Dương Tĩnh hiểu rõ trong lòng. Tiêu Thương Hải không ở đây, Dương Quang Vinh là Hoàng Trưởng tử, nên do phi tử có thân phận cùng địa vị cao nhất trong cung tạm thời nuôi nấng. Mà trong hậu cung của hắn hiện nay, địa vị cao nhất dưới Hoàng hậu chỉ có cháu gái bên ngoại của Thái hậu, biểu muội của hắn — Hiền phi Trương thị.
Năm đó Trương Thái hậu cố ý buộc hắn lập Trương thị làm Hoàng hậu. Dương Tĩnh liền trả lời:
“Nếu không lập Thương Hải làm hậu, trẫm liền phong y làm một Vương cùng sóng vai, cùng y chia đôi thiên hạ, cùng chung giang sơn. Mẫu hậu thấy thế nào?”
Trương Thái hậu lại càng hoảng sợ, không ngờ tâm ý của nhi tử lại kiên định như thế.
Bà cũng không phải là kẻ ngu si, giang sơn mà nhi tử thật vất vả mới đoạt được đến tay sao có thể không duyên không cớ chia cho người khác một nửa? Huống chi Tiêu Thương Hải xuất thân từ Tiêu gia là sĩ tộc đệ nhất Giang Nam, nếu phong làm một Vương sóng vai, chẳng phải là càng khó khống chế được y? Nhưng nếu như Tiêu Thương Hải tiến cung, gả cho Hoàng thượng, đó chính là người của Hoàng gia. Tuy rằng gia tộc Tiêu thị vẫn có thể trở nên mạnh mẽ, nhưng tính chất lại khác đi rất nhiều.
Làm Vương gia hay làm con dâu, Trương Thái hậu đương nhiên biết bên nào có lợi hơn.
Thế là dưới thái độ cường ngạnh của Thịnh Huy đế, Tiêu Thương Hải cuối cũng cũng thuận lợi tiến cung. Thái hậu nhường một bước, Trương thị bị phong là Hiền phi.
Hiền phi có Thái hậu ở phía sau làm chủ, sóng cuộn dâng tràn với Tiêu Thương Hải, Dương Tĩnh biết hết trong lòng. Huống chi đời trước đã từng xảy ra việc như vậy, Dương Tĩnh lại càng không đưa Hoàng Trưởng tử đến chỗ nàng nuôi dưỡng.
Kiếp trước Dương Quang Vinh lớn lên bên cạnh Thái hậu, Dương Tĩnh biết Thái hậu rất yêu thương coi trọng tôn tử này, bởi vậy kiếp ấy liền để cho Thái hậu nuôi nấng cho thỏa đáng. Chỉ là kiếp trước hắn không có bảo vệ Uyển Nương, còn khiến Uyển Nương lưu lạc đến Hoán Y Cục (nơi giặt quần áo), Dương Quang Vinh dưới ảnh hưởng của Thái hậu cũng không gần gũi với Tiêu Thương Hải sau này thường xuyên qua lại, là đau đớn lớn nhất trong lòng Tiêu Thương Hải.
Lần này hắn không thể phạm phải sai lầm giống như thế, nhất định phải bảo vệ Uyển Nương. Có Uyển Nương bên cạnh Dương Quang Vinh, khi Tiêu Thương Hải trở về cũng sẽ không xa lạ với nhi tử.
Buổi chiều cùng ngày, Thục Quý nhân Tiêu Uyển Nương mang theo Hoàng Trưởng tử Dương Quang Vinh mới được hơn một tháng, vào ở trong Hi Ninh cung của Thái hậu.
Hiền phi mang theo một đám người đến nhìn, bế ôm Hoàng Trưởng tử, không chua không ngọt nói mấy câu, để lại lễ vật mừng Hoàng Trưởng tử đầy tháng, Tiêu Uyển Nương nhu thuận nhận lấy hết.
Chân trước Hiền phi vừa mới đi, chân sau Hoàng Trưởng tử liền khó chịu bắt đầu khóc nháo, khóc tròn một buổi tối, ngự y canh giữ ở Hi Ninh cung một đêm không dám rời đi. Cuối cùng tra ra là trong túi hương của một Tài tử trong cung Hiền phi đưa cho Hoàng Trưởng tử, có chút hương liệu mẫn cảm với hài tử.
Ngày hôm sau Hoàng thượng mệnh lệnh rõ ràng Hoàng Trưởng tử còn nhỏ tuổi, thân thể mềm mại, tần phi trong hậu cung không được đến vấn an, miễn làm kinh động đến Hoàng Trưởng tử. Tài tử kia, cũng bị biếm đến Hoán Y Cục.
Dương Tĩnh sau khi hạ chỉ cũng phải cảm thán một câu trong lòng, cung đấu quả nhiên là thiên tính của nữ nhân.
Hắn bất quá chỉ để tiểu thái giám đến thuận tiện nhắn cho Uyển Nương mấy câu, nói Hiền phi lập tức muốn dẫn người đến thăm Hoàng Trưởng tử, trong lời nói có chút ám chỉ, Uyển Nương liền làm ra thủ đoạn này.
Quả nhiên không thể xem thường nữ nhân. Uyên Nương luôn nhu thuận khiêm tốn, coi Tiêu Thương Hải bằng trời, dường như không có chút chủ kiến nào của bản thân. Nhưng một ngày có được mục tiêu phải bảo vệ, liền kích phát tiềm lực, nữ nhân dịu dàng đến mấy cũng có thể trở nên mạnh mẽ.
Hiền phi còn vì việc này mà bị Thái hậu trách cứ.
Trương Thái hậu mặc dù có thiên vị cháu gái bao nhiêu, nhưng Dương Quang Vinh lại là tôn tử của bà, là con nối dõi duy nhất hiện nay của nhi tử, đâu có thể không để bụng chứ? Tôn tử cùng cháu gái bên nào nặng bên nào nhẹ, bà còn không phân rõ sao?
Hiền phi ủy khuất khóc lóc kể lể:
“Cô cô, cháu gái là loại người không hiểu chuyện này sao? Hoàng Trưởng tử còn nhỏ như vậy, Hoàng hậu không có đây, cháu gái thương nó còn không kịp, sao lại có tâm tư kia chứ? Đều là do tiểu tiện nhân Đổng thị kia tự chủ trương, còn liên lụy đến ta. Chỉ sợ Hoàng thượng lại thực sự nghĩ là cháu sai khiến đó.”
Thái hậu tức giận nói:
“Ngươi cũng là một người không chịu thua kém cơ. Việc này cho dù không phải là ngươi sai khiến, cũng là người trong cung ngươi làm. Ngươi làm phi cung chủ một cung, tội giám sát không tốt cũng không trốn thoát!”
Hiền phi nói:
“Cô cô, từ khi Hoàng thượng xuất chinh bị thương quay về, Hoàng hậu lại không rõ tung tích, cháu gái trong lòng nhớ thương Hoàng thượng, lại lo lắng cho Hoàng hậu, ban đêm thì thấy bất an, ban ngày còn phải lo liệu việc trong cung, tinh thần không khỏi có chút không tốt, đâu còn lo được cả mấy người nho nhỏ trong cung?”
Thái hậu nhắm mắt hừ một tiếng, cũng không biết là ý tứ gì.
Hiển phi thật cẩn thận nói:
“Tiểu đề tử kia ta đã sai người để ý rồi. Cô cô ngài yên tâm, sau này ta sẽ trông chừng nghiêm ngặt người trong cung mình, không cho các nàng lại có cơ hội đi ra ngoài gây rắc rối.”
Thái hậu mở mắt ra, một đôi mắt từng xinh đẹp không gì sánh được lóe sáng, mắng:
“Ngươi đúng là hồ đồ! Hoàng thượng đã hạ chỉ biếm Đổng Tài tử kia xuống Hoán Y Cục, ngươi còn nhiều chuyện cái gì?! Xử lý? Ngươi xử lý cái gì? Đây còn không phải là chưa đánh đã khai sao? Nếu như để Hoàng thượng biết Đổng Tài tử kia vong mạng, vốn chỉ là hoài nghi, sau này sợ rằng cũng sẽ thực nghĩ là ngươi sai khiến nàng ta làm, sau đó giết người diệt khẩu. Tội danh mưu hại Hoàng Trưởng tử, ngươi có gánh được không!”
Hiền phi sợ đến thất kinh.
Nàng cũng là cực vui đến cực buồn làm cho choáng váng đầu óc. Nghe nói Tiêu Hoàng hậu rơi vào tay địch, tung tích không rõ, nàng sướng đến vài ngày ngủ đều há miệng. Trong mơ đều thấy khi Hoàng thượng quay về nàng thân có địa vị tối cao nên Hoàng Trưởng tử là do nàng chăm sóc, còn cẩn thận an ủi Hoàng thượng thương nặng chưa lành sau đó càng có được nhiều ưu ái của Hoàng thượng.
Ai ngờ Hoàng thượng còn chưa có vào kinh thành đâu, đã lập một người làm Thục Quý nhân, lại không phải ai khác, chính là đại cung nữ thủ hạ của Tiêu Thương Hải là Tiêu Uyển Nương.
Hiền phi tức giận đến mức mặt nhăn mày nhó, còn phải bày ra gương mặt tươi cười chào đón khi Hoàng thượng hồi cung. Nghĩ thầm cho dù Hoàng Trưởng tử không được nuôi nấng trong cung của nàng, chỉ cần Hoàng thượng ở lại chỗ nàng nhiều thêm vài ngày, chờ nàng mang thai rồi sinh nhi tử của mình chẳng lẽ còn không mạnh hơn là nuôi nhi tử của người khác sao?
Ai ngờ ngự y nói thương thế của Hoàng thượng chưa lành cần phải tĩnh dưỡng, thế là Hoàng thượng vẫn ở trong Thanh Hòa điện của mình, mấy ngày nay cũng không có cho người thị tẩm. Mà nơi đó trừ Hoàng hậu, những phi tử khác đều không có quyền ở chung với Hoàng thượng trong đó.
Tiếp theo Hoàng thượng lại nhét Tiêu Uyển Nương cùng Hoàng Trưởng tử vào Hi Ninh cung của Thái hậu. Hiền phi dù muốn ngáng chân Tiêu Uyển Nương một chút cũng không được. Người ở nơi của Thái hậu, cũng là một phần thể diện của Thái hậu. Ngươi nếu thực khiến người kia xảy ra chuyện gì, có đúng hay không là không để Thái hậu vào mắt a? Hoàng thượng thế nhưng lại đem người cùng Hoàng tử giao hết cho Thái hậu, nếu người nào xảy ra chuyện Thái hậu cũng không dễ dàng giải thích với nhi tử.
Tâm tình của Hiền phi gần đây giống như xe qua núi, khuất phục lớn như vậy, khó tránh khỏi làm ra một hai việc hồ đồ. Đặc biệt là Tiêu Uyển Nương ra tay trước chiếm được lợi thế chặn ngang nàng, càng khiến nàng tức đến mức muốn hôn mê.
Lần này nàng hiểu được, cuống quít khóc ròng nói:
“Cô cô, sao có thể như vậy chứ? Cũng không thể để Hoàng thượng nghĩ là ta làm được a. Ta vào cung lâu như thế còn chưa có nhất nhi bán nữ, nếu Hoàng thượng từ nay về sau chán ghét mà vứt bỏ ta, Trương gia chúng ta…”
Thái hậu phiền muộn nói:
“Ngươi câm miệng đi! Lúc này đã khóc cái gì.”
Bất quá bà mắng thì mắng, Hiền phi dù sao cũng là cháu gái ruột của bà. Mặc dù có lúc đầu óc có chút ngốc, nhưng cũng may là một lòng với bà, Thái hậu tự nhiên vẫn thiên vị.
“Việc kia là ngươi làm sao rồi?”
Hiền phi nói:
“Cháu gái vừa mới dặn dò xuống dưới, hẳn là còn chưa ra tay nhanh như vậy.”
Trương Thái hậu nói như đinh đóng cột:
“Vậy nhanh gọi người quay về. Đổng Tài tử kia cứ để nàng ta ở trong Hoán Y Cục tự sinh tự diệt, ngươi không cần phải làm chuyện dư thừa!”
Hiền phi nhanh chóng vâng lời, đi ra ngoài gọi cung nữ bên người, cẩn thận dặn dò xuống, tiếp đó lại quay lại bên cạnh Thái hậu.
Thái hậu nhìn nàng một cái, chậm rãi nói:
“Vinh nhi là Hoàng Trưởng tử của Hoàng thượng, là tôn tử duy nhất hiện tại của ai gia. Ngươi coi chừng người trong cung cẩn thận, thông minh một chút, cũng đừng có ý niệm gì trong đầu với tôn tử của ai gia. Ngươi hiểu chưa?”
Hiền phi sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, quỳ trên mặt đất nói:
“Cháu gái trăm triệu không dám có tâm tư kia. Kể cả người phía dưới, cũng nhất định sẽ quản giáo nghiêm khắc, sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Thái hậu đưa tay nâng nàng dậy, nói:
“Ai gia biết ngươi lo lắng cái gì trong lòng. Tiêu Thương Hải hiện tại tung tích không rõ, lâu ngày, bên người Hoàng thượng không thể không có người hầu hạ. Trong cung này ngoại trừ Hoàng thượng, chỉ có ngươi là có địa vị tối cao. Ngươi yên tâm, có ai gia ở đây, ngày lành của ngươi còn đang ở đằng sau đâu.”
Hiền phi nghe xong, lúc này mới nín khóc mỉm cười.
Năm đó Trương Thái hậu cố ý buộc hắn lập Trương thị làm Hoàng hậu. Dương Tĩnh liền trả lời:
“Nếu không lập Thương Hải làm hậu, trẫm liền phong y làm một Vương cùng sóng vai, cùng y chia đôi thiên hạ, cùng chung giang sơn. Mẫu hậu thấy thế nào?”
Trương Thái hậu lại càng hoảng sợ, không ngờ tâm ý của nhi tử lại kiên định như thế.
Bà cũng không phải là kẻ ngu si, giang sơn mà nhi tử thật vất vả mới đoạt được đến tay sao có thể không duyên không cớ chia cho người khác một nửa? Huống chi Tiêu Thương Hải xuất thân từ Tiêu gia là sĩ tộc đệ nhất Giang Nam, nếu phong làm một Vương sóng vai, chẳng phải là càng khó khống chế được y? Nhưng nếu như Tiêu Thương Hải tiến cung, gả cho Hoàng thượng, đó chính là người của Hoàng gia. Tuy rằng gia tộc Tiêu thị vẫn có thể trở nên mạnh mẽ, nhưng tính chất lại khác đi rất nhiều.
Làm Vương gia hay làm con dâu, Trương Thái hậu đương nhiên biết bên nào có lợi hơn.
Thế là dưới thái độ cường ngạnh của Thịnh Huy đế, Tiêu Thương Hải cuối cũng cũng thuận lợi tiến cung. Thái hậu nhường một bước, Trương thị bị phong là Hiền phi.
Hiền phi có Thái hậu ở phía sau làm chủ, sóng cuộn dâng tràn với Tiêu Thương Hải, Dương Tĩnh biết hết trong lòng. Huống chi đời trước đã từng xảy ra việc như vậy, Dương Tĩnh lại càng không đưa Hoàng Trưởng tử đến chỗ nàng nuôi dưỡng.
Kiếp trước Dương Quang Vinh lớn lên bên cạnh Thái hậu, Dương Tĩnh biết Thái hậu rất yêu thương coi trọng tôn tử này, bởi vậy kiếp ấy liền để cho Thái hậu nuôi nấng cho thỏa đáng. Chỉ là kiếp trước hắn không có bảo vệ Uyển Nương, còn khiến Uyển Nương lưu lạc đến Hoán Y Cục (nơi giặt quần áo), Dương Quang Vinh dưới ảnh hưởng của Thái hậu cũng không gần gũi với Tiêu Thương Hải sau này thường xuyên qua lại, là đau đớn lớn nhất trong lòng Tiêu Thương Hải.
Lần này hắn không thể phạm phải sai lầm giống như thế, nhất định phải bảo vệ Uyển Nương. Có Uyển Nương bên cạnh Dương Quang Vinh, khi Tiêu Thương Hải trở về cũng sẽ không xa lạ với nhi tử.
Buổi chiều cùng ngày, Thục Quý nhân Tiêu Uyển Nương mang theo Hoàng Trưởng tử Dương Quang Vinh mới được hơn một tháng, vào ở trong Hi Ninh cung của Thái hậu.
Hiền phi mang theo một đám người đến nhìn, bế ôm Hoàng Trưởng tử, không chua không ngọt nói mấy câu, để lại lễ vật mừng Hoàng Trưởng tử đầy tháng, Tiêu Uyển Nương nhu thuận nhận lấy hết.
Chân trước Hiền phi vừa mới đi, chân sau Hoàng Trưởng tử liền khó chịu bắt đầu khóc nháo, khóc tròn một buổi tối, ngự y canh giữ ở Hi Ninh cung một đêm không dám rời đi. Cuối cùng tra ra là trong túi hương của một Tài tử trong cung Hiền phi đưa cho Hoàng Trưởng tử, có chút hương liệu mẫn cảm với hài tử.
Ngày hôm sau Hoàng thượng mệnh lệnh rõ ràng Hoàng Trưởng tử còn nhỏ tuổi, thân thể mềm mại, tần phi trong hậu cung không được đến vấn an, miễn làm kinh động đến Hoàng Trưởng tử. Tài tử kia, cũng bị biếm đến Hoán Y Cục.
Dương Tĩnh sau khi hạ chỉ cũng phải cảm thán một câu trong lòng, cung đấu quả nhiên là thiên tính của nữ nhân.
Hắn bất quá chỉ để tiểu thái giám đến thuận tiện nhắn cho Uyển Nương mấy câu, nói Hiền phi lập tức muốn dẫn người đến thăm Hoàng Trưởng tử, trong lời nói có chút ám chỉ, Uyển Nương liền làm ra thủ đoạn này.
Quả nhiên không thể xem thường nữ nhân. Uyên Nương luôn nhu thuận khiêm tốn, coi Tiêu Thương Hải bằng trời, dường như không có chút chủ kiến nào của bản thân. Nhưng một ngày có được mục tiêu phải bảo vệ, liền kích phát tiềm lực, nữ nhân dịu dàng đến mấy cũng có thể trở nên mạnh mẽ.
Hiền phi còn vì việc này mà bị Thái hậu trách cứ.
Trương Thái hậu mặc dù có thiên vị cháu gái bao nhiêu, nhưng Dương Quang Vinh lại là tôn tử của bà, là con nối dõi duy nhất hiện nay của nhi tử, đâu có thể không để bụng chứ? Tôn tử cùng cháu gái bên nào nặng bên nào nhẹ, bà còn không phân rõ sao?
Hiền phi ủy khuất khóc lóc kể lể:
“Cô cô, cháu gái là loại người không hiểu chuyện này sao? Hoàng Trưởng tử còn nhỏ như vậy, Hoàng hậu không có đây, cháu gái thương nó còn không kịp, sao lại có tâm tư kia chứ? Đều là do tiểu tiện nhân Đổng thị kia tự chủ trương, còn liên lụy đến ta. Chỉ sợ Hoàng thượng lại thực sự nghĩ là cháu sai khiến đó.”
Thái hậu tức giận nói:
“Ngươi cũng là một người không chịu thua kém cơ. Việc này cho dù không phải là ngươi sai khiến, cũng là người trong cung ngươi làm. Ngươi làm phi cung chủ một cung, tội giám sát không tốt cũng không trốn thoát!”
Hiền phi nói:
“Cô cô, từ khi Hoàng thượng xuất chinh bị thương quay về, Hoàng hậu lại không rõ tung tích, cháu gái trong lòng nhớ thương Hoàng thượng, lại lo lắng cho Hoàng hậu, ban đêm thì thấy bất an, ban ngày còn phải lo liệu việc trong cung, tinh thần không khỏi có chút không tốt, đâu còn lo được cả mấy người nho nhỏ trong cung?”
Thái hậu nhắm mắt hừ một tiếng, cũng không biết là ý tứ gì.
Hiển phi thật cẩn thận nói:
“Tiểu đề tử kia ta đã sai người để ý rồi. Cô cô ngài yên tâm, sau này ta sẽ trông chừng nghiêm ngặt người trong cung mình, không cho các nàng lại có cơ hội đi ra ngoài gây rắc rối.”
Thái hậu mở mắt ra, một đôi mắt từng xinh đẹp không gì sánh được lóe sáng, mắng:
“Ngươi đúng là hồ đồ! Hoàng thượng đã hạ chỉ biếm Đổng Tài tử kia xuống Hoán Y Cục, ngươi còn nhiều chuyện cái gì?! Xử lý? Ngươi xử lý cái gì? Đây còn không phải là chưa đánh đã khai sao? Nếu như để Hoàng thượng biết Đổng Tài tử kia vong mạng, vốn chỉ là hoài nghi, sau này sợ rằng cũng sẽ thực nghĩ là ngươi sai khiến nàng ta làm, sau đó giết người diệt khẩu. Tội danh mưu hại Hoàng Trưởng tử, ngươi có gánh được không!”
Hiền phi sợ đến thất kinh.
Nàng cũng là cực vui đến cực buồn làm cho choáng váng đầu óc. Nghe nói Tiêu Hoàng hậu rơi vào tay địch, tung tích không rõ, nàng sướng đến vài ngày ngủ đều há miệng. Trong mơ đều thấy khi Hoàng thượng quay về nàng thân có địa vị tối cao nên Hoàng Trưởng tử là do nàng chăm sóc, còn cẩn thận an ủi Hoàng thượng thương nặng chưa lành sau đó càng có được nhiều ưu ái của Hoàng thượng.
Ai ngờ Hoàng thượng còn chưa có vào kinh thành đâu, đã lập một người làm Thục Quý nhân, lại không phải ai khác, chính là đại cung nữ thủ hạ của Tiêu Thương Hải là Tiêu Uyển Nương.
Hiền phi tức giận đến mức mặt nhăn mày nhó, còn phải bày ra gương mặt tươi cười chào đón khi Hoàng thượng hồi cung. Nghĩ thầm cho dù Hoàng Trưởng tử không được nuôi nấng trong cung của nàng, chỉ cần Hoàng thượng ở lại chỗ nàng nhiều thêm vài ngày, chờ nàng mang thai rồi sinh nhi tử của mình chẳng lẽ còn không mạnh hơn là nuôi nhi tử của người khác sao?
Ai ngờ ngự y nói thương thế của Hoàng thượng chưa lành cần phải tĩnh dưỡng, thế là Hoàng thượng vẫn ở trong Thanh Hòa điện của mình, mấy ngày nay cũng không có cho người thị tẩm. Mà nơi đó trừ Hoàng hậu, những phi tử khác đều không có quyền ở chung với Hoàng thượng trong đó.
Tiếp theo Hoàng thượng lại nhét Tiêu Uyển Nương cùng Hoàng Trưởng tử vào Hi Ninh cung của Thái hậu. Hiền phi dù muốn ngáng chân Tiêu Uyển Nương một chút cũng không được. Người ở nơi của Thái hậu, cũng là một phần thể diện của Thái hậu. Ngươi nếu thực khiến người kia xảy ra chuyện gì, có đúng hay không là không để Thái hậu vào mắt a? Hoàng thượng thế nhưng lại đem người cùng Hoàng tử giao hết cho Thái hậu, nếu người nào xảy ra chuyện Thái hậu cũng không dễ dàng giải thích với nhi tử.
Tâm tình của Hiền phi gần đây giống như xe qua núi, khuất phục lớn như vậy, khó tránh khỏi làm ra một hai việc hồ đồ. Đặc biệt là Tiêu Uyển Nương ra tay trước chiếm được lợi thế chặn ngang nàng, càng khiến nàng tức đến mức muốn hôn mê.
Lần này nàng hiểu được, cuống quít khóc ròng nói:
“Cô cô, sao có thể như vậy chứ? Cũng không thể để Hoàng thượng nghĩ là ta làm được a. Ta vào cung lâu như thế còn chưa có nhất nhi bán nữ, nếu Hoàng thượng từ nay về sau chán ghét mà vứt bỏ ta, Trương gia chúng ta…”
Thái hậu phiền muộn nói:
“Ngươi câm miệng đi! Lúc này đã khóc cái gì.”
Bất quá bà mắng thì mắng, Hiền phi dù sao cũng là cháu gái ruột của bà. Mặc dù có lúc đầu óc có chút ngốc, nhưng cũng may là một lòng với bà, Thái hậu tự nhiên vẫn thiên vị.
“Việc kia là ngươi làm sao rồi?”
Hiền phi nói:
“Cháu gái vừa mới dặn dò xuống dưới, hẳn là còn chưa ra tay nhanh như vậy.”
Trương Thái hậu nói như đinh đóng cột:
“Vậy nhanh gọi người quay về. Đổng Tài tử kia cứ để nàng ta ở trong Hoán Y Cục tự sinh tự diệt, ngươi không cần phải làm chuyện dư thừa!”
Hiền phi nhanh chóng vâng lời, đi ra ngoài gọi cung nữ bên người, cẩn thận dặn dò xuống, tiếp đó lại quay lại bên cạnh Thái hậu.
Thái hậu nhìn nàng một cái, chậm rãi nói:
“Vinh nhi là Hoàng Trưởng tử của Hoàng thượng, là tôn tử duy nhất hiện tại của ai gia. Ngươi coi chừng người trong cung cẩn thận, thông minh một chút, cũng đừng có ý niệm gì trong đầu với tôn tử của ai gia. Ngươi hiểu chưa?”
Hiền phi sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, quỳ trên mặt đất nói:
“Cháu gái trăm triệu không dám có tâm tư kia. Kể cả người phía dưới, cũng nhất định sẽ quản giáo nghiêm khắc, sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Thái hậu đưa tay nâng nàng dậy, nói:
“Ai gia biết ngươi lo lắng cái gì trong lòng. Tiêu Thương Hải hiện tại tung tích không rõ, lâu ngày, bên người Hoàng thượng không thể không có người hầu hạ. Trong cung này ngoại trừ Hoàng thượng, chỉ có ngươi là có địa vị tối cao. Ngươi yên tâm, có ai gia ở đây, ngày lành của ngươi còn đang ở đằng sau đâu.”
Hiền phi nghe xong, lúc này mới nín khóc mỉm cười.
Danh sách chương