“Không phải là chị thích Tưởng Thanh Tùng sao?”

“Em nghe ai đồn đại lung tung thế, em nhìn Tưởng Thanh Tùng một chút rồi lại nhìn chị em đi? Chị thế này Tưởng Thanh Tùng có kiểm soát được không?”

Không phải là Lục Kiều khoác lác, người như Tưởng Thanh Tùng thật sự không thích hợp với cô.

Giữa đàn ông và phụ nữ không phải là gió đông áp đảo gió tây thì chính là gió tây áp đảo gió đông, kiểu tiểu yêu tinh hổ báo này Tưởng Thanh Tùng không xử lý được.

Lục Hướng Bắc cẩn thận suy nghĩ một chút, nhìn nhìn Lục Kiều rồi lại nhìn Tưởng Thanh Tùng cách đó không xa, không khỏi gật đầu với cách nói của Lục Kiều.

Đàn ông như Tưởng Thanh Tùng quả thực không thích hợp với Lục Kiều, cô chị họ này của cậu ấy quá hung dữ, đàn ông bình thường không xứng đôi.

Bên này thì Lục Kiều thật sự cảm thấy người đàn ông nào đó đến phá đám, các bà các cô ở đây lập tức dời sự chú ý lên hai người đàn ông mặc quân phục đi đến cùng Tưởng Thanh Tùng.

“Chàng trai, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Người ở đâu vậy?”



“Đã có hôn ước chưa, nhà cô có một cô cháu gái rất xinh đẹp, năm nay chưa đến mười tám nữa…”

“Được rồi được rồi, nhà tôi cùng có một cô cháu gái, còn xinh đẹp hơn Tú Hoa nhà bà nhiều, Mỹ Lệ nhà tôi năm nay mười chín, làm việc rất đảm đang!”

Hai người đàn ông bị các cô các bà vây quanh, trong đó có một người vẻ mặt không có biểu cảm gì, một người khác thì ngược lại, cười hì hì đáp lời, nhưng mà lời nói ra đều là đánh trống lảng hết, căn bản là không trả lời trực tiếp vào câu hỏi.

Hai người khó khăn lắm mới chen ra được từ trong đám các cô các bà, chạy ra phía đầu sân hít thở không khí trong lành.

“Ôi, mấy cô mấy bà ở nông thôn này thật sự là quá nhiệt tình, chỉ thiếu điều hỏi dò đến cả tám đời tổ tiên nhà chúng ta nữa thôi.” Người đàn ông nói dứt lời thì móc gói thuốc lá trong túi áo ra, rút ra một điếu cho vào miệng, lấy bật lửa châm lửa lên, hút vào nhả ra một hơi rồi mới tiếp tục mở miệng nói: “Vừa rồi cậu đã trông thấy bạn gái của Tưởng Thanh Tùng rồi chứ? Ngoại hình thật là xinh gái, nhìn cũng có vẻ còn nhỏ tuổi, ha ha ha, không nhìn ra thì ra Tưởng Thanh Tùng lại thích kiểu này!”

Người đàn ông còn lại mặt không có biểu cảm, lườm người đàn ông nói chuyện một cái không không hề mở miệng.

Thấy bạn mình không phản ứng lại mình thì người đàn ông lại cười hà hà, nháy mắt với bạn mình một cái rồi mở miệng nói tiếp:

“Vừa rồi lúc ở bên trong cậu có nhìn thấy một cô gái nhỏ rất xinh đẹp không, là cô gái đứng ở góc sân phía Đông ấy, ôi mẹ ơi, còn đẹp hơn cả mấy cô gái trong đoàn văn công của chúng ta nữa, cái khuôn mặt nhỏ vòng eo thon đó….”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện