặt mũi bầm dập không thể động đậy, hai đứa con gái của Lưu Quảng Ninh co rúm người lại trốn trong một góc sân, nhìn mấy người đàn ông vạm vỡ bỗng nhiên đến nhà mình đánh người với vẻ mặt hoảng sợ.
Ngoài sân nhà họ Lưu có đầy người tụ tập, thế nhưng mà không có một người nào đi lên giúp đỡ.
Vì sao? Bởi vì ở một nơi chỉ lớn có chút xíu như trong thôn, bình thường mọi người đều nhìn thấy Vương Lệ Bình hành hạ cô con dâu Lý Hồng Táo như thế nào, mọi người đều không mù mắt mà cũng chẳng mù tâm.
Lúc này người nhà mẹ đẻ của Lý Hồng Táo đến nhà đánh người, không ai muốn xen vào việc nhà này.
Lý Hồng Táo là người ngoài thôn, nhiều năm như vậy gả đến thôn này thì không thấy người nhà mẹ đẻ của Lý Hồng Táo đến nhà họ Lưu.
Lúc trước, sau khi Lý Hồng Táo gả đến đây thì Vương Lệ Bình còn nói khoác rằng Lý Hồng Táo là người trong thành, chỉ có điều lúc trước mọi người cũng không coi ra gì.
Dù sao người ta là con gái trong thành thì sao có thể coi trọng loại đàn ông không hé răng nói nửa lời như Lưu Quảng Ninh được? Lúc này nhìn thấy người đến thì mọi người không khỏi có chút tin tưởng, bởi vì người tự xưng là anh cả của Lý Hồng Táo đứng trong sân, quần áo mặc trên người anh ta cũng không phải là loại hàng rẻ tiền.
Lý Hồng Quân nghe thấy Vương Lệ Bình chơi xấu thì trực tiếp đạp mạnh lên người Lưu Quảng Ninh đang nằm trên mặt đất thêm một phát nữa, sau đó lại tỏ ra hung dữ nói với Vương Lệ Bình:
“Bà già bà đừng có mà cậy già lên mặt, nếu như ông trời thật sự có mắt thì đã bắt bà đi rồi, bà là bà già hổ báo bụng dạ đen tối hiểm độc, mấy năm nay bà đã hành hạ em gái tôi như thế nào? Thật sự coi người nhà họ Lý chúng tôi chết hết rồi có đúng không?”
Vương Lệ Bình đối diện với dáng vẻ hung ác của Lý Hồng Quân thì trong lòng thấy sợ hãi, bờ môi run run, vẫn mạnh miệng nói:
“Ban đầu chính mấy người không nhận thông gia nhà chúng tôi, không nhận đứa con gái Lý Hồng Táo này, hai nhà chúng ta thông gia nhiều năm như vậy nhà họ Lý mấy người cũng không thèm đến nhà họ Lưu chúng tôi, tôi có nói gì không?”
“Tôi đối xử với Lý Hồng Táo không tốt sao? Cậu hỏi một chút xem có con dâu nhà ai trong cái thôn này không phải mang thai không phải làm việc không? Đứa nhỏ không còn nữa tôi không buồn sao? Tôi cũng buồn lắm chứ!”
“Ôi, ông trời của tôi ơi, người nhà họ Lý mấy người khinh người quá đáng, không thể sống nổi được nữa rồi, ông trời lấy cái mạng già này luôn đi cho rồi, bị người ta đến tận nhà bắt nạt thế này thì tôi sống còn ý nghĩa gì nữa chứ.” Vương Lệ Bình ngồi ngay chính giữa sân kêu khóc, người lăn trên mặt đất nhìn có vẻ rất bẩn thỉu.
Bên cạnh, Lưu Quảng Ninh bị người ta đánh cho mặt mũi bầm dập không thể động đậy, hai đứa con gái của Lưu Quảng Ninh co rúm người lại trốn trong một góc sân, nhìn mấy người đàn ông vạm vỡ bỗng nhiên đến nhà mình đánh người với vẻ mặt hoảng sợ.
Ngoài sân nhà họ Lưu có đầy người tụ tập, thế nhưng mà không có một người nào đi lên giúp đỡ.
Vì sao? Bởi vì ở một nơi chỉ lớn có chút xíu như trong thôn, bình thường mọi người đều nhìn thấy Vương Lệ Bình hành hạ cô con dâu Lý Hồng Táo như thế nào, mọi người đều không mù mắt mà cũng chẳng mù tâm.
Lúc này người nhà mẹ đẻ của Lý Hồng Táo đến nhà đánh người, không ai muốn xen vào việc nhà này.
Lý Hồng Táo là người ngoài thôn, nhiều năm như vậy gả đến thôn này thì không thấy người nhà mẹ đẻ của Lý Hồng Táo đến nhà họ Lưu.
Lúc trước, sau khi Lý Hồng Táo gả đến đây thì Vương Lệ Bình còn nói khoác rằng Lý Hồng Táo là người trong thành, chỉ có điều lúc trước mọi người cũng không coi ra gì.
Dù sao người ta là con gái trong thành thì sao có thể coi trọng loại đàn ông không hé răng nói nửa lời như Lưu Quảng Ninh được? Lúc này nhìn thấy người đến thì mọi người không khỏi có chút tin tưởng, bởi vì người tự xưng là anh cả của Lý Hồng Táo đứng trong sân, quần áo mặc trên người anh ta cũng không phải là loại hàng rẻ tiền.
Lý Hồng Quân nghe thấy Vương Lệ Bình chơi xấu thì trực tiếp đạp mạnh lên người Lưu Quảng Ninh đang nằm trên mặt đất thêm một phát nữa, sau đó lại tỏ ra hung dữ nói với Vương Lệ Bình:
“Bà già bà đừng có mà cậy già lên mặt, nếu như ông trời thật sự có mắt thì đã bắt bà đi rồi, bà là bà già hổ báo bụng dạ đen tối hiểm độc, mấy năm nay bà đã hành hạ em gái tôi như thế nào? Thật sự coi người nhà họ Lý chúng tôi chết hết rồi có đúng không?”
Vương Lệ Bình đối diện với dáng vẻ hung ác của Lý Hồng Quân thì trong lòng thấy sợ hãi, bờ môi run run, vẫn mạnh miệng nói:
“Ban đầu chính mấy người không nhận thông gia nhà chúng tôi, không nhận đứa con gái Lý Hồng Táo này, hai nhà chúng ta thông gia nhiều năm như vậy nhà họ Lý mấy người cũng không thèm đến nhà họ Lưu chúng tôi, tôi có nói gì không?”
“Tôi đối xử với Lý Hồng Táo không tốt sao? Cậu hỏi một chút xem có con dâu nhà ai trong cái thôn này không phải mang thai không phải làm việc không? Đứa nhỏ không còn nữa tôi không buồn sao? Tôi cũng buồn lắm chứ!”
Danh sách chương