Cao Ninh Giang ở giường bệnh bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ hiếu thuận của cô gái nhỏ thì càng cảm thấy có con gái rất tốt, thằng nhóc thối nhà ông ấy còn không sánh nổi với một đầu móng tay của con gái nhà người ta.
Cao Ninh Giang, năm nay bốn mươi hai tuổi.
Về phần chức vị của Cao Ninh Giang thì quả thực là không phải là công nhân bình thường.
Hôm trước ông ấy vào bệnh viện vì phẫu thuật viêm ruột thừa, cuộc phẫu thuật nhỏ này cũng phải nằm viện một tuần mới được ra viện.
Về phần vì sao lại ở cùng Lục Hoa Minh trong một phòng bệnh thì thật sự là trùng hợp. Lúc ông ấy nằm viện thì không muốn được hưởng đãi ngộ đặc biệt nên mới được phân đến phòng bệnh này.
Lục Kiều đút cho Lục Hoa Minh ăn cháo xong, cô gái nhỏ bên cạnh mở miệng nói: “Kiều Kiều vẫn còn đang đi học à?”
Lục Kiều: “…”
Kiều Kiều? Cô và ông chú này quen nhau sao? Cô gái nhỏ thấy dáng vẻ khó hiểu của Lục Kiều, cười nói: “Ngại quá, lúc nãy nghe anh Hoa Minh gọi cháu là Kiều Kiều nên chú thuận miệng gọi theo, chú gọi cháu là Kiều Kiều, cháu không ngại chứ?”
Ngài đã gọi rồi, cháu ngại còn kịp sao?
“Không ngại ạ.” Lục Kiều mỉm cười trả lời một câu, dáng vẻ không quá ngoan ngoãn.
“Cháu đang đi học ở trường nào? Cấp hai hay cấp ba?” Cao Ninh Giang lại lên tiếng hỏi một lần nữa.
“Cháu đang học lớp mười một ở Nhất Trung.”
“Ồ, Nhất Trung, vậy thì thành tích học tập giỏi lắm đây?”
“Không ạ, chỉ bình thường thôi.”
“Cô gái nhỏ còn rất khiêm tốn nữa.”
Lục Kiều ngồi thẳng lên, ngoan ngoãn cười một cái.
Cái thành tích học tập này thì thật sự là Lục Kiều không khiêm tốn, bởi vì nguyên thân học hành rất bình thường, thuộc khiểu trình độ dưới trung bình.
Cũng không phải tất cả học sinh vào Nhất Trung đều là người học giỏi được không?
Một giờ rưỡi chiều Lý Thúy Hoa đến bệnh viện, sau đó bảo Lục Kiều đến nhà Lục Thu Minh ở mấy ngày.
Lục Hoa Minh nằm viện, Lý Thúy Hoa đến chăm sóc, trong nhà không có ai nên chắc chắn là bà không yên tâm để cho Lục Kiều ở nhà một mình, hơn nữa Lục Kiều cũng nên về trường để đi học.
Lý Thúy Hoa dự định ngày mai đến trường học nói với giáo viên chủ nhiệm của Lục Kiều về chuyện đi học.
Đợi đến sáu giờ tối thì Lục Kiều mới ra khỏi bệnh viện, đến nhà Lục Thu Minh. Lúc Lục Kiều đến thì nhà Lục Thu Minh không có ai ở nhà.
Lục Kiều dựa vào tường chờ đợi, bỗng nhiên một luồng khí lạnh truyền đến, đầu bậc thang bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
Cao Ninh Giang, năm nay bốn mươi hai tuổi.
Về phần chức vị của Cao Ninh Giang thì quả thực là không phải là công nhân bình thường.
Hôm trước ông ấy vào bệnh viện vì phẫu thuật viêm ruột thừa, cuộc phẫu thuật nhỏ này cũng phải nằm viện một tuần mới được ra viện.
Về phần vì sao lại ở cùng Lục Hoa Minh trong một phòng bệnh thì thật sự là trùng hợp. Lúc ông ấy nằm viện thì không muốn được hưởng đãi ngộ đặc biệt nên mới được phân đến phòng bệnh này.
Lục Kiều đút cho Lục Hoa Minh ăn cháo xong, cô gái nhỏ bên cạnh mở miệng nói: “Kiều Kiều vẫn còn đang đi học à?”
Lục Kiều: “…”
Kiều Kiều? Cô và ông chú này quen nhau sao? Cô gái nhỏ thấy dáng vẻ khó hiểu của Lục Kiều, cười nói: “Ngại quá, lúc nãy nghe anh Hoa Minh gọi cháu là Kiều Kiều nên chú thuận miệng gọi theo, chú gọi cháu là Kiều Kiều, cháu không ngại chứ?”
Ngài đã gọi rồi, cháu ngại còn kịp sao?
“Không ngại ạ.” Lục Kiều mỉm cười trả lời một câu, dáng vẻ không quá ngoan ngoãn.
“Cháu đang đi học ở trường nào? Cấp hai hay cấp ba?” Cao Ninh Giang lại lên tiếng hỏi một lần nữa.
“Cháu đang học lớp mười một ở Nhất Trung.”
“Ồ, Nhất Trung, vậy thì thành tích học tập giỏi lắm đây?”
“Không ạ, chỉ bình thường thôi.”
“Cô gái nhỏ còn rất khiêm tốn nữa.”
Lục Kiều ngồi thẳng lên, ngoan ngoãn cười một cái.
Cái thành tích học tập này thì thật sự là Lục Kiều không khiêm tốn, bởi vì nguyên thân học hành rất bình thường, thuộc khiểu trình độ dưới trung bình.
Cũng không phải tất cả học sinh vào Nhất Trung đều là người học giỏi được không?
Một giờ rưỡi chiều Lý Thúy Hoa đến bệnh viện, sau đó bảo Lục Kiều đến nhà Lục Thu Minh ở mấy ngày.
Lục Hoa Minh nằm viện, Lý Thúy Hoa đến chăm sóc, trong nhà không có ai nên chắc chắn là bà không yên tâm để cho Lục Kiều ở nhà một mình, hơn nữa Lục Kiều cũng nên về trường để đi học.
Lý Thúy Hoa dự định ngày mai đến trường học nói với giáo viên chủ nhiệm của Lục Kiều về chuyện đi học.
Đợi đến sáu giờ tối thì Lục Kiều mới ra khỏi bệnh viện, đến nhà Lục Thu Minh. Lúc Lục Kiều đến thì nhà Lục Thu Minh không có ai ở nhà.
Lục Kiều dựa vào tường chờ đợi, bỗng nhiên một luồng khí lạnh truyền đến, đầu bậc thang bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
Danh sách chương