Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Trần Hứa Trạch nói xong, yên lặng chờ động tác của Chu Yểu, ai ngờ Chu Yểu híp mắt ngẩng đầu nhìn cậu trong chốc lát, bỗng nhiên mở miệng, cắn cằm cậu một cái.
Không hôn được...
Ngay cả nội tâm nam sinh đang nhịn tiểu ngoài cửa cũng than “Haizz!” một tiếng, đúng là đáng tiếc! Kết quả chính là, động tác này của cậu ấy không cẩn thận đụng phải cửa, bị Trần Hứa Trạch trong nhà vệ sinh phát hiện sự tồn tại của mình.
“Mình… Mình… Đi nhà vệ sinh…”
Rõ ràng là đang giải thích, nhưng không tìm được lý do. Chỉ là Trần Hứa Trạch cũng không nói gì, một tay ôm Chu Yểu, nhìn cậu ấy một cái, không nói gì đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Hai người họ đi rồi, nam sinh kia rốt cuộc cũng không chờ kịp nữa, cất bước vọt vào nhà vệ sinh, suýt chút nữa là tiểu ra quần.
Giải quyết xong, nam sinh tên Hà Lợi này nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy trong lòng nghẹn một chuyện như vậy thật sự khó chịu, vì thế liền tìm Giang Gia Thụ.
“Mình vừa đi nhà vệ sinh, nhìn thấy Chu Yểu hình như uống nhiều quá, hôn lên cằm Trần Hứa Trạch!”
Giang Gia Thụ sặc rượu trái cây: “Khụ… Không phải chứ?!”
“Hoàn toàn chắc chắn!”
“Xong rồi, lần này hai người họ chắc chắn sẽ tuyệt giao.”
“Tuyệt đối không.”
“Vì sao?”
Hà Lợi nói: “Sau đó Trần Hứa Trạch ôm Chu Yểu, mình nghe cậu ấy nói…”
“Nói cái gì?”
“Thêm lần nữa, hôn lên trên.”
“…”
“…”
Không khí im lặng quỷ dị lan tràn giữa hai người. Phải một lúc lâu sau, đầu óc Giang Gia Thụ mới phản ứng lại, đúng vậy! Trần Hứa Trạch luôn đối xử với Chu Yểu không giống những người khác, săn sóc mọi nơi không nói, đôi mắt nhìn Chu Yểu như nhìn bảo bối, chắc chắn là thích rồi! Sao có thể tuyệt giao được? Sợ là cậu ta chỉ hận Chu Yểu không gặm lâu hơn mới tốt! Sắp xếp tư duy rõ ràng, Giang Gia Thụ thuật lại tất cả cho Hà Lợi, cuối cùng cảm thán: “Hai người này, nhất định là có chuyện.”
“…” Hà Lợi không nói chuyện. Đã đến cái mức này rồi, sao có thể không có chuyện gì, lời này có vô nghĩa không cơ chứ!
...
Một đám người chơi đủ, gần như là ngủ lại nhà Nghênh Niệm hết. Biệt thự nhà cô ấy đủ lớn, nhiều phòng. Chu Yểu, Trịnh Ngâm Ngâm và Nghênh Niệm ngủ một phòng, hai người kia tâm sự hàn huyên hơn nửa đêm, chỉ có Chu Yểu uống say, ngủ đến mê man bất tỉnh.
Ngày hôm sau, nhìn thấy dấu răng trên cằm Trần Hứa Trạch, Chu Yểu kinh ngạc: “Cằm cậu sao thế?”
Giang Gia Thụ đang ăn cháo, gian nan nuốt xuống, vùi đầu càng thấp hơn, làm bộ không nghe thấy gì hết.
Trần Hứa Trạch vô cùng bình tĩnh, nói: “Trước khi ngủ bị đập vào cửa.”
“Đập vào cửa?!” Chu Yểu cảm thấy không thể nào tưởng tượng được.
“Ừ.” Trần Hứa Trạch trịnh trọng, quét mắt nhìn cô: “Một cánh cửa rất hung dữ.”
Chuyện tối hôm qua các nữ sinh không biết, còn nam sinh thì biết hết, nhưng đã bị Trần Hứa Trạch hạ lệnh ngậm miệng. Kết quả là, đương sự Chu Yểu một chút ký ức cũng không có, chỉ nhớ mình và Nghênh Niệm, Trịnh Ngâm Ngâm nói đến chuyện Trần Hứa Trạch nhìn em gái khối dưới.
Trên đường đi học, Chu Yểu và Trần Hứa Trạch đứng gần nhau như thường lệ, thì thầm nói chuyện với nhau. Cô làm như lơ đãng hỏi: “Nghe nói lại có nữ sinh năm nhất chặn cậu lại, thổ lộ với cậu à.”
Cậu thừa nhận: “Ừ.”
“Đẹp không?”
“Không biết.”
“…” Không biết còn nhìn người ta lâu như vậy? Chu Yểu chửi thầm trong lòng.
Trần Hứa Trạch cao hơn cô rất nhiều, nói: “Mình chú ý đến màu quần áo trên người nữ sinh đó rất kỳ lạ, nửa người trên là xanh lá, nửa người dưới là đỏ, còn là quần bó gấu rất lưu hành lúc trước, thoạt nhìn rất giống một quả… ớt chưa chín.”
Chu Yểu sửng sốt.
Cậu tiếp tục nói: “Cậu nhớ trước kia chúng ta đi ngắt ớt không? Quả ớt xanh kia thoạt nhìn rất ngon, cậu tham ăn cắn một miếng, kết quả bị cay khóc cả đêm.”
Chu Yểu nhớ đến, hơi đỏ mặt, không ngờ cậu lại nhớ đến chuyện của mình, dùng khuỷu tay thúc cậu một cái, bảo cậu câm miệng.
Bên môi Trần Hứa Trạch loáng thoáng ý cười, không ai chú ý đến.
Gió thổi qua, hai người nói chuyện, ánh dương chậm rãi lan rộng, vô cùng tươi sáng.
...
Beta: Quanh
Trần Hứa Trạch nói xong, yên lặng chờ động tác của Chu Yểu, ai ngờ Chu Yểu híp mắt ngẩng đầu nhìn cậu trong chốc lát, bỗng nhiên mở miệng, cắn cằm cậu một cái.
Không hôn được...
Ngay cả nội tâm nam sinh đang nhịn tiểu ngoài cửa cũng than “Haizz!” một tiếng, đúng là đáng tiếc! Kết quả chính là, động tác này của cậu ấy không cẩn thận đụng phải cửa, bị Trần Hứa Trạch trong nhà vệ sinh phát hiện sự tồn tại của mình.
“Mình… Mình… Đi nhà vệ sinh…”
Rõ ràng là đang giải thích, nhưng không tìm được lý do. Chỉ là Trần Hứa Trạch cũng không nói gì, một tay ôm Chu Yểu, nhìn cậu ấy một cái, không nói gì đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Hai người họ đi rồi, nam sinh kia rốt cuộc cũng không chờ kịp nữa, cất bước vọt vào nhà vệ sinh, suýt chút nữa là tiểu ra quần.
Giải quyết xong, nam sinh tên Hà Lợi này nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy trong lòng nghẹn một chuyện như vậy thật sự khó chịu, vì thế liền tìm Giang Gia Thụ.
“Mình vừa đi nhà vệ sinh, nhìn thấy Chu Yểu hình như uống nhiều quá, hôn lên cằm Trần Hứa Trạch!”
Giang Gia Thụ sặc rượu trái cây: “Khụ… Không phải chứ?!”
“Hoàn toàn chắc chắn!”
“Xong rồi, lần này hai người họ chắc chắn sẽ tuyệt giao.”
“Tuyệt đối không.”
“Vì sao?”
Hà Lợi nói: “Sau đó Trần Hứa Trạch ôm Chu Yểu, mình nghe cậu ấy nói…”
“Nói cái gì?”
“Thêm lần nữa, hôn lên trên.”
“…”
“…”
Không khí im lặng quỷ dị lan tràn giữa hai người. Phải một lúc lâu sau, đầu óc Giang Gia Thụ mới phản ứng lại, đúng vậy! Trần Hứa Trạch luôn đối xử với Chu Yểu không giống những người khác, săn sóc mọi nơi không nói, đôi mắt nhìn Chu Yểu như nhìn bảo bối, chắc chắn là thích rồi! Sao có thể tuyệt giao được? Sợ là cậu ta chỉ hận Chu Yểu không gặm lâu hơn mới tốt! Sắp xếp tư duy rõ ràng, Giang Gia Thụ thuật lại tất cả cho Hà Lợi, cuối cùng cảm thán: “Hai người này, nhất định là có chuyện.”
“…” Hà Lợi không nói chuyện. Đã đến cái mức này rồi, sao có thể không có chuyện gì, lời này có vô nghĩa không cơ chứ!
...
Một đám người chơi đủ, gần như là ngủ lại nhà Nghênh Niệm hết. Biệt thự nhà cô ấy đủ lớn, nhiều phòng. Chu Yểu, Trịnh Ngâm Ngâm và Nghênh Niệm ngủ một phòng, hai người kia tâm sự hàn huyên hơn nửa đêm, chỉ có Chu Yểu uống say, ngủ đến mê man bất tỉnh.
Ngày hôm sau, nhìn thấy dấu răng trên cằm Trần Hứa Trạch, Chu Yểu kinh ngạc: “Cằm cậu sao thế?”
Giang Gia Thụ đang ăn cháo, gian nan nuốt xuống, vùi đầu càng thấp hơn, làm bộ không nghe thấy gì hết.
Trần Hứa Trạch vô cùng bình tĩnh, nói: “Trước khi ngủ bị đập vào cửa.”
“Đập vào cửa?!” Chu Yểu cảm thấy không thể nào tưởng tượng được.
“Ừ.” Trần Hứa Trạch trịnh trọng, quét mắt nhìn cô: “Một cánh cửa rất hung dữ.”
Chuyện tối hôm qua các nữ sinh không biết, còn nam sinh thì biết hết, nhưng đã bị Trần Hứa Trạch hạ lệnh ngậm miệng. Kết quả là, đương sự Chu Yểu một chút ký ức cũng không có, chỉ nhớ mình và Nghênh Niệm, Trịnh Ngâm Ngâm nói đến chuyện Trần Hứa Trạch nhìn em gái khối dưới.
Trên đường đi học, Chu Yểu và Trần Hứa Trạch đứng gần nhau như thường lệ, thì thầm nói chuyện với nhau. Cô làm như lơ đãng hỏi: “Nghe nói lại có nữ sinh năm nhất chặn cậu lại, thổ lộ với cậu à.”
Cậu thừa nhận: “Ừ.”
“Đẹp không?”
“Không biết.”
“…” Không biết còn nhìn người ta lâu như vậy? Chu Yểu chửi thầm trong lòng.
Trần Hứa Trạch cao hơn cô rất nhiều, nói: “Mình chú ý đến màu quần áo trên người nữ sinh đó rất kỳ lạ, nửa người trên là xanh lá, nửa người dưới là đỏ, còn là quần bó gấu rất lưu hành lúc trước, thoạt nhìn rất giống một quả… ớt chưa chín.”
Chu Yểu sửng sốt.
Cậu tiếp tục nói: “Cậu nhớ trước kia chúng ta đi ngắt ớt không? Quả ớt xanh kia thoạt nhìn rất ngon, cậu tham ăn cắn một miếng, kết quả bị cay khóc cả đêm.”
Chu Yểu nhớ đến, hơi đỏ mặt, không ngờ cậu lại nhớ đến chuyện của mình, dùng khuỷu tay thúc cậu một cái, bảo cậu câm miệng.
Bên môi Trần Hứa Trạch loáng thoáng ý cười, không ai chú ý đến.
Gió thổi qua, hai người nói chuyện, ánh dương chậm rãi lan rộng, vô cùng tươi sáng.
...
Danh sách chương