Nụ hôn này vô cùng bá đạo. Mềm mại ẩm ướt nóng ấm, khiến Tiêu Thương Hải hầu như không thở nổi.
Dương Tĩnh quyết tâm ‘dạy dỗ’ Tiêu Thương hải một chút, lấy ra thủ đoạn khiêu khích mình am hiểu nhất, dùng nhiệt tình không gì sánh được chiếm thành đoạt đất.
Chỉ chốc lát sau Tiêu Thương Hải đã mềm người xuống đứng không vững, hai tay bám thật chặt lên vai Dương Tĩnh.
Chẳng biết qua bao lâu, Dương Tĩnh cuối cùng cũng buông y ra.
Hai gò má Tiêu Thương Hải đỏ ửng, con ngươi đen sáng rực, đầu tựa trên vai hắn, nhẹ nhàng thở dốc.
Dương Tĩnh ôm lấy vòng eo của y, ghé vào lỗ tai y hỏi:
“Còn ước ao nữa không?”
Tiêu Thương Hải đã sớm quên vừa rồi hai người nói những cái gì, nghe vậy phục hồi tinh thần, nhớ tới hai nhi tử vẫn còn ở gian ngoài, còn có Uyển Nương cùng một đám vú em, không khỏi nhanh chóng đứng thẳng dậy, đẩy Dương Tĩnh ra, sẵng giọng:
“Hoàng thượng.”
Dương Tĩnh cúi đầu cười, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói:
“Buổi tối sẽ dạy dỗ ngươi.”
Thân thể Tiêu Thương Hải run lên.
Dương Tĩnh buông y ra, sửa sang lại quần áo, nói:
“Đi ra ngoài đi.”
Đôi môi Tiêu Thương Hải hồng hồng, sáng bóng dị thường, chính y cũng không biết, nhìn qua sửa sang y phục của mình một chút cho chỉnh tề liền đi theo Hoàng thượng ra ngoài.
Tiêu Uyển Nương chờ ở gian ngoài, thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu một trước một sau đi ra, khóe miệng Hoàng thượng đang mỉm cười, đôi môi của Hoàng hậu… Hình như có chút sưng đỏ. Tiêu Uyển Nương vừa nhìn liền biết đã xảy ra cái gì, không khỏi cúi đầu.
Buổi tối dùng xong bữa tối, Tiêu Thương Hải lần lượt nhìn qua hai nhi tử, quay lại tẩm điện, thấy Hoàng thượng đã tắm rửa xong, đang nghiêng người nằm trên tháp xem tấu chương.
“Vinh nhin cùng Kiện nhi đều ngủ rồi?”
Tiêu Thương Hải ngồi xuống trước bàn trang điểm, để thị nữ tháo tóc giúp y, mỉm cười nói:
“Kiện nhi đã ngủ rồi. Chỉ có Vinh nhi rất huyên náo, dỗ nửa ngày mới chịu nằm xuống. Hài tử này không biết vì sao tinh lực lại tràn đầy như thế, còn nhao nhao nói muốn chơi nữa, chẳng biết là giống ai đây.
Dương Tĩnh nói:
“Tự nhiên là giống ngươi.”
Tiêu Thương Hải cười một tiếng:
“Ta mới không tin đâu, nghe nói khi Hoàng thượng còn bé rất bướng bỉnh, Vinh nhi với Hoàng thượng giống như đúc ra từ một khuôn, tất nhiên là giống Hoàng thượng rồi.”
Hai người đùa giỡn vài câu, Tiêu Thương Hải phất phất tay để cung nhân đều lui xuống, mình thì đi qua phòng tắm phía sau, sau khi rửa mặt liền quay về tẩm điện, thấy Dương Tĩnh đang ngồi xếp bằng trên giường, bộ dáng đang chờ đợi y.
Tiêu Thương Hải hơi mỉm cười, đi qua thổi tắt đèn trong điện, đi đến bên giường.
Vừa mới khom lưng cởi giầy, Dương Tĩnh liền ôm lấy y từ phía sau, kéo về đằng sau một cái, kéo y ngã trên giường.
Tiêu Thương Hải kêu a một tiếng trầm thấp, sẵng giọng:
“Ngươi làm cái gì vậy! Khiến ta giật mình!”
Dương Tĩnh kéo y nghiêng người lại, đè lên người y, cười nói:
“Ngươi sẽ sợ sao?”
Tiêu Thương Hải lẳng lặng nhìn gương mặt hắn, đột nhiên đưa tay sờ sờ gương mặt cùng góc cạnh quen thuộc kia.
Dương Tĩnh kéo tay y, đặt lên mặt vuốt ve.
Tiêu Thương Hải đột nhiên nói:
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Dương Tĩnh hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn người dưới thân.
Con ngươi đen bóng xinh đẹp của Tiêu Thương Hải khác với trước kia, trong nghiêm túc còn có một cỗ thăm dò sắc bén.
Dương Tĩnh nhịn không được mỉm cười, nói:
“Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Mấy ngày này hai người ngày ngày ở chung thân mật, với sự thông minh cùng nhạy cảm của Tiêu Thương Hải, sự thay đổi của mình y chắc chắn có nhận ra. Chỉ là thông minh lại bị thông minh lừa. Tiêu Thương Hải bất luận như thế nào cũng không nghĩ ra vì sao mình lại có sự thay đổi thế này.
Dương Tĩnh cũng không lo lắng. Hắn vốn chính là Dương Tĩnh, cũng là Lư Tỉnh Trần, cũng là một thế trong mười thế luân hồi. Hắn chính là hắn, linh hồn của hắn không hề thay đổi.
Đối mặt với sự chất vấn của Tiêu Thương Hải, hắn bình tĩnh tự nhiên, quả thực khiến Tiêu Thương Hải có chút mê mang.
“Ký Nô, ta nghĩ… Ta nghĩ ngươi gần đây thay đổi rất nhiều, giống như thay đổi thành một người khác vậy.”
Dương Tĩnh kéo tay y, đặt bên môi hôn lên, nhìn vào mắt Tiêu Thương Hải, lặng lẽ nói:
“Trải qua nhiều việc như thế, ta quả thực đã thay đổi.”
Lời này một lời có hai nghĩa, nhưng Tiêu Thương Hải cũng không thể hiểu hết.
Y cho rằng Dương Tĩnh là chỉ chuyện xảy ra từ sau trận đại bại ở Cao Mật Sơn đến nay, không khỏi hạ mi mắt, thần sắc trở nên ảm đạm.
Dương Tĩnh thấp giọng nói:
“Thương Hải, mọi người đều sẽ thay đổi, thời gian khác nhau sẽ tìm những cách khác nhau, tuổi tác khác nhau cũng sẽ có phán đoán không giống nhau, những việc này một đời người đều phải trải qua. Chỉ cần tâm không đổi là được.”
Tiêu Thương Hải nâng mắt lên, màu mắt khôi phục lại lấp lánh như trước.
Y mím môi cười, nói:
“Ngươi nói rất đúng. Chỉ là lại bắt đầu nói những lời… quá già dặn này rồi.”
Dương Tĩnh nhớ tới khi hai người mới quen biết thì, mình bởi vì học bài với thái phó từ rất sớm, khó tránh khỏi có lúc nói chuyện quá già dặn, Tiêu Thương Hải liền cười hắn tuổi trẻ sớm già, làm bộ làm tịch mà giả như già dặn.
Dương Tĩnh cúi đầu cười nói:
“Ta đều đã đến tuổi này, nói ta già dặn còn sai sao? Trẫm cũng là người đã trải qua nhiều chuyện rồi.”
Tiêu Thương Hải cười ha ha, lấy tay chỉ vào mái tóc đen dày của hắn, nói:
“Hoàng thượng trải qua nhiều chuyện, vậy thần có đúng là cũng già rồi hay không?”
Màu mắt Dương Tĩnh bắt đầu tối đi, trừng mắt âm trầm nhìn y, giọng nói có chút nghẹn lại:
“Ngươi không già. Mặc kệ là qua bao nhiêu năm nữa, trong lòng ta, ngươi vẫn là người tốt nhất.”
Tiêu Thương Hải ngẩn người, lẳng lặng nhìn hắn, mỉm cười.
Thần tình này của Dương Tĩnh y đã quá quen thuộc rồi. Hai người là phu thê nhiều năm, y làm sao không biết lúc này Dương Tĩnh muốn gì chứ? Chỉ là y vẫn còn chút khẩn trương, thân thể không tự chủ được mà căng thẳng.
Dương Tĩnh cảm giác được sự cứng ngắc của y, chỉ là cũng không buông ra.
Hắn nhớ kỹ trước đây từng xem qua ở chỗ nào đó, người sau khi bị cường bạo sẽ bị tổn thương tâm lý, sẽ trở nên cực kỳ chống cự lại những tiếp xúc thân thể, Tiêu Thương Hải cũng có loại hậu di chứng này.
Dương Tĩnh cũng không phải bác sĩ tâm lý, không biết làm cách nào để xóa đi loại bóng ma trong tâm lý này cho y, nhưng trốn tránh cũng không phải là cách, chỉ có để Tiêu Thương Hải tiếp nhận hiện thực, đối mặt với hiện thực, mới có thể từ từ quên đi sự lo lắng trong quá khứ. Dương Tĩnh dùng biện pháp của chính mình, dần dần xóa bỏ đi sự bất an của y.
Mấy ngày nay Dương Tĩnh mỗi đêm đều ôm Tiêu Thương Hải đi vào giấc ngủ, cũng có thể cảm nhận Tiêu Thương Hải cũng không kháng cự lại thân thể của hắn, thậm chí còn cực kỳ ỷ lại. Vài lần y giật mình tỉnh giấc từ trong ác mộng, chỉ khi mình ôm y thật chặt, mới có thể khiến y an tâm chìm vào giấc ngủ. Nhưng chính mình nếu như hơi có chút động tác khác thường, y sẽ trở nên khẩn trương rồi cứng đờ lại.
Hiện tại, Dương Tĩnh muốn tiến thêm một bước. Hắn muốn để Tiêu Thương Hải nhớ tới mùi vị của mình, toàn thân đều giăng đầy vết tích của chính mình.
Dương Tĩnh quyết tâm ‘dạy dỗ’ Tiêu Thương hải một chút, lấy ra thủ đoạn khiêu khích mình am hiểu nhất, dùng nhiệt tình không gì sánh được chiếm thành đoạt đất.
Chỉ chốc lát sau Tiêu Thương Hải đã mềm người xuống đứng không vững, hai tay bám thật chặt lên vai Dương Tĩnh.
Chẳng biết qua bao lâu, Dương Tĩnh cuối cùng cũng buông y ra.
Hai gò má Tiêu Thương Hải đỏ ửng, con ngươi đen sáng rực, đầu tựa trên vai hắn, nhẹ nhàng thở dốc.
Dương Tĩnh ôm lấy vòng eo của y, ghé vào lỗ tai y hỏi:
“Còn ước ao nữa không?”
Tiêu Thương Hải đã sớm quên vừa rồi hai người nói những cái gì, nghe vậy phục hồi tinh thần, nhớ tới hai nhi tử vẫn còn ở gian ngoài, còn có Uyển Nương cùng một đám vú em, không khỏi nhanh chóng đứng thẳng dậy, đẩy Dương Tĩnh ra, sẵng giọng:
“Hoàng thượng.”
Dương Tĩnh cúi đầu cười, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói:
“Buổi tối sẽ dạy dỗ ngươi.”
Thân thể Tiêu Thương Hải run lên.
Dương Tĩnh buông y ra, sửa sang lại quần áo, nói:
“Đi ra ngoài đi.”
Đôi môi Tiêu Thương Hải hồng hồng, sáng bóng dị thường, chính y cũng không biết, nhìn qua sửa sang y phục của mình một chút cho chỉnh tề liền đi theo Hoàng thượng ra ngoài.
Tiêu Uyển Nương chờ ở gian ngoài, thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu một trước một sau đi ra, khóe miệng Hoàng thượng đang mỉm cười, đôi môi của Hoàng hậu… Hình như có chút sưng đỏ. Tiêu Uyển Nương vừa nhìn liền biết đã xảy ra cái gì, không khỏi cúi đầu.
Buổi tối dùng xong bữa tối, Tiêu Thương Hải lần lượt nhìn qua hai nhi tử, quay lại tẩm điện, thấy Hoàng thượng đã tắm rửa xong, đang nghiêng người nằm trên tháp xem tấu chương.
“Vinh nhin cùng Kiện nhi đều ngủ rồi?”
Tiêu Thương Hải ngồi xuống trước bàn trang điểm, để thị nữ tháo tóc giúp y, mỉm cười nói:
“Kiện nhi đã ngủ rồi. Chỉ có Vinh nhi rất huyên náo, dỗ nửa ngày mới chịu nằm xuống. Hài tử này không biết vì sao tinh lực lại tràn đầy như thế, còn nhao nhao nói muốn chơi nữa, chẳng biết là giống ai đây.
Dương Tĩnh nói:
“Tự nhiên là giống ngươi.”
Tiêu Thương Hải cười một tiếng:
“Ta mới không tin đâu, nghe nói khi Hoàng thượng còn bé rất bướng bỉnh, Vinh nhi với Hoàng thượng giống như đúc ra từ một khuôn, tất nhiên là giống Hoàng thượng rồi.”
Hai người đùa giỡn vài câu, Tiêu Thương Hải phất phất tay để cung nhân đều lui xuống, mình thì đi qua phòng tắm phía sau, sau khi rửa mặt liền quay về tẩm điện, thấy Dương Tĩnh đang ngồi xếp bằng trên giường, bộ dáng đang chờ đợi y.
Tiêu Thương Hải hơi mỉm cười, đi qua thổi tắt đèn trong điện, đi đến bên giường.
Vừa mới khom lưng cởi giầy, Dương Tĩnh liền ôm lấy y từ phía sau, kéo về đằng sau một cái, kéo y ngã trên giường.
Tiêu Thương Hải kêu a một tiếng trầm thấp, sẵng giọng:
“Ngươi làm cái gì vậy! Khiến ta giật mình!”
Dương Tĩnh kéo y nghiêng người lại, đè lên người y, cười nói:
“Ngươi sẽ sợ sao?”
Tiêu Thương Hải lẳng lặng nhìn gương mặt hắn, đột nhiên đưa tay sờ sờ gương mặt cùng góc cạnh quen thuộc kia.
Dương Tĩnh kéo tay y, đặt lên mặt vuốt ve.
Tiêu Thương Hải đột nhiên nói:
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Dương Tĩnh hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn người dưới thân.
Con ngươi đen bóng xinh đẹp của Tiêu Thương Hải khác với trước kia, trong nghiêm túc còn có một cỗ thăm dò sắc bén.
Dương Tĩnh nhịn không được mỉm cười, nói:
“Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Mấy ngày này hai người ngày ngày ở chung thân mật, với sự thông minh cùng nhạy cảm của Tiêu Thương Hải, sự thay đổi của mình y chắc chắn có nhận ra. Chỉ là thông minh lại bị thông minh lừa. Tiêu Thương Hải bất luận như thế nào cũng không nghĩ ra vì sao mình lại có sự thay đổi thế này.
Dương Tĩnh cũng không lo lắng. Hắn vốn chính là Dương Tĩnh, cũng là Lư Tỉnh Trần, cũng là một thế trong mười thế luân hồi. Hắn chính là hắn, linh hồn của hắn không hề thay đổi.
Đối mặt với sự chất vấn của Tiêu Thương Hải, hắn bình tĩnh tự nhiên, quả thực khiến Tiêu Thương Hải có chút mê mang.
“Ký Nô, ta nghĩ… Ta nghĩ ngươi gần đây thay đổi rất nhiều, giống như thay đổi thành một người khác vậy.”
Dương Tĩnh kéo tay y, đặt bên môi hôn lên, nhìn vào mắt Tiêu Thương Hải, lặng lẽ nói:
“Trải qua nhiều việc như thế, ta quả thực đã thay đổi.”
Lời này một lời có hai nghĩa, nhưng Tiêu Thương Hải cũng không thể hiểu hết.
Y cho rằng Dương Tĩnh là chỉ chuyện xảy ra từ sau trận đại bại ở Cao Mật Sơn đến nay, không khỏi hạ mi mắt, thần sắc trở nên ảm đạm.
Dương Tĩnh thấp giọng nói:
“Thương Hải, mọi người đều sẽ thay đổi, thời gian khác nhau sẽ tìm những cách khác nhau, tuổi tác khác nhau cũng sẽ có phán đoán không giống nhau, những việc này một đời người đều phải trải qua. Chỉ cần tâm không đổi là được.”
Tiêu Thương Hải nâng mắt lên, màu mắt khôi phục lại lấp lánh như trước.
Y mím môi cười, nói:
“Ngươi nói rất đúng. Chỉ là lại bắt đầu nói những lời… quá già dặn này rồi.”
Dương Tĩnh nhớ tới khi hai người mới quen biết thì, mình bởi vì học bài với thái phó từ rất sớm, khó tránh khỏi có lúc nói chuyện quá già dặn, Tiêu Thương Hải liền cười hắn tuổi trẻ sớm già, làm bộ làm tịch mà giả như già dặn.
Dương Tĩnh cúi đầu cười nói:
“Ta đều đã đến tuổi này, nói ta già dặn còn sai sao? Trẫm cũng là người đã trải qua nhiều chuyện rồi.”
Tiêu Thương Hải cười ha ha, lấy tay chỉ vào mái tóc đen dày của hắn, nói:
“Hoàng thượng trải qua nhiều chuyện, vậy thần có đúng là cũng già rồi hay không?”
Màu mắt Dương Tĩnh bắt đầu tối đi, trừng mắt âm trầm nhìn y, giọng nói có chút nghẹn lại:
“Ngươi không già. Mặc kệ là qua bao nhiêu năm nữa, trong lòng ta, ngươi vẫn là người tốt nhất.”
Tiêu Thương Hải ngẩn người, lẳng lặng nhìn hắn, mỉm cười.
Thần tình này của Dương Tĩnh y đã quá quen thuộc rồi. Hai người là phu thê nhiều năm, y làm sao không biết lúc này Dương Tĩnh muốn gì chứ? Chỉ là y vẫn còn chút khẩn trương, thân thể không tự chủ được mà căng thẳng.
Dương Tĩnh cảm giác được sự cứng ngắc của y, chỉ là cũng không buông ra.
Hắn nhớ kỹ trước đây từng xem qua ở chỗ nào đó, người sau khi bị cường bạo sẽ bị tổn thương tâm lý, sẽ trở nên cực kỳ chống cự lại những tiếp xúc thân thể, Tiêu Thương Hải cũng có loại hậu di chứng này.
Dương Tĩnh cũng không phải bác sĩ tâm lý, không biết làm cách nào để xóa đi loại bóng ma trong tâm lý này cho y, nhưng trốn tránh cũng không phải là cách, chỉ có để Tiêu Thương Hải tiếp nhận hiện thực, đối mặt với hiện thực, mới có thể từ từ quên đi sự lo lắng trong quá khứ. Dương Tĩnh dùng biện pháp của chính mình, dần dần xóa bỏ đi sự bất an của y.
Mấy ngày nay Dương Tĩnh mỗi đêm đều ôm Tiêu Thương Hải đi vào giấc ngủ, cũng có thể cảm nhận Tiêu Thương Hải cũng không kháng cự lại thân thể của hắn, thậm chí còn cực kỳ ỷ lại. Vài lần y giật mình tỉnh giấc từ trong ác mộng, chỉ khi mình ôm y thật chặt, mới có thể khiến y an tâm chìm vào giấc ngủ. Nhưng chính mình nếu như hơi có chút động tác khác thường, y sẽ trở nên khẩn trương rồi cứng đờ lại.
Hiện tại, Dương Tĩnh muốn tiến thêm một bước. Hắn muốn để Tiêu Thương Hải nhớ tới mùi vị của mình, toàn thân đều giăng đầy vết tích của chính mình.
Danh sách chương