Toàn thân Lư Tỉnh Trần cứng đời, động tác chậm chạp từ từ xoay người lại, khóe mắt co rút, cứng ngắc nói:

“Anh, chào buổi sáng.”

Lư Tỉnh Thế đang chuẩn bị đi ra ngoài luyện thần, ai ngờ vừa xuống lầu đã thấy em trai nhà mình chỉ mặc một cái quần lót ôm một đống quần áo đứng trước cửa phòng An Sâm phơi toàn thân ra, trên người còn có rất nhiều vết tích vừa nhìn đã hiểu rõ.

Anh nhìn Lư Tỉnh Trần một chút, lại nhìn cửa phòng An Sâm một chút, sau đó bình tĩnh nói:

“Quay về phòng em đi. Tắm rửa xong thì xuống dưới ăn sáng.”

Lư Tỉnh Trần có chút xấu hổ liếc mắt nhìn anh trai, nhanh chóng quay về phòng mình.

Khi Lư Tỉnh Thế chạy bộ về rồi, Lư Tỉnh Trần đang ngồi ở phòng ăn dùng bữa.

“Anh, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Lư Tỉnh Thế liếc mắt nhìn em trai, thấy anh vẻ mặt như không có gì dùng bữa sáng, cử chỉ nhã nhặn, không nhanh không chậm, không khỏi thầm giật mình: Tiểu Trần hiện tại càng ngày càng trẫm tĩnh.

Có điều Lư Tỉnh Trần không muốn nói đến đề tài kia, không ngờ Lư Tỉnh Thế cũng chiều theo anh.

“An Sâm đã dậy chưa?”

Lư Tỉnh Trần dừng lại một chút, nói:

“Không biết.”

“Tối hôm qua em qua đêm trong phòng An Sâm.”

Đây là câu trần thuật. Lư Tỉnh Thế cảm thấy chuyện này không có gì cần phải hoài nghi.

Lư Tỉnh Trần yên lặng một chút, chậm rãi ‘vâng’ một tiếng.

Lư Tỉnh Thế uống một ngụm cà phê, nói:

“Các em đều là người trưởng thành rồi, việc riêng anh mặc kệ, nhưng không nên ảnh hưởng đến công việc. Anh nói cho em biết, nói chuyện yêu đương với nhân viên trong công ty có thể được, nhưng chơi đùa thì tuyệt đối không được.”

Lư Tỉnh Trần nói:

“Cảm ơn anh quan tâm, trong lòng em hiểu rõ.”

Lư Tỉnh Thế gật đầu, không nói thêm nữa. Gần đây Lư Tỉnh Trần đã hiểu chuyện hơn không ít, anh cũng không thích dài dòng.

Khi An Sâm đi xuống thì hai anh em đã ăn xong bữa sáng đang đợi cậu. An Sâm đỏ mặt lên, ho nhẹ một tiếng, nói:

“Thật xin lỗi, ngày hôm nay dậy muộn.”

Khóe miệng Lư Tỉnh Trần mang theo ý cười:

“Không sao, tôi chờ cậu.”

Lư Tỉnh Thế cúi đầu uống café. Mờ ám gì thì mờ ám, không liên quan đến chuyện của tôi.

An Sâm cúi đầu dùng cơm, trong lúc ấy cũng không ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lư Tỉnh Trần một cái. Ngược lại Lư Tỉnh Trần có chút ân cần rót nước trái cây, xiên hoa quả sang cho cậu.

Bác Trần oán thầm: nhị thiếu gia, cậu đây là muốn cướp bát cơm ăn của tôi sao? Lư Tỉnh Thế đi đến công ty trước, Lư Tỉnh Trần và An Sâm lại đi cùng nhau. Lên xe rồi, An Sâm bỗng nhiên nói:

“Sau này để tự tôi lái xe đi làm đi.”

“Cậu có xe?”

“Mua thì có.”

“Nếu như tôi nói không?”

An Sâm lẳng lặng nói:

“Tôi đây sẽ nghĩ đến chuyện chuyển ra khỏi nhà họ Lư.”

Lư Tỉnh Trần không hiểu rõ vì sao cậu ta lại suy nghĩ như vậy, hỏi:

“Vì quan hệ của chúng ta? Nếu như tôi nhớ không lầm, đêm hôm qua là cậu chủ động.”

An Sâm day day trán, dường như như chút khổ não. Cậu ta cân nhắc lời nói một chút, chậm rãi nói:

“Tối hôm qua… Anh có thể coi như là say rượu làm bậy đi. Tôi uống có hơi nhiều, không biết rõ lắm mình đang làm cái gì. Đến khi tôi phản ứng lại được, chúng ta đã đang ở trên giường.”

Lư Tỉnh Trần mỉm cười:

“Cậu bảo tôi tin cậu thế nào đây phó Tổng Giám đốc của tôi. Cậu là người thông minh lý trí như vậy, sẽ bị chất cồn khống chế đầu óc sao? Huống chi tối hôm qua tôi tuyệt không cảm thấy cậu uống nhiều.”

An Sâm yên lặng.

Tuy rằng vẻ mặt cậu ta không chút thay đổi, nhưng Lư Tỉnh Trần giống như có thể cảm giác được sự phiền não và mâu thuẫn của cậu ta, cười nói:

“Chuyện này trước tiên không nên nghĩ nhiều, cậu nói rất đúng, hai chúng ta đều cần bình tĩnh một chút.”

An Sâm không nhờ anh lại dứt khoát nhả ra như thế, có chút kinh ngạc nhìn anh một cái.

Lư Tỉnh Trần hỏi:

“Thân thể của cậu không sao chứ? Có còn đau không?”

Mặt An Sâm vèo một cái đỏ bừng. Bất kể là việc chuẩn bị trước chuyện kia làm tốt đến đâu, nhưng tối hôm qua dù sao cũng là lần đầu tiên của cậu, thực sự là có chút… Khó có thể mở miệng.

Cậu ta trấn định lại một chút, nói:

“Không sao. Kỹ thuật của anh không tệ.”

Lư Tỉnh Trần cười cười:

“Tôi luôn luôn rất dịu dàng với bạn giường.”

An Sâm thiếu chút nữa không nhịn được, hít sâu một hơi, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

“Phải. Lư nhị thiếu gia kinh nghiệm phong phú, tôi nghĩ ra trước đây anh chỉ thích phụ nữ.”

Trong ngữ khí bén nhọn lại mang theo một chút ghen tuông, khiến Lư Tỉnh Trần cực kỳ vui vẻ trong lòng, nhưng hắn từng làm Hoàng đế vô cùng hiểu rõ cách khống chế biểu cảm trên mặt, mỉm cười nói:

“Đó là vì cậu còn chưa đủ hiểu tôi.”

“Có một số việc tôi không cần hiểu!”

An Sâm kiên quyết nói xong câu đó, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt tỏ ra không thèm để ý đến anh nữa.

Lư Tỉnh Trần không khỏi sờ sờ mũi. Tính tình cũng lớn thật.

Đến công ty rồi, hai người đều tự quay về phòng làm việc của mình. Nhưng Lư Tỉnh Trần vừa ngồi xuống mở máy vi tính ra, đường dây nội bộ của thư ký đã vang lên.

“Tổng Giám đốc Lư, ngài Iris Minc muốn gặp ngài, hiện tại đã đang ở bên ngoài. Nhưng ngài ấy không có hẹn trước.”

Dương Tĩnh An vì là người mẫu nam quốc tế, quay về trong nước phát triển quả thực không hề có áp lực. Đặc biệt là một khoảng thời gian trước cậu ta bị tai nạn xe cộ, ngồi xe lăn một thời gian, truyền thông càng tăng cường đưa tin, tiếng thăm càng trở nên rộng rãi. Anh Thiên thừa cơ hội đó phát biểu giải thích: Bất kể Iris Minc sau này có để lại di chứng gì hay không, công ty vẫn sẽ ký hợp đồng với ngài ấy. Cảnh này khiến hình tượng của Anh Thiên được đề cao không ít, vài vị minh tinh đều chuyển sang ký hợp đồng với Anh Thiên.

Việc này đều là Lư Tỉnh Thế điều khiển. Lư Tỉnh Trần sau khi tỉnh lại biết được việc này, phải cảm thán anh trai anh đúng là một tên khôn khéo đáng sợ. Nếu như anh ấy là kẻ địch của mình, cho dù là Hoàng đế như mình cũng chưa chắc đã có thể thắng được anh ấy. Nhưng cũng may, bọn họ không phải kẻ địch mà là anh em.

“Mời cậu ấy vào.”

Lư Tỉnh Trần gần đây đặc biệt vội vàng, còn chưa trò chuyện được lần nào với vị hoa đán hạng nhất hiện tại này của Anh Thiên.

“Tổng Giám đốc Lư, đã quấy rầy anh rồi.”

Dương Tĩnh An mỉm cười đi vào. Trang phục ngày hôm nay của cậu ta là kiểu của Anh quốc, áo sơmi ca rô đen trắng đơn giản khiến cậu ta nhìn qua giống như một sinh viên tầm mười tám mười chín tuổi, gương mặt con lai xinh đẹp khiến thư ký đưa cậu ta vào say sưa choáng váng.

“Ngồi đi. Uống gì không?”

Ấn tượng của Lư Tỉnh Trần với Dương Tĩnh An không tệ, đặc biệt là sau vụ tai nạn xe cộ vừa rồi, càng có thêm tình bạn bè cùng chung hoạn nạn.

“Cảm ơn. Nước trắng là được rồi, tôi phải khống chế cân nặng.”

“Cậu phải ăn kiêng?”

Lư Tỉnh Trần có chút ngạc nhiên nói.

“Này ngược lại không cần, chỉ cần bình thường cố gắng tránh thức ăn nóng hoặc có hàm lượng mỡ cao là được. Lượng vận động của tôi khá lớn, hình thể cũng không phải dạng dễ béo.”

Lư Tỉnh Trần tự mình rót nước khoáng cho cậu ta, ngồi xuống phía đối diện, mỉm cười nói:

“Gần đây tôi vẫn quá bận rộn, cũng không có thời gian quan tâm đến cậu. Sao rồi? Đã thích ứng với hoàn cảnh công việc hiện tại chưa? Việc hợp tác với Kỷ Văn An thế nào?”

Kỷ Văn An chính là một trong những người đại diện hàng đầu của Anh Thiên.

“Rất tốt, tôi rất thích không khí làm việc trong nước, mọi người đều rất hòa thuận. Văn An cũng giúp đỡ tôi rất nhiều.”

Dương Tĩnh An bày ra dáng vẻ ngại ngùng tươi cười nói:

“Thực ra lần này tôi đến, là muốn mời Tổng Giám đốc Lư tham gia tiệc sinh nhật của tôi.”

“Sinh nhật của cậu đã đến rồi?”

Lư Tỉnh Trần thật sự không biết. Bình thường sinh nhật của đại minh tinh ký hợp đồng với Anh Thiên, thư ký sẽ sớm nhắc nhở anh.

Dương Tĩnh An mỉm cười:

“Sinh nhật với bên ngoài của tôi qua một tháng nữa mới đến, thực ra sinh nhật thật sự là vào ngày chín tháng này.”

“Còn ba ngày nữa sao. Xem ra tôi phải nhanh chóng chuẩn bị quà tặng rồi.”

Lư Tỉnh Trần cười nói.

Dương Tĩnh An đưa thiệp mời cho anh:

“Anh có thể đến tham gia tôi quả thực vui mừng. Chỉ là một loại sinh nhật tụ họp nhỏ, đều mời bạn bè thân thiết đến, cũng không truyền ra bên ngoài.”

Lư Tỉnh Trần nhận lấy thiệp mời:

“Tôi hiểu rồi. Tôi nhất định sẽ đến.”

Anh tùy ý nhìn lướt qua thiệp mời, địa chỉ quả nhiên là nhà lớn nhà họ Dương.

Dương Tĩnh An ngồi thêm một lát nữa, hai người trò chuyện vô cùng hợp ý.

Khi cậu ta cáo từ thì Lư Tình Trần tự mình tiễn ra, đến cửa thang máy thì đụng phải An Sâm đang đi lấy café.

Cả một tầng này đều là khu làm việc của cán bộ cấp cao của Anh Thiên, muốn đến phòng giải khát thì phải đi ngang qua cửa thang máy. Lư Tỉnh Trần đưa lưng về phía An Sâm, không nhìn thấy cậu, nhưng khóe mắt Dương Tĩnh An lại sớm thấy rồi. Cậu ta đột nhiên bước lên một bước, nhẹ nhàng phẩy cổ áo Lư Tỉnh trần một cái.

“Có chuyện gì vậy?”

Lư Tỉnh Trần bị cậu ta đột nhiên ghé sát mà giật mình.

Dương Tĩnh An không hiểu sao mặt có chút hồng, nhẹ giọng nói:

“Không có gì, có vệt bẩn nên giúp anh phủi đi.”

Đúng lúc thang máy đến rồi, Dương Tĩnh An đi vào, vẫy tay với Lư Tỉnh Trần:

“Tỉnh Trần, đến lúc đó tôi chờ anh.”

Lư Tỉnh Trần cười đồng ý, nhìn cửa thang máy khép lại. Vừa quay đầu, chỉ thấy An Sâm mặt không chút cảm xúc cầm cái cốc đứng ở phía sau anh.

Lần này Lư Tỉnh Trần là thật sự bị làm giật mình:

“Sao cậu lại đứng ở chỗ này?”

An Sâm ngữ khí lạnh nhạt:

“Đây là nơi công cộng, tôi đứng không được à?”

“Cũng không phải ý đó. Ai, cậu là đi uống café à? Đúng lúc tôi cũng đi, tôi pha café giúp cậu nhé.”

Lư Tỉnh Trần liếc cái ly trong tay cậu ta, nhiệt tình mời.

An Sâm xoay người, đi vào phòng làm việc.

Lư Tỉnh Trần ngẩn người, vẻ mặt khó hiểu, ở phía sau kêu to:

“Này, cậu không uống café à?”

Trả lời anh chính là tiếng đóng cửa nặng nề.

Thư ký ở phía trước nghe thấy tiếng, vội vã chạy đến:

“Tổng Giám đốc Lư, ngài muốn uống café à? Tôi đi pha cho ngài.”

Lư Tỉnh Trần khoát tay:

“Không cần.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện