Lục Kiều không để ý đến bọn họ, ngón tay trắng nõn của cô vuốt kim châm, mím mím môi tồi đưa tay nhấn lên huyệt nào đó trên người Lục Hoa Minh.
Không còn thời gian nữa, Lục Hoa Minh không thể cầm được máu, tình tình này có thể trụ đến khi lên được bệnh viện trên thị trấn hay không cũng không chắc chắn.
Ánh mắt Lục Kiều hiện lên một tia sắc bén, kim châm trong tay đâm chuẩn vào huyệt.
Một khi người trong nghề ra tay thì hoặc có hoặc không, tay nghề này của Lục Kiều làm cho bác sĩ bên cạnh nhìn mà hai mắt sáng lên.
Lâm Tùng là bác sĩ duy nhất của phòng y tế trong thôn, còn ông nội của Lâm Tùng thì là một vị thầy thuốc Trung y nổi tiếng, mà kim châm vừa rồi cũng là bộ mà ông cụ đã từng dùng để lại.
Đáng tiếc, Lâm Tùng lại học Tây y, không kế thừa được bản lĩnh này của ông cụ.
Mà vừa rồi lúc Lục Kiều châm cứu thì đã khiến cho Lâm Tùng vô thức nhớ đến ông cụ nhà ông ấy.
Trong trí nhớ, tay hạ châm của ông cụ còn không vững bằng Lục Kiều vừa rồi.
Cho nên, một màn này của Lâm Tùng đã triệt để làm cho Lâm Tùng kinh ngạc.
Mấy phút sau, bỗng có người phát hiện ra dòng máu đang chảy ra ở ngực Lục Hoa Minh dần dần chậm bớt, sau đó là ngừng hẳn.
“Máu ngừng chảy thật rồi?”
“Thật đó thật đó, ông mau nhìn đi, máu không chảy nữa rồi!”
“Lục Kiều biết châm cứu từ lúc nào? Sao trước đó không nghe nói nhỉ?”
Nhìn thấy máu của Lục Hoa Minh đã ngừng chảy, Lục Kiều thở hắt ra một hơi, lúc này bỗng nhiên có cảm giác chân mình đang mềm nhũn ra.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía mấy người trong thôn đã giúp đỡ đưa Lục Hoa Minh đến đây, mở miệng nói: “Làm phiền các chú các bác giúp đỡ một chút, tìm cái xe đưa cha cháu lên thị trấn, tiện thể thông báo cho mẹ cháu một chút.”
“Được, bé Lục Kiều trông cha cháu đi nhé, bọn chú đi ngay.”
“Đúng đó đúng đó, bé Lục đợi đây nhé.”
Lý Thúy Hoa được người ta thông báo ra Lục Hoa Minh và Lục Kiều đang ở phòng y tế thì lập tức chạy đến đây, khi trông thấy Lục Hoa Minh hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh thì đầu óc bà ong ong, suýt chút nữa thì cả người sụp xuống.
Lục Kiều đỡ lấy Lý Thúy Hoa: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ, đừng cuống, cha được được cầm máu rồi, chờ chút xe đến thì chúng ta đưa cha lên bệnh viện trên thị trấn.”
“Không sao, mẹ không sao.” Lý Thúy Hoa đỏ mắt, bờ môi run run nhưng vẫn cố trả lời một câu.
Không còn thời gian nữa, Lục Hoa Minh không thể cầm được máu, tình tình này có thể trụ đến khi lên được bệnh viện trên thị trấn hay không cũng không chắc chắn.
Ánh mắt Lục Kiều hiện lên một tia sắc bén, kim châm trong tay đâm chuẩn vào huyệt.
Một khi người trong nghề ra tay thì hoặc có hoặc không, tay nghề này của Lục Kiều làm cho bác sĩ bên cạnh nhìn mà hai mắt sáng lên.
Lâm Tùng là bác sĩ duy nhất của phòng y tế trong thôn, còn ông nội của Lâm Tùng thì là một vị thầy thuốc Trung y nổi tiếng, mà kim châm vừa rồi cũng là bộ mà ông cụ đã từng dùng để lại.
Đáng tiếc, Lâm Tùng lại học Tây y, không kế thừa được bản lĩnh này của ông cụ.
Mà vừa rồi lúc Lục Kiều châm cứu thì đã khiến cho Lâm Tùng vô thức nhớ đến ông cụ nhà ông ấy.
Trong trí nhớ, tay hạ châm của ông cụ còn không vững bằng Lục Kiều vừa rồi.
Cho nên, một màn này của Lâm Tùng đã triệt để làm cho Lâm Tùng kinh ngạc.
Mấy phút sau, bỗng có người phát hiện ra dòng máu đang chảy ra ở ngực Lục Hoa Minh dần dần chậm bớt, sau đó là ngừng hẳn.
“Máu ngừng chảy thật rồi?”
“Thật đó thật đó, ông mau nhìn đi, máu không chảy nữa rồi!”
“Lục Kiều biết châm cứu từ lúc nào? Sao trước đó không nghe nói nhỉ?”
Nhìn thấy máu của Lục Hoa Minh đã ngừng chảy, Lục Kiều thở hắt ra một hơi, lúc này bỗng nhiên có cảm giác chân mình đang mềm nhũn ra.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía mấy người trong thôn đã giúp đỡ đưa Lục Hoa Minh đến đây, mở miệng nói: “Làm phiền các chú các bác giúp đỡ một chút, tìm cái xe đưa cha cháu lên thị trấn, tiện thể thông báo cho mẹ cháu một chút.”
“Được, bé Lục Kiều trông cha cháu đi nhé, bọn chú đi ngay.”
“Đúng đó đúng đó, bé Lục đợi đây nhé.”
Lý Thúy Hoa được người ta thông báo ra Lục Hoa Minh và Lục Kiều đang ở phòng y tế thì lập tức chạy đến đây, khi trông thấy Lục Hoa Minh hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh thì đầu óc bà ong ong, suýt chút nữa thì cả người sụp xuống.
Lục Kiều đỡ lấy Lý Thúy Hoa: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Mẹ, đừng cuống, cha được được cầm máu rồi, chờ chút xe đến thì chúng ta đưa cha lên bệnh viện trên thị trấn.”
“Không sao, mẹ không sao.” Lý Thúy Hoa đỏ mắt, bờ môi run run nhưng vẫn cố trả lời một câu.
Danh sách chương