Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Thuốc đã uống, vỉ thuốc chỉ còn vỏ rỗng, mẹ Chu ném mạnh như vậy, một trong hai vỉ thuốc xẹt qua mặt Chu Yểu, suýt chút nữa là cắt vào má cô.

Đúng lúc đó Chu Ma đi vào, thấy một màn này thì trừng mắt: “Bà làm gì đấy? Sao lại đánh con!”

“Ông hỏi nó đi!” Mẹ Chu đang cần phát tiết, cả người như thuốc nổ đã châm lửa: “Ông tự hỏi nó xem nó đã làm chuyện tốt gì!”

Lúc Chu Ma còn đang thất thần, mẹ Chu đã nhặt vỉ thuốc rỗng trên mặt đất, đưa cho Chu Ma xem: “Ông xem đây là cái gì? Đây là cái gì! Thuốc tránh thai, thuốc tránh thai!”

Chu Ma nhận lấy, nhìn gương mặt tức giận không kiềm chế được của mẹ Chu, rồi lại nhìn về phía Chu Yểu đang bình tĩnh, trong đôi mắt không gợn sóng không hề có cảm xúc, giống như một cái hồ chết.

Bỗng nhiên ông nhớ đến giây phút ngày mà Quy Nam Sơn xảy ra chuyện, cô xuất hiện ở giao lộ, cầm ô đi đến che cho mình, ngẩng đầu hỏi: “Bố, bố làm sao thế”.

Chu Ma thở ra một hơi, nói với mẹ Chu: “Bà cứ nghe Yêu Yêu nói xem thế nào đã, bà hỏi con bé xem có chuyện gì, sao bà biết chắc chắn là của nhà mình?”

“Quét ra dưới bàn học của nó, không phải của nó thì còn có thể là của ai?”

“Vậy bà cũng nên nói chuyện cho rõ ràng đã, nào có chuyện vừa vào cửa liền động thủ?” Chu Ma cũng nóng nảy, nhìn gương mặt trắng mịn tinh tế của Chu Yểu có một vệt đỏ nhạt, ông nhíu mày: “Nếu làm rách mặt, sau này phải làm sao bây giờ? Bà làm việc gì cũng luôn xúc động vậy à?”

“Tôi xúc động?” Mẹ Chu cả giận: “Được được, giờ các người cha con tình thâm, tôi không lên tiếng trong cái nhà này được nữa rồi! Tôi vì nó mà dạy nó, giờ ông lại còn nói tôi!”

Chu Ma chen ngang: “Đừng làm ầm ĩ nữa! Chờ kéo hàng xóm đến, bà không chê mất mặt?”

Mẹ Chu chỉ vào Chu Yểu: “Nó không chê mất mặt, tôi còn phải sợ nữa sao?!”

Chu Ma liếc bà một cái, chuyển sang nhìn Chu Yểu, “Yêu Yêu…” Ông đưa đồ trong tay ra, hơi do dự hỏi: “Cái này là từ đâu ra, mẹ con nói lúc quét nhà tìm thấy trong phòng con, vì sao lại ở phòng con?”

Chu Yểu im lặng hai giây, nói: “Không phải của con.”

“Không phải của mày thì là của ai?!” Mẹ Chu kích động chen vào nói.

Chu Yểu nhìn về phía bà, ánh mắt lạnh đi vài phần, không muốn mở miệng.

“Không nói được phải không? Hả? Tao nuôi mày lớn như vậy không phải để mày làm tao mất mặt, ai cũng nói mày ngoan, tao thấy mày từ nhỏ đã thiếu đòn rồi, tao và ba mày vì cái nhà này lo liệu làm ăn, mày lại càng ngày càng không biết điều, tao thấy mày…”

“Con đã nói không phải của con!”

Chu Yểu đột nhiên hét lên, trợn tròn đôi mắt với mẹ Chu, đôi mắt luôn bình tĩnh giờ lại tràn đầy sự lạnh lẽo.

Mẹ Chu sửng sốt, Chu Ma cũng sửng sốt, Chu Yểu hít sâu một hơi, giọng nhỏ lại: “Nếu mẹ muốn biết, chờ chuyện được giải quyết xong, con sẽ nói hết cho mẹ.”

Nói xong, Chu Yểu không muốn nhiều lời thêm với bà nữa, cất bước về phòng mình.

Mẹ Chu từ ngây người dần hoàn hồn, bị con gái hét như vậy, gương mặt tối đi, tức giận công tâm, sao có thể bỏ qua như vậy, bà duỗi tay kéo cánh tay Chu Yểu lại. Chu Yểu hung hăng hất ra, xoay người tránh đi, hai người đều đụng phải góc bàn.

Từ nhỏ đến lớn Chu Yểu hầu như chưa từng đối chọi với bố mẹ, đây là lần đầu tiên phản kháng lại mẹ Chu. Ánh mắt mang theo địch ý cùng sự lạnh nhạt của cô khiến mẹ Chu sửng sốt.

“Nếu mẹ muốn biết, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết.” Chu Yểu lần đầu giống như thiếu nữ phản nghịch, quay đầu đi: “Đừng làm phiền con.”

Mẹ Chu ngây ra nửa ngày, đi vào phòng cô tiếp tục tính sổ.

“Mày dám động thủ với tao? Hả? Tao cực khổ nuôi mày là để mày động thủ với tao? Mày đứng lên cho tao, hôm nay không xử lý chuyện cho rõ ràng, mày đừng có mong…”

Chu Yểu lười để ý đến, bỏ mấy quyển sách vào cặp, mang cặp định đi.

Mẹ Chu thấy cô đi liền đuổi theo tức giận mắng: “Mày muốn đi đâu? Hả?… Có phải mày muốn đi tìm Thập Tam không?” Trong đầu đột nhiên hiện lên một tia sáng, bà kéo lấy cánh tay Chu Yểu: “Có phải là Thập Tam không? Có phải không? Từ nhỏ hai đứa mày đã dính với nhau, giờ cũng thế, mày nói đi, thuốc này có phải vì nó mà uống không?!”

Chu Yểu lạnh lùng nhìn bà: “Không thể nói lý được mà.”

Ném lại mấy chữ này, cô hất tay mẹ Chu, bước nhanh ra khỏi nhà.

Chu Ma ở phía sau lòng nóng như lửa đốt gọi cô, lúc ông bước ra ngạch cửa, bước chân Chu Yểu dừng lại trong chớp mắt, nhưng cuối cùng vẫn không quay lại. Chu Ma muốn đuổi theo cô, lại bị mẹ Chu kéo lấy.

“Để nó đi! Ông để cho nó đi! Giờ cánh nó cứng rồi, bản lĩnh lớn, đã biết cách dựa vào đàn ông, còn cáu kỉnh với người nhà! Ông để nó đi, vĩnh viễn cũng đừng về!”

...

Chu Yểu ngồi ở trạm xe buýt bên ngoài ngõ nhỏ, mười phút sau, Trần Hứa Trạch mặc đồ ngủ mùa đông chạy đến, ngay cả áo khoác cũng không khoác, cứ như vậy vội vã chạy đến.

Đôi chân đang đung đưa của Chu Yểu dừng lại, cô nhíu mày: “Sao cậu mặc ít vậy, cảm lạnh đấy.”

“Biết nhắc mình mặc nhiều, sao chính cậu không chịu mặc nhiều trước?” Trần Hứa Trạch thấy trên người cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mềm mỏng, mày càng nhíu chặt hơn.

Không nói hai lời, Trần Hứa Trạch đưa tay với Chu Yểu: “Đi thôi.”

Chu Yểu đặt tay vào lòng bàn tay cậu, nói: “Mình không muốn về nhà.”

Trần Hứa Trạch ừ một tiếng: “Không về.”

Cậu không hỏi nhiều.

Trần Hứa Trạch không hỏi cô trong nhà đã xảy ra chuyện gì, Chu Yểu cũng không hỏi cậu muốn mang mình đi đâu, hai người ở trong đêm đông ăn ý đi về phía trước, một trước một sau, cách nhau nửa bước, thi thoảng đụng vào cánh tay nhau, áo bông của cô cọ với áo bông của cậu, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Trần Hứa Trạch mang theo Chu Yểu, từ bên kia ngõ nhỏ, vòng một vòng lớn, trở về nhà họ Trần.

Nhà họ Trần có vài tầng, phòng rất nhiều, nhưng Trần Hứa Trạch lại cố tình đổi chăn ga, để Chu Yểu nằm trên giường mình. Rồi sau đó cậu trải chăn đệm sạch sẽ nằm dưới đất.

“Ngủ dưới đất không lạnh sao?”

“Trong nhà có máy sưởi.”

Chu Yểu khó hiểu: “Không ngủ phòng khác được à?”

Trần Hứa Trạch ngẫm nghĩ, nói: “Mình quen với phòng mình rồi.”

Ý cô muốn hỏi là, cô không ngủ phòng khác được sao? Cậu không hiểu, hỏi một đằng trả lời một nẻo, cô cũng lười hỏi lại.

Sắp xếp xong, nhưng hai người chưa buồn ngủ. Sau khi rửa mặt, một người ngồi trên giường, một người nằm trên sàn nhà, trò chuyện với nhau.

Chu Yểu kể chuyện vừa rồi với Trần Hứa Trạch, nói được một lát, Trần Hứa Trạch đứng dậy đi ra ngoài lấy thuốc mỡ để bôi cho cô.

“Làm gì thế?”

“Không phải bị xẹt qua mặt sao?” Cậu nói: “Khỏi phải lưu lại sẹo.”

“Không cắt, chỉ xẹt qua thôi, lúc ấy có hơi đau, giờ đã không có cảm giác rồi.”

Mặc kệ cô nói như thế nào, Trần Hứa Trạch vẫn kiên trì phải bôi thuốc cho cô, cô đành phải thuận theo.

Lòng bàn tay Trần Hứa Trạch dính thuốc mỡ lành lạnh, chạm vào má cô, nhẹ nhàng xoa, nhẵn nhụi lại thoải mái. Chỉ là cậu làm quá chuyên chú, ánh mắt nhìn chằm chằm vào má cô, phảng phất như trong tầm mắt không còn thứ gì khác, hô hấp gần trong gang tấc, hơi thở mùi bạc hà thoang thoảng nhẹ nhàng phả vào má cô, kỳ lạ rằng, chỗ “bị thương” vốn đang lạnh, giờ lại đột nhiên nóng lên.

Xoa một lúc lâu cậu vẫn chưa dừng, Chu Yểu xấu hổ: “Vẫn chưa được à?”

“Thêm một lát nữa.” Trần Hứa Trạch đứng đắn nói: “Vậy mới lành nhanh.”

“… À.”

Cậu nói vậy thì vậy, Chu Yểu đã quen, rất nhiều việc nhỏ cô không hề phản bác ý kiến của cậu.

Rốt cuộc cũng bôi thuốc mỡ xong, Chu Yểu cũng ngồi trước mặt Trần Hứa Trạch, hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau, tiếp tục đề tài lúc nãy. Chu Yểu thuật lại đơn giản mấy lời mẹ Chu đã nói, mỉm cười thất vọng: “Bà ấy cứ chắc chắn là của mình, chính là không tin mình, mình cũng không biết vì sao? Chẳng lẽ trong lòng bà ấy, mình không hề đáng tin cậy sao?”

“Thậm chí bà ấy còn nói mình và cậu…” Không cẩn thận nhắc đến cái câu có liên quan đến cậu, Chu Yểu dừng lại.

Trần Hứa Trạch sao có thể không hiểu, đôi mắt tối đi: “Cô ấy nói cậu uống thuốc là vì mình?”

Chu Yểu hơi cúi đầu: “Dù sao thì ý của bà ấy là, chúng ta cũng không phải loại tốt lành gì. Trước kia chưa từng nghe bà ấy nói, giờ nói chúng ta ngày nào cũng dính lấy nhau, nếu lúc đó ông bà nội cậu cũng nghe thấy mấy lời này…”

“Không sao cả.”

Chu Yểu dừng lại.

Trần Hứa Trạch nhìn cô, nói: “Dù sao sớm hay muộn cũng sẽ là mình.”

Chu Yểu giật mình, sau một lúc lâu mới hiểu được ý của cậu, mặt lập tức đỏ lên. Cậu còn chèn thêm một câu: “Nhưng mà mình sẽ không để cậu uống cái thứ đó. Hình như sẽ tổn thương đến cơ thể.”

Mặt Chu Yểu đã đỏ đến mức có thể nướng khoai lang, Chu Yểu hít sâu, cắn răng giơ tay đánh cậu một cái thật mạnh.

Trần Hứa Trạch lại cười, vuốt tóc cô: “Biết rồi, giờ chúng ta là học sinh năm ba cao trung, không được yêu sớm.” Cậu thu tay lại: “Được rồi, không nói nữa. Cậu vào chăn ngủ đi, nghỉ sớm một chút.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện