Đêm này hai người ngủ rất được, ngày hôm sau liền tiếp tục khởi hành chạy về Đại Thịnh.
Qua mười ngày như vậy nữa, đại quân cuối cùng cũng thuận lợi về tới bờ sông Trường Giang. Trên đường không hề gặp được quân đội của người Hồ.
Sau đó Thịnh Huy đế lại nhận được thám báo: Trình Hữu Kim đối đầu trực diện với Nô Mã Vương, đạt được đại thắng. Trưởng tử của Nô Mã Vương bị một Chiếu tướng thủ hạ của Trình Hữu Kim bắn chết, bản thân Nô Mã Vương cũng bị trọng thương, mang theo hai ngàn quân đột phá vòng vây thoát thân.
Sau khi Dương Tĩnh nhận được tin thì cực vui mừng. Bất quá bên Hạ Thủ Quốc vẫn còn chưa có tin tức truyền đến, không biết có phải là bị lạc đường trên thảo nguyên hay không.
Tiêu Thương Hải nghe xong tin tức này, nhưng lại không mấy vui vẻ. Y hận Nô Mã Vương thấu xương, không thể tận tay đâm gã, quả thật là tiếc nuối cả đời.
Tâm tư của Dương Tĩnh so với trước kia nhạy cảm hơn không ít, thấy hai tay Tiêu Thương Hải nắm chặt, sắc mặt không tốt, liền đoán được tâm tư của y, cầm tay y nói:
“Ngươi yên tâm, thù này, ta nhất định sẽ tận tay báo cho ngươi!”
Tiêu Thương Hải chấn động toàn thân.
Dương Tĩnh kiên định nói:
“Kẻ khi nhục ngươi, ta tuyệt sẽ không bỏ qua!”
Tiêu Thương bỗng dưng cảm thấy an tâm.
Dương Tĩnh có thể đợi y như vậy, mình còn cầu gì hơn? Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Dương Tĩnh, thì dù không thể tận tay báo thù, dường như cũng không còn tính toán gì nữa.
Sông Trường Giang là đường ranh giới ngăn giữa Đại Thịnh và người Hồ. Bên này sông là vùng đất của Đại Thịnh, bên kia, đó là thảo nguyên mênh mông. Cho đến nay, bản đồ hai bên đều lấy con sông này làm ranh giới ngăn cách.
Thế nhưng ngay trước khi qua sông, Tiêu Thương Hải lại đột nhiên sinh non.
Y mang thai cũng đã hơn bảy tháng, vốn có Hoàng Tử Quy, vẫn chăm sóc y từ trong Vương đình của người Hồ đến tận đây, thân thể mạnh khỏe hơn kiếp trước nhiều. Nhưng một đường bôn ba về nước, tuy rằng Dương Tĩnh dặn dò Trương Lữ sắp xếp xe ngựa vô cùng thoải mái, nhưng vẫn là người đang mang thai, Tiêu Thương Hải nguyên khí suy yếu không thể chịu nổi.
Đội ngũ dừng lại. Dương Tĩnh để tướng lĩnh Đồng Chấn trấn giữ biên thành đến đây tiếp ứng mang rất nhiều tù binh người Hồ qua sông trước, còn phải tìm gấp vài vú em từ trong thành đến đây.
Đồng Chấn nghe nói Hoàng hậu sinh non, có chút lo lắng. Bất quá thấy sắc mặt Hoàng thượng dường như cũng không có gì khác thường, liền nhận lệnh rời đi.
Sau đó Trương Lữ cũng lui ra, đi ra ngoài đuổi theo Đồng Chấn.
Hai người tách khỏi tùy tùng đi vài bước, Đồng Chấn thấp giọng nói:
“Mấy ngày nay Hoàng thượng cùng Hoàng hậu thế nào?”
Những người này mấy năm trước Bắc phạt đều có giao tình thâm sâu, có một số việc đã biết rõ ràng trong lòng.
Trương Lữ cũng thấp giọng trả lời:
“Yên tâm. Ta thấy tình ý của Hoàng thượng đối với Hoàng hậu không giảm, tình cảm của đế hậu rất tốt.”
Đồng Chấn nói:
“Hoàng thượng thật không ngại…”
Nam nhân nào có thể chịu được bị thê tử của mình cắm sừng chứ.
Trương Lữ nói:
“Theo như ta quan sát, Hoàng thượng dường như thực sự không ngại.”
Đây cũng là chỗ hắn nghi hoặc. Hắn đi theo bên cạnh Hoàng đế sắp được hai mươi năm, còn có thể không hiểu tính cách của Hoàng đế sao? Thịnh Huy đế văn thao võ lược, mọi thứ đều xuất sắc, thực sự là một minh quân hiếm có. Nhưng không có con người nào là hoàn hảo, Thịnh Huy đế cũng có khuyết điểm thích làm lớn thích công to, lại đa nghi ghen tị.
Với sự hiểu biết của Trương Lữ về Hoàng đế, nam nhân nào bị đeo trên đầu một cái mũ xanh cực lớn như thế có thể không thẹn quá thành giận sao? Cho dù có yêu thương sâu đậm thương tiếc đích thê bao nhiêu, ít nhiều gì cũng sẽ có chút giận chó đánh mèo. Đặc biệt là Tiêu Thương Hải khi được cứu về còn đang mang thai.
Nhưng không biết vì sao, hắn ở một bên cẩn thận tỉ mỉ quan sát, Thịnh Huy đế quả thực không hề có một chút ý giận chó đánh mèo nào với Tiêu Thương Hải, cũng không hề có định ‘xử lý’ hài tử trong bụng y.
Đồng Chấn nghe nói vậy hơi yên tâm, lại nhỏ giọng nói:
“Hoàng thượng vừa bảo ta tìm mấy vú em từ trong thành đến, ngươi xem ý tứ của Hoàng thượng là… Là muốn giữ lại hài tử kia?”
Trương Lữ mặt nhăn mày nhíu, nhẹ giọng nói:
“Tâm tư của bệ hạ, chúng ta có thể đoán được sao? Nếu bệ hạ đã dặn dò ngươi, ngươi cứ làm theo đi.”
Huống chi Hoàng hậu bảy tháng sinh non, hài tử kia có thể thuận lợi mà sống sót hay không cũng không chắc đâu.
Đồng Chấn gật đầu, lại nói với hắn hai câu, liền vội vã mang người đi áp giải tù binh qua sông.
Tiêu Thương Hải nằm trong xe ngựa, không thể di chuyển, trên trán đổ mồ hôi, đau đớn khó nhịn.
Hoàng Tử Quy cũng rất khẩn trương. Hắn đã dự liệu trước thân thể Hoàng hậu suy yếu, có thể sẽ sinh non, một đường vẫn luôn cẩn cẩn thận thận giúp Hoàng hậu an thai. Nhưng loại chuyện sinh hài tử này thực sự không thể do người dự liệu.
Tiêu Thương Hải đau bụng vô cùng đột ngột, y vừa lên xe ngựa, chuẩn bị cùng Dương Tĩnh qua sông, nháy mắt trong bụng đau đớn, hừ nhẹ một tiếng.
Dương Tĩnh đi cùng xe với y, thấy thế lại càng hoảng sợ, nhanh chóng kêu Hoàng Tử Quy bắt mạch.
Hoàng Tử Quy thực ra cảm thấy có chút lạ. Mấy ngày nay hắn vẫn tận tâm giúp Hoàng hậu an thai, Trương Lữ lại mang đến rất nhiều dược liệu từ Đại Thịnh mà Vương đình của người Hồ không thể sánh bằng. Hoàng hậu tuy rằng thân thể suy yếu, nhưng thai nhi coi như ổn định, chí ít hẳn là có thể kéo dài thêm nửa tháng nữa mới đúng. Thế nhưng lại đột nhiên sinh non.
Hoàng Tử Quy chẩn mạch xong, không khỏi ngẩng đầu lên liếc nhìn Hoàng hậu.
Hoàng hậu tựa ở trong lòng Hoàng đế, sắc mặt tái nhợt, trán nhăn lại, cắn chặt môi dưới. Tuy là một nam tử, nhưng dung nhan như vậy cũng khiến người khác rung động. Y thấy Hoàng Tử Quy nhìn lại, liền lạnh lùng liếc nhìn một cái.
Hoàng Tử Quy liền sợ run.
Trải qua mấy tháng ở chung, hắn đã lý giải được tâm tư Hoàng hậu có bao nhêu thâm trầm khó dò, cũng không phải thứ bản thân hắn có thể phán đoán được.
Hắn vội vã cúi đầu, nói:
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu sợ là phải sinh non.”
Dương Tĩnh nhíu mày, nói:
“Không phải ngươi đã nói gần đây thai nhi của Hoàng hậu đã ổn định, có thể đợi được đến một tháng sau sao?”
Hoàng Tử Quy sợ hãi nói:
“Hoàng thượng thứ tội!”
Hắn không giải thích nhiều, cũng không giải thích giả dối.
Dương Tĩnh cảm giác được người trong lòng lại run lên, liền nhanh chóng nói:
“Đừng nhiều lời nữa. Trương Lữ, ngươi nhanh chóng đi xuống sắp xếp doanh trướng!”
Trương Lữ vội vã đi xuống.
Thế nhưng trướng bồng chưa kịp sắp xếp thoải mái, Tiêu Thương Hải đã đau đến mức không thể di chuyển. Cũng may chiếc xe ngựa này bài trí cực kỳ xa hoa, nhuyễn tháp bên trong rộng rãi thoải mái, có thể cho y sinh sản
Dương Tĩnh xuống xe ra bên ngoài chờ. Bên ngoài mã xa dựng lên một tấm màn quây cao cao màu trắng, tạo thành một cái sân rộng rãi, trọng binh đứng quanh.
Không lâu sau Đồng Chấn chạy đến, Dương Tĩnh đi ra ngoài, gọi hắn đến bên cạnh đại trướng, dặn dò xong lại vội vã chạy về trong màn quây.
Qua mười ngày như vậy nữa, đại quân cuối cùng cũng thuận lợi về tới bờ sông Trường Giang. Trên đường không hề gặp được quân đội của người Hồ.
Sau đó Thịnh Huy đế lại nhận được thám báo: Trình Hữu Kim đối đầu trực diện với Nô Mã Vương, đạt được đại thắng. Trưởng tử của Nô Mã Vương bị một Chiếu tướng thủ hạ của Trình Hữu Kim bắn chết, bản thân Nô Mã Vương cũng bị trọng thương, mang theo hai ngàn quân đột phá vòng vây thoát thân.
Sau khi Dương Tĩnh nhận được tin thì cực vui mừng. Bất quá bên Hạ Thủ Quốc vẫn còn chưa có tin tức truyền đến, không biết có phải là bị lạc đường trên thảo nguyên hay không.
Tiêu Thương Hải nghe xong tin tức này, nhưng lại không mấy vui vẻ. Y hận Nô Mã Vương thấu xương, không thể tận tay đâm gã, quả thật là tiếc nuối cả đời.
Tâm tư của Dương Tĩnh so với trước kia nhạy cảm hơn không ít, thấy hai tay Tiêu Thương Hải nắm chặt, sắc mặt không tốt, liền đoán được tâm tư của y, cầm tay y nói:
“Ngươi yên tâm, thù này, ta nhất định sẽ tận tay báo cho ngươi!”
Tiêu Thương Hải chấn động toàn thân.
Dương Tĩnh kiên định nói:
“Kẻ khi nhục ngươi, ta tuyệt sẽ không bỏ qua!”
Tiêu Thương bỗng dưng cảm thấy an tâm.
Dương Tĩnh có thể đợi y như vậy, mình còn cầu gì hơn? Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Dương Tĩnh, thì dù không thể tận tay báo thù, dường như cũng không còn tính toán gì nữa.
Sông Trường Giang là đường ranh giới ngăn giữa Đại Thịnh và người Hồ. Bên này sông là vùng đất của Đại Thịnh, bên kia, đó là thảo nguyên mênh mông. Cho đến nay, bản đồ hai bên đều lấy con sông này làm ranh giới ngăn cách.
Thế nhưng ngay trước khi qua sông, Tiêu Thương Hải lại đột nhiên sinh non.
Y mang thai cũng đã hơn bảy tháng, vốn có Hoàng Tử Quy, vẫn chăm sóc y từ trong Vương đình của người Hồ đến tận đây, thân thể mạnh khỏe hơn kiếp trước nhiều. Nhưng một đường bôn ba về nước, tuy rằng Dương Tĩnh dặn dò Trương Lữ sắp xếp xe ngựa vô cùng thoải mái, nhưng vẫn là người đang mang thai, Tiêu Thương Hải nguyên khí suy yếu không thể chịu nổi.
Đội ngũ dừng lại. Dương Tĩnh để tướng lĩnh Đồng Chấn trấn giữ biên thành đến đây tiếp ứng mang rất nhiều tù binh người Hồ qua sông trước, còn phải tìm gấp vài vú em từ trong thành đến đây.
Đồng Chấn nghe nói Hoàng hậu sinh non, có chút lo lắng. Bất quá thấy sắc mặt Hoàng thượng dường như cũng không có gì khác thường, liền nhận lệnh rời đi.
Sau đó Trương Lữ cũng lui ra, đi ra ngoài đuổi theo Đồng Chấn.
Hai người tách khỏi tùy tùng đi vài bước, Đồng Chấn thấp giọng nói:
“Mấy ngày nay Hoàng thượng cùng Hoàng hậu thế nào?”
Những người này mấy năm trước Bắc phạt đều có giao tình thâm sâu, có một số việc đã biết rõ ràng trong lòng.
Trương Lữ cũng thấp giọng trả lời:
“Yên tâm. Ta thấy tình ý của Hoàng thượng đối với Hoàng hậu không giảm, tình cảm của đế hậu rất tốt.”
Đồng Chấn nói:
“Hoàng thượng thật không ngại…”
Nam nhân nào có thể chịu được bị thê tử của mình cắm sừng chứ.
Trương Lữ nói:
“Theo như ta quan sát, Hoàng thượng dường như thực sự không ngại.”
Đây cũng là chỗ hắn nghi hoặc. Hắn đi theo bên cạnh Hoàng đế sắp được hai mươi năm, còn có thể không hiểu tính cách của Hoàng đế sao? Thịnh Huy đế văn thao võ lược, mọi thứ đều xuất sắc, thực sự là một minh quân hiếm có. Nhưng không có con người nào là hoàn hảo, Thịnh Huy đế cũng có khuyết điểm thích làm lớn thích công to, lại đa nghi ghen tị.
Với sự hiểu biết của Trương Lữ về Hoàng đế, nam nhân nào bị đeo trên đầu một cái mũ xanh cực lớn như thế có thể không thẹn quá thành giận sao? Cho dù có yêu thương sâu đậm thương tiếc đích thê bao nhiêu, ít nhiều gì cũng sẽ có chút giận chó đánh mèo. Đặc biệt là Tiêu Thương Hải khi được cứu về còn đang mang thai.
Nhưng không biết vì sao, hắn ở một bên cẩn thận tỉ mỉ quan sát, Thịnh Huy đế quả thực không hề có một chút ý giận chó đánh mèo nào với Tiêu Thương Hải, cũng không hề có định ‘xử lý’ hài tử trong bụng y.
Đồng Chấn nghe nói vậy hơi yên tâm, lại nhỏ giọng nói:
“Hoàng thượng vừa bảo ta tìm mấy vú em từ trong thành đến, ngươi xem ý tứ của Hoàng thượng là… Là muốn giữ lại hài tử kia?”
Trương Lữ mặt nhăn mày nhíu, nhẹ giọng nói:
“Tâm tư của bệ hạ, chúng ta có thể đoán được sao? Nếu bệ hạ đã dặn dò ngươi, ngươi cứ làm theo đi.”
Huống chi Hoàng hậu bảy tháng sinh non, hài tử kia có thể thuận lợi mà sống sót hay không cũng không chắc đâu.
Đồng Chấn gật đầu, lại nói với hắn hai câu, liền vội vã mang người đi áp giải tù binh qua sông.
Tiêu Thương Hải nằm trong xe ngựa, không thể di chuyển, trên trán đổ mồ hôi, đau đớn khó nhịn.
Hoàng Tử Quy cũng rất khẩn trương. Hắn đã dự liệu trước thân thể Hoàng hậu suy yếu, có thể sẽ sinh non, một đường vẫn luôn cẩn cẩn thận thận giúp Hoàng hậu an thai. Nhưng loại chuyện sinh hài tử này thực sự không thể do người dự liệu.
Tiêu Thương Hải đau bụng vô cùng đột ngột, y vừa lên xe ngựa, chuẩn bị cùng Dương Tĩnh qua sông, nháy mắt trong bụng đau đớn, hừ nhẹ một tiếng.
Dương Tĩnh đi cùng xe với y, thấy thế lại càng hoảng sợ, nhanh chóng kêu Hoàng Tử Quy bắt mạch.
Hoàng Tử Quy thực ra cảm thấy có chút lạ. Mấy ngày nay hắn vẫn tận tâm giúp Hoàng hậu an thai, Trương Lữ lại mang đến rất nhiều dược liệu từ Đại Thịnh mà Vương đình của người Hồ không thể sánh bằng. Hoàng hậu tuy rằng thân thể suy yếu, nhưng thai nhi coi như ổn định, chí ít hẳn là có thể kéo dài thêm nửa tháng nữa mới đúng. Thế nhưng lại đột nhiên sinh non.
Hoàng Tử Quy chẩn mạch xong, không khỏi ngẩng đầu lên liếc nhìn Hoàng hậu.
Hoàng hậu tựa ở trong lòng Hoàng đế, sắc mặt tái nhợt, trán nhăn lại, cắn chặt môi dưới. Tuy là một nam tử, nhưng dung nhan như vậy cũng khiến người khác rung động. Y thấy Hoàng Tử Quy nhìn lại, liền lạnh lùng liếc nhìn một cái.
Hoàng Tử Quy liền sợ run.
Trải qua mấy tháng ở chung, hắn đã lý giải được tâm tư Hoàng hậu có bao nhêu thâm trầm khó dò, cũng không phải thứ bản thân hắn có thể phán đoán được.
Hắn vội vã cúi đầu, nói:
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu sợ là phải sinh non.”
Dương Tĩnh nhíu mày, nói:
“Không phải ngươi đã nói gần đây thai nhi của Hoàng hậu đã ổn định, có thể đợi được đến một tháng sau sao?”
Hoàng Tử Quy sợ hãi nói:
“Hoàng thượng thứ tội!”
Hắn không giải thích nhiều, cũng không giải thích giả dối.
Dương Tĩnh cảm giác được người trong lòng lại run lên, liền nhanh chóng nói:
“Đừng nhiều lời nữa. Trương Lữ, ngươi nhanh chóng đi xuống sắp xếp doanh trướng!”
Trương Lữ vội vã đi xuống.
Thế nhưng trướng bồng chưa kịp sắp xếp thoải mái, Tiêu Thương Hải đã đau đến mức không thể di chuyển. Cũng may chiếc xe ngựa này bài trí cực kỳ xa hoa, nhuyễn tháp bên trong rộng rãi thoải mái, có thể cho y sinh sản
Dương Tĩnh xuống xe ra bên ngoài chờ. Bên ngoài mã xa dựng lên một tấm màn quây cao cao màu trắng, tạo thành một cái sân rộng rãi, trọng binh đứng quanh.
Không lâu sau Đồng Chấn chạy đến, Dương Tĩnh đi ra ngoài, gọi hắn đến bên cạnh đại trướng, dặn dò xong lại vội vã chạy về trong màn quây.
Danh sách chương