“Được, vậy sớm muộn gì con cũng phải cân nhắc đến việc này đấy…”

“Vâng vâng vâng, con biết rồi, chờ đến khi con mười tám tuổi rồi suy nghĩ thêm được không?” Lục Kiều vừa nũng nịu vừa kéo tay mẹ già đi.

Cô nhất định phải ngăn lại người suy nghĩ lung tung kia trong đầu mẹ già, năm nay cô mới bao nhiêu tuổi chứ, cô gái nhỏ nên học hành cho giỏi, ngày ngày tiến về phía trước, yêu sớm là tuyệt đối không được!

Khụ khụ, Lục Kiều lựa chọn bỏ qua chuyện cô đã trưởng thành, đồng thời còn là người độc thân nhiều năm ở đời trước.

Bây giờ cô chỉ là cô gái mười bảy tuổi, không có vấn đề gì hết!

Giữa trưa, trong sân bày mấy bàn tiệc, người nhà họ Tưởng đến ăn cơm với người nhà họ Lục.

Ngồi ở bên chỗ bàn chủ là người lớn nhà họ Tưởng và người lớn nhà họ Lục, còn cái bàn của Lục Kiều thì tương đối vi diệu.

Bên cạnh Lục Kiều một người là Lý Thúy Hoa, một người là Lục Hướng Bắc.

Đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là, đối diện Lục Kiều chính là người đàn ông ‘phá đám’ vừa rồi kia, còn đối diện Lý Thúy Hoa thì là một người đàn ông mặc quân phục khác.



Phát giác được ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm hai người đàn ông đối diện của Lý Thúy Hoa, trong lòng Lục Kiều có một loại dự cảm xấu.

Lục Kiều ngầm đưa tay xuống dưới bàn túm lấy quần áo của Lý Thúy Hoa, sau đó hơi nghiêng đầu sang nhìn mẹ già.

Mẹ ơi, chúng ta dè dặt một chút có được hay không vậy? Lý Thúy Hoa không hề do dự mà đưa tay giật bàn tay nhỏ của Lục Kiều ra, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía hai chàng trai đẹp trai kia.

Hai cậu chàng này vừa nhìn đã thấy tốt, dáng người cao to, có thể nhìn thấy cơ bắp của cánh tay dưới lớp quân phục, chắc chắn là làm việc không tồi, hơn nữa khí chất cũng rất tốt.

Đặc biệt là cậu mặt lạnh kia càng đẹp trai hơn, đương nhiên, một cậu khác cũng không kém.

Một người lạnh lùng, một người tươi sáng, hai người đều tốt, đều rất tốt.

Lục Kiều nhìn ánh mắt của mẹ già càng ngày càng sáng thì trong lòng càng thêm sợ hãi, mẹ già, dè dặt, dè dặt!

Đừng manh động, manh động là ma quỷ!

Cho dù Phó Hàn Tranh và Cận Vĩ Quốc có vô tâm đến thế nào đi nữa thì cũng không thể xem nhẹ ánh mắt nóng bỏng của thím đối diện kia được. Cận Vĩ Quốc cảm thấy hai người bọn họ cứ như là hai con heo béo trong mắt thím đó, con nào to béo hơn thì thím ấy sẽ chuẩn bị làm thịt trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện