Hai tay của Hoàng Tử Quy đặt trên bụng của Tiêu Thương Hải, cố gắng xoa bóp giúp y. Mỗi lần một lần ấn xuống, Tiêu Thương Hải liền bật ra một tiếng gầm nhẹ thê lương.
Dương Tĩnh đau lòng không thôi, càng không ngừng giúp y lau mồ hôi chảy xuống.
“Thương Hải! Thương Hải! Đau thì cắn ta, không nên chịu đựng!”
Hai mắt Tiêu Thương Hải bị mồ hôi che mờ, nhưng không có hung hăng cắn Dương Tĩnh như lúc sinh Vinh nhi. Y vẫn cắn chặt răng rên rỉ, khi nào đau đến cực độ một bật ra một tiếng kêu thấp.
Chẳng biết qua bao lâu, khi bóng đêm phủ xuống thì, một vật nhỏ bé xíu, gầy yếu, toàn thân đầy đốm xanh tím trượt ra từ giữa hai chân Tiêu Thương Hải.
Hoàng Tử Quy nơm nớp lo sợ ôm hài tử kia lên, thần sắc có chút sợ hãi.
Hoàng thượng chủ động hỏi:
“Là nam hài hay nữ hài?”
Hoàng Tử Quy nói:
“Hồi bẩm điện hạ, là một nam hài.”
Tiêu Thương Hải suy yếu đến mức gần như hôn mê, nhưng vẫn nghe thấy lời của Hoàng Tử Quy.
Đáy lòng y trầm xuống, hai mắt nhắm lại. Nam hài! Vì sao lại là một nam hài chứ!
Dương Tĩnh đột nhiên nghĩ có chút không ổn, nói:
“Sao nó lại không khóc?”
Hoàng Tử Quy thật cẩn thận lật ngược hài tử lại, vỗ vỗ cái mông của nó. Hài tử này quá nhỏ, một bàn tay đã có thể nâng lên, còn không lớn bằng một con mèo, trong lòng hắn thực sự thấp thỏm, không biết có thể cứu sống được hài tử này hay không.
Hắn không dám dùng sức, vỗ hai cái, hài tử vẫn không khóc. Tâm hắn không khỏi trầm xuống, len lén liếc mắt nhìn Hoàng hậu nằm trên tháp gần đó, thấy hai mắt Hoàng hậu nhắm nghiền, mặt quay vào bên trong, không thèm liếc mắt nhìn hài tử này, không khỏi nghĩ tâm nguyện của Hoàng hậu nói không chừng có thể thành hiện thực.
Ai ngờ lúc này Thịnh Huy đế lại đột nhiên vươn tay, bế hài tử qua, nói:
“Trẫm làm! Ngươi xử lý vết thương cho Hoàng hậu trước đi.”
Hoàng Tử Quy lấy làm kỳ quái nhìn Hoàng đế, ngay cả Tiêu Thương Hải cũng không nhịn được xoay đầu qua.
Chỉ thấy Dương Tĩnh đặt hài tử nho nhỏ kia trên hai đầu gối, đè ngực nó, đột nhiên cúi đầu, phủ lên cái miệng nhỏ của hài tử.
Đừng chịu thua, A Kỳ Diệp!
Dương Tĩnh nhớ kỹ hài tử này không có chết, ngoan cường mà sống. Nếu ở trong Vương đình của người Hồ còn có thể cứu lại được, không có lý gì dùng phương thức cấp cứu của hiện đại lại không cứu sống được.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát sau, ***g ngực nho nhỏ của hài tử rung lên, đột nhiên trong cái miệng nhỏ phun ra một ngụm trọc vật, anh anh bật khóc.
Dương Tĩnh như trút được gánh nặng.
Hắn nhìn vật nhỏ trong lòng hãy còn sống, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Hài tử này còn chưa lớn bằng một con mèo, ngón tay nho nhỏ, gần như trong suốt. Thân thể cũng cuộn lại thành một đoàn, khi hít thở thì phần ngực nhỏ bé gần như không rung động.
Hài tử bảy tháng sinh non, ở hiện đại là phải đặt trong ***g ấp để cấp cứu. Mà trong điều kiện sinh hoạt lạc hậu thời cổ đại, muốn sống sót lớn lên càng không dễ dàng.
Dương Tĩnh cẩn thận giao hài tử bé nhỏ gầy yếu cho người theo hầu ở bên cạnh, lệnh bọn họ phải chăm sóc cẩn thận.
Lúc này Tiêu Thương Hải đã mệt mỏi rã rời rơi vào mộng đẹp. Vết thương ở thân dưới đã được xử lý tốt, Dương Tĩnh tự mình nhẹ nhàng ôm lấy y bế lên, cho người thay đổi đệm chăn bên dưới. Tiêu Thương Hải ở trong lòng hắn vẫn không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt, hai hàng lông mày cau lại, dường như ở trong giấc ngủ cũng phải chịu nỗi thống khổ nào đó.
Dương Tĩnh thương tiếc hôn lên trán y, sai người cẩn thận chăm sóc y, đi xuống xe ngựa.
Hiệu suất của Đồng Chấn rất cao. Ngày thứ hai quay lại doanh trại, đã mang theo mấy vú em có kinh nghiệm.
Dương Tĩnh tự mình chọn hai người ăn mặc sạch sẽ, tuổi tầm hai mươi ba hai mươi tư, vẻ mặt thành thật, để các nàng đi chăm sóc nhị Hoàng tử mới sinh.
Đồng Chấn cùng Trương Lữ ở một bên nghe vậy tim đập mạnh một cái.
Trương Lữ biết Hoàng thượng đêm qua là sợ làm ồn đến Hoàng hậu đang nghỉ ngơi ở trong xe ngựa, sai người đưa hài tử mới sinh ôm vào trong trướng bồng của mình. Sáng sớm ngày hôm nay Hoàng thượng thúc giục hỏi khi nào Đồng Chấn mới đưa vú em đến, còn tự mình lựa chọn một hồi.
Nhưng tất cả so ra còn kém một câu mà Hoàng thượng nói:
“Sau này một trong hai người các ngươi phải đi chăm sóc nhị Hoàng tử.”
Nhị Hoàng tử…
Trương Lữ và Đồng Chấn thầm liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.
Dương Tĩnh đi vào xe ngựa thăm Tiêu Thương Hải.
Tiêu Thương Hải đã tỉnh, vừa mới được người theo hầu hầu hạ uống chút cháo nhân sâm tổ yến bổ huyết. Hoàng Tử Quy sắc thuốc xong, bưng lên.
Dương Tĩnh cẩn thận hỏi Hoàng Tử Quy về tình trạng thân thể của Hoàng hậu, Hoàng Tử Quy ám chỉ Hoàng hậu sinh xong suy yếu, không thích hợp di chuyển, dù thế nào cũng phải qua mười ngày nửa tháng nữa mới có thể qua sông.
Dương Tĩnh gật đầu, dặn Hoàng Tử Quy chăm sóc Hoàng hậu cẩn thận, rồi cho hắn đi ra.
Dương Tĩnh sờ sờ gương mặt của Tiêu Thương Hải, khóe miệng mỉm cười, nói:
“Vết thương có còn đau không? Vừa rồi uống thuốc có đắng lắm không?”
Tiêu Thương Hải không muốn nói với hắn về vết thương sau khi sinh, qua loa đáp:
“Cũng tạm, Hoàng ngự y y thuật cao minh, sau khi bôi thuốc thì không còn cảm giác gì nữa.”
Nói xong cười với hắn, nói:
“Thuốcnào có đắng chứ? Ta cũng không giống Hoàng thượng ngươi, sợ uống thuốc.”
Dương Tĩnh nói:
“Được lắm. Sinh xong hài tử còn có khí lực để chế giễu ta cơ đấy.”
Nói xong liền điểm điểm mũi y.
Tiêu Thương Hải mỉm cười, cũng không nói gì.
Dương Tĩnh nói:
“Ngươi có muốn gặp Kiện nhi không? Lúc này vú em hẳn là đang cho nó ăn sữa, chờ bú sữa xong, ta để vú em ôm nó đến đây cho ngươi nhìn.”
Tiêu Thương Hải lộ vẻ nghi hoặc:
“Kiện nhi?”
Dương Tĩnh nói:
“Ta thấy nó sinh ra thực sự là quá yếu ớt, liền đặt tên cho nó là Dương Kiện. Mong rằng nó sau này có thể mạnh khỏe anh khang, bình an trưởng thành.”
“Ngươi…”
Tiêu Thương Hải kinh ngạc nhìn Dương Tĩnh.
Dương Kiện? Dương Kiện!
Hắn không chỉ đặt tên cho hài tử kia, còn cho nó mang họ ‘Dương’, đây là ý gì chứ? Dương Tĩnh mỉm cười nhìn y, trong mắt là tình ý ấm áp cùng dịu dàng vô tận. Hắn nhẹ nhàng chậm rãi nói:
“Sao vậy? Ngươi không thích cái tên này sao?”
Viền mắt Tiêu Thương Hải đỏ lên, nhắm mắt lại, trong giọng nói có chút nghẹn ngào, nói:
“Ngươi không cần như vậy… Hài tử kia, ngươi đưa nó đi đi.”
Dương Tĩnh yên lặng trong chốc lát, nói:
“Ngươi bỏ được sao?”
Tiêu Thương Hải vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng cười nhạt một cái, nói:
“Có cái gì mà luyến tiếc. Hài tử kia không thể mang về. Nó sinh ở bên bờ Bắc của Trường Giang, không phải người Thịnh. Ngươi đem nó đến thảo nguyên đi, tùy tiện tìm một nhà ai đó thu nhận nó, sau này coi như làm…”
“Thương Hải!”
Dương Tĩnh đột nhiên mở miệng chặn lời y, nói:
“Ngươi mở mắt ra nhìn ta!”
Tiêu Thương Hải mở hai mắt.
Dương Tĩnh chăm chú nhìn y, nói:
“Hài tử đột nhiên sinh non, có đúng là do ngươi làm hay không?”
Tiêu Thương Hải mặt nhăn mày nhíu:
“Ngươi nói cái gì vậy? Ta không hiểu ý của ngươi.”
Dương Tĩnh nói:
“Ta đang hỏi ngươi, hài tử đột nhiên sinh non có đúng là do ngươi làm hay không? Hoàng ngự y rõ ràng đã bắt mạch cho ngươi nói còn một tháng nữa mới có thể sinh, sao lại vừa khéo như thế, lúc đang chuẩn bị qua sông ngươi liền sinh non?”
Tiêu Thương Hải quay đầu sang hướng khác.
Dương Tĩnh hờn giận nói:
“Vì sao ngươi phải làm như thế?”
Tiêu Thương Hải lạnh lùng nói:
“Bởi vì ta không muốn sinh hài tử này ra trên mảnh đất của Đại Thịnh!”
Dương Tĩnh đau lòng không thôi, càng không ngừng giúp y lau mồ hôi chảy xuống.
“Thương Hải! Thương Hải! Đau thì cắn ta, không nên chịu đựng!”
Hai mắt Tiêu Thương Hải bị mồ hôi che mờ, nhưng không có hung hăng cắn Dương Tĩnh như lúc sinh Vinh nhi. Y vẫn cắn chặt răng rên rỉ, khi nào đau đến cực độ một bật ra một tiếng kêu thấp.
Chẳng biết qua bao lâu, khi bóng đêm phủ xuống thì, một vật nhỏ bé xíu, gầy yếu, toàn thân đầy đốm xanh tím trượt ra từ giữa hai chân Tiêu Thương Hải.
Hoàng Tử Quy nơm nớp lo sợ ôm hài tử kia lên, thần sắc có chút sợ hãi.
Hoàng thượng chủ động hỏi:
“Là nam hài hay nữ hài?”
Hoàng Tử Quy nói:
“Hồi bẩm điện hạ, là một nam hài.”
Tiêu Thương Hải suy yếu đến mức gần như hôn mê, nhưng vẫn nghe thấy lời của Hoàng Tử Quy.
Đáy lòng y trầm xuống, hai mắt nhắm lại. Nam hài! Vì sao lại là một nam hài chứ!
Dương Tĩnh đột nhiên nghĩ có chút không ổn, nói:
“Sao nó lại không khóc?”
Hoàng Tử Quy thật cẩn thận lật ngược hài tử lại, vỗ vỗ cái mông của nó. Hài tử này quá nhỏ, một bàn tay đã có thể nâng lên, còn không lớn bằng một con mèo, trong lòng hắn thực sự thấp thỏm, không biết có thể cứu sống được hài tử này hay không.
Hắn không dám dùng sức, vỗ hai cái, hài tử vẫn không khóc. Tâm hắn không khỏi trầm xuống, len lén liếc mắt nhìn Hoàng hậu nằm trên tháp gần đó, thấy hai mắt Hoàng hậu nhắm nghiền, mặt quay vào bên trong, không thèm liếc mắt nhìn hài tử này, không khỏi nghĩ tâm nguyện của Hoàng hậu nói không chừng có thể thành hiện thực.
Ai ngờ lúc này Thịnh Huy đế lại đột nhiên vươn tay, bế hài tử qua, nói:
“Trẫm làm! Ngươi xử lý vết thương cho Hoàng hậu trước đi.”
Hoàng Tử Quy lấy làm kỳ quái nhìn Hoàng đế, ngay cả Tiêu Thương Hải cũng không nhịn được xoay đầu qua.
Chỉ thấy Dương Tĩnh đặt hài tử nho nhỏ kia trên hai đầu gối, đè ngực nó, đột nhiên cúi đầu, phủ lên cái miệng nhỏ của hài tử.
Đừng chịu thua, A Kỳ Diệp!
Dương Tĩnh nhớ kỹ hài tử này không có chết, ngoan cường mà sống. Nếu ở trong Vương đình của người Hồ còn có thể cứu lại được, không có lý gì dùng phương thức cấp cứu của hiện đại lại không cứu sống được.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát sau, ***g ngực nho nhỏ của hài tử rung lên, đột nhiên trong cái miệng nhỏ phun ra một ngụm trọc vật, anh anh bật khóc.
Dương Tĩnh như trút được gánh nặng.
Hắn nhìn vật nhỏ trong lòng hãy còn sống, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Hài tử này còn chưa lớn bằng một con mèo, ngón tay nho nhỏ, gần như trong suốt. Thân thể cũng cuộn lại thành một đoàn, khi hít thở thì phần ngực nhỏ bé gần như không rung động.
Hài tử bảy tháng sinh non, ở hiện đại là phải đặt trong ***g ấp để cấp cứu. Mà trong điều kiện sinh hoạt lạc hậu thời cổ đại, muốn sống sót lớn lên càng không dễ dàng.
Dương Tĩnh cẩn thận giao hài tử bé nhỏ gầy yếu cho người theo hầu ở bên cạnh, lệnh bọn họ phải chăm sóc cẩn thận.
Lúc này Tiêu Thương Hải đã mệt mỏi rã rời rơi vào mộng đẹp. Vết thương ở thân dưới đã được xử lý tốt, Dương Tĩnh tự mình nhẹ nhàng ôm lấy y bế lên, cho người thay đổi đệm chăn bên dưới. Tiêu Thương Hải ở trong lòng hắn vẫn không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt, hai hàng lông mày cau lại, dường như ở trong giấc ngủ cũng phải chịu nỗi thống khổ nào đó.
Dương Tĩnh thương tiếc hôn lên trán y, sai người cẩn thận chăm sóc y, đi xuống xe ngựa.
Hiệu suất của Đồng Chấn rất cao. Ngày thứ hai quay lại doanh trại, đã mang theo mấy vú em có kinh nghiệm.
Dương Tĩnh tự mình chọn hai người ăn mặc sạch sẽ, tuổi tầm hai mươi ba hai mươi tư, vẻ mặt thành thật, để các nàng đi chăm sóc nhị Hoàng tử mới sinh.
Đồng Chấn cùng Trương Lữ ở một bên nghe vậy tim đập mạnh một cái.
Trương Lữ biết Hoàng thượng đêm qua là sợ làm ồn đến Hoàng hậu đang nghỉ ngơi ở trong xe ngựa, sai người đưa hài tử mới sinh ôm vào trong trướng bồng của mình. Sáng sớm ngày hôm nay Hoàng thượng thúc giục hỏi khi nào Đồng Chấn mới đưa vú em đến, còn tự mình lựa chọn một hồi.
Nhưng tất cả so ra còn kém một câu mà Hoàng thượng nói:
“Sau này một trong hai người các ngươi phải đi chăm sóc nhị Hoàng tử.”
Nhị Hoàng tử…
Trương Lữ và Đồng Chấn thầm liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.
Dương Tĩnh đi vào xe ngựa thăm Tiêu Thương Hải.
Tiêu Thương Hải đã tỉnh, vừa mới được người theo hầu hầu hạ uống chút cháo nhân sâm tổ yến bổ huyết. Hoàng Tử Quy sắc thuốc xong, bưng lên.
Dương Tĩnh cẩn thận hỏi Hoàng Tử Quy về tình trạng thân thể của Hoàng hậu, Hoàng Tử Quy ám chỉ Hoàng hậu sinh xong suy yếu, không thích hợp di chuyển, dù thế nào cũng phải qua mười ngày nửa tháng nữa mới có thể qua sông.
Dương Tĩnh gật đầu, dặn Hoàng Tử Quy chăm sóc Hoàng hậu cẩn thận, rồi cho hắn đi ra.
Dương Tĩnh sờ sờ gương mặt của Tiêu Thương Hải, khóe miệng mỉm cười, nói:
“Vết thương có còn đau không? Vừa rồi uống thuốc có đắng lắm không?”
Tiêu Thương Hải không muốn nói với hắn về vết thương sau khi sinh, qua loa đáp:
“Cũng tạm, Hoàng ngự y y thuật cao minh, sau khi bôi thuốc thì không còn cảm giác gì nữa.”
Nói xong cười với hắn, nói:
“Thuốcnào có đắng chứ? Ta cũng không giống Hoàng thượng ngươi, sợ uống thuốc.”
Dương Tĩnh nói:
“Được lắm. Sinh xong hài tử còn có khí lực để chế giễu ta cơ đấy.”
Nói xong liền điểm điểm mũi y.
Tiêu Thương Hải mỉm cười, cũng không nói gì.
Dương Tĩnh nói:
“Ngươi có muốn gặp Kiện nhi không? Lúc này vú em hẳn là đang cho nó ăn sữa, chờ bú sữa xong, ta để vú em ôm nó đến đây cho ngươi nhìn.”
Tiêu Thương Hải lộ vẻ nghi hoặc:
“Kiện nhi?”
Dương Tĩnh nói:
“Ta thấy nó sinh ra thực sự là quá yếu ớt, liền đặt tên cho nó là Dương Kiện. Mong rằng nó sau này có thể mạnh khỏe anh khang, bình an trưởng thành.”
“Ngươi…”
Tiêu Thương Hải kinh ngạc nhìn Dương Tĩnh.
Dương Kiện? Dương Kiện!
Hắn không chỉ đặt tên cho hài tử kia, còn cho nó mang họ ‘Dương’, đây là ý gì chứ? Dương Tĩnh mỉm cười nhìn y, trong mắt là tình ý ấm áp cùng dịu dàng vô tận. Hắn nhẹ nhàng chậm rãi nói:
“Sao vậy? Ngươi không thích cái tên này sao?”
Viền mắt Tiêu Thương Hải đỏ lên, nhắm mắt lại, trong giọng nói có chút nghẹn ngào, nói:
“Ngươi không cần như vậy… Hài tử kia, ngươi đưa nó đi đi.”
Dương Tĩnh yên lặng trong chốc lát, nói:
“Ngươi bỏ được sao?”
Tiêu Thương Hải vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng cười nhạt một cái, nói:
“Có cái gì mà luyến tiếc. Hài tử kia không thể mang về. Nó sinh ở bên bờ Bắc của Trường Giang, không phải người Thịnh. Ngươi đem nó đến thảo nguyên đi, tùy tiện tìm một nhà ai đó thu nhận nó, sau này coi như làm…”
“Thương Hải!”
Dương Tĩnh đột nhiên mở miệng chặn lời y, nói:
“Ngươi mở mắt ra nhìn ta!”
Tiêu Thương Hải mở hai mắt.
Dương Tĩnh chăm chú nhìn y, nói:
“Hài tử đột nhiên sinh non, có đúng là do ngươi làm hay không?”
Tiêu Thương Hải mặt nhăn mày nhíu:
“Ngươi nói cái gì vậy? Ta không hiểu ý của ngươi.”
Dương Tĩnh nói:
“Ta đang hỏi ngươi, hài tử đột nhiên sinh non có đúng là do ngươi làm hay không? Hoàng ngự y rõ ràng đã bắt mạch cho ngươi nói còn một tháng nữa mới có thể sinh, sao lại vừa khéo như thế, lúc đang chuẩn bị qua sông ngươi liền sinh non?”
Tiêu Thương Hải quay đầu sang hướng khác.
Dương Tĩnh hờn giận nói:
“Vì sao ngươi phải làm như thế?”
Tiêu Thương Hải lạnh lùng nói:
“Bởi vì ta không muốn sinh hài tử này ra trên mảnh đất của Đại Thịnh!”
Danh sách chương