Có đôi khi trong cuộc đời này, cái gặp trước cũng không nhất định là đúng, trải qua tất cả đau khổ rồi cuối cùng cũng sẽ trở thành quá khứ, trở thành một đoạn hồi ức trong cuộc đời Lý Hồng Táo, và sẽ trở nên mờ nhạt dần đi theo thời gian…

Lục Kiều mở phong bì mà Lý Hồng Quân đưa cho cô, nhìn thấy một xấp tiền bên trong thì cô hơi sững sờ một chút.

Đếm sơ qua thì tròn sáu trăm tệ.

Sáu trăm tệ này đặt trong một nhà bình thường thì thật sự là không bỏ ra nổi, người nhà họ Lý này ra tay cũng khá hào phóng đấy!

Một bên khác, Lục Dao cũng nghe nói đến chuyện của nhà họ Lưu.

Lục Dao ngồi trong phòng, trên tay cầm một quyển sách, nhưng mà tâm tư của cô ta lại không đặt trong sách, bây giờ một chữ cũng không vào được đầu cô ta.

Lại thay đổi rồi, thế mà Lý Hồng Táo lại muốn ly hôn với Lưu Quảng Ninh? Đây là chuyện mà đời trước không xảy ra, đời trước Lý Hồng Táo không ly hôn, mà là chết vì khó sinh.

Biến số đầu tiên là Lục Kiều, bây giờ lại thêm một Lý Hồng Táo!

Rốt cục là sai ở đâu chứ, vì sao lại không giống đời trước?



Buổi chiều….

Ba người nhà Lục Thu Minh về đến thôn.

Vừa về đến thôn thì Lục Hướng Bắc đã đến nhà tìm Lục Kiều, ký ức về Lục Kiều lần trước vẫn còn như mới trong đầu Lục Hướng Bắc.

Sau đó, bất kể là Lục Kiều từ chối như thế nào thì sau lưng cô vẫn có thêm một cái đuôi, vừa dính người lại còn nói rất nhiều.

Ví dụ như, Lục Kiều đi ra ngoài hái đồ ăn, kết quả là Lục Hướng Bắc nghe nói cần cải thảo, Lục Kiều còn chưa động tay thì Lục Hướng Bắc đã nhổ sáu cái cải thảo to!

Sáu cái cải thảo to, mẹ nó chứ có nhà ai ăn một bữa nhiều như vậy?

Cái này cũng chưa là gì, lúc trở về Lục Hướng Bắc hoàn toàn không ý thức được sai lầm của mình, còn không có mắt nhìn mà mở miệng nhắc tới: “Chị, cải thảo này của nhà chị trông ngon thật đấy, em rất thích ăn cải thảo.”

Lục Kiều lườm Lục Hướng Bắc ngu ngốc một cái, thật sự không hiểu vì sao nhóc con kiêu ngạo lần trước nay lại trở nên dính người như vậy.

“Chị thích ăn thịt.” Lục Kiều ôm cái cái cải thảo mập mạp, mở miệng trả lời một câu.

Nội tâm Lục Kiều hiện lên sự ưu thương nhàn nhạt, thôi đi, đi đến đây đã một tuần rồi, thật sự là cô cũng chưa được ăn một bữa thịt nào, thức ăn mặn duy nhất là trứng gà, đây là Lý Thúy Hoa và Lục Hoa Minh không nỡ ăn để dành cho cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện