Thái hậu chạy đến Phượng Nghi cung, nhìn thấy tình cảnh ở bên trong, mắt trừng lớn nhìn, cho rằng mình đã lầm rồi.

Hoàng thượng ôm Tiêu Thương Hải hoảng loạn chỉ huy chúng cung nhân, vừa thỉnh thái y vừa gọi người, vẻ mặt hốt hoảng thất thố, giống như người hôn mê bất tỉnh mấy ngày hôm nay không phải mình, mà là Tiêu Thương Hải.

“Hoàng thượng!”

Thái hậu nhìn lướt qua, xác định nhi tử của mình thật sự khỏe mạnh đứng ở trước mắt, không khỏi kích động hô lên một tiếng, nhào qua.

Dương Tĩnh xoay người nhìn Thái hậu, chớp mắt liền sửng sốt, kinh ngạc nói:

“Mẫu hậu, ngài, ngài sao cũng tiều tụy thành như vậy chứ?”

Thái hậu trong một đêm dường như già đi mười tuổi, tóc đen trên đầu chỉ còn lại ít ỏi vài sợi, đầu đầy tóc bạc, không khác gì một lão phụ nhân già nua.

“Hoàng thượng, con hôn mê đã mười ngày mười đêm rồi, ai gia và Hoàng hậu lo lắng đến sắp chết.”

Dương Tĩnh ngây người:

“Trẫm hôn mê mười ngày mười đêm?”

Hắn nghĩ mình chỉ là vừa mới ngủ một giấc, ai ngờ lại là hôn mê lâu như thế? Thảo nào Tiêu Thương Hải và Thái hậu đều tiều tụy thành như vậy.

Dương Tĩnh kinh ngạc trong lòng, mơ mơ hồ hồ, một bên gọi thái y đến, một bên vội vàng trấn an Thái hậu.

Thái hậu khóc sướt mướt hô gọi đến nửa ngày, cuối cùng dưới sự đảm bảo của thái y xác định Hoàng thượng đã bình yên vô sự, lúc này mới yên lòng.

Lúc này Hoàng Tử Quy đã bắt mạch xong cho Hoàng hậu, hồi bẩm nói:

“Hoàng hậu không có gì đáng ngại, chỉ là mấy ngày này lo lắng quá độ, bận rộn vất vả quá mức, có chút hao tổn nguyên khí, cho nên mới hôn mê. Vi thần đã khai cho Hoàng hậu một đơn thuốc an thần dưỡng thân, ngày sau Hoàng hậu còn cần điều dưỡng cẩn thận nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”

Thái hậu vội vàng nói:

“Hoàng hậu bị hao tổn nguyên khí? Có nghiêm trọng lắm không?”

Hoàng Tử Quy cân nhắc rồi nói:

“Thân thể Hoàng hậu vốn căn cơ vô cùng tốt, nhưng lúc trước để lại không ít bệnh căn, hiện nay thân thể không quá khỏe mạnh, chỉ có thể từ từ bù đắp.”

Thái hậu gật đầu nói:

“Ngươi đi kê đơn thuốc đi, cẩn thận điều dưỡng cho Hoàng hậu, Hoàng thượng cũng có thể an tâm hơn.”

Nói rồi liếc mắt nhìn nhi tử.

Dương Tĩnh có chút kinh ngạc vô cùng trước sự thay đổi thái độ của mẫu thân với Thương Hải.

Thực ra lại nói, giữa người với người một khi đã đồng cam cộng khổ trải qua một giai đoạn khó khăn thì càng có thể kéo gần lại khoảng cách.

Mấy ngày nay Thái hậu tận mắt nhìn thấy Tiêu Thương Hải không xa không rời Hoàng thượng, ngày đêm vất vả, những sầu lo và cực khổ trong lúc đó không hề ít hơn bản thân mình. Thái hậu dù tâm có làm bằng sắt, cũng sẽ vì Tiêu Thương Hải tình thâm với Hoàng thượng mà cảm động.

Dương Tĩnh nói chuyện với Thái hậu, cũng hiểu được phần nào những chuyện xảy ra gần đây, không khỏi cũng kinh hãi.

Hắn vốn cũng có dự định giả bệnh trúng tà, đạo sĩ kia cũng là hắn âm thầm phái Hắc Y Vệ tìm từ ngoài cung đến, thậm chí ngay cả ‘Thiên kỳ’ trên lưng ba ba thần kia, cũng là hắn một tay bày ra. Nhưng hắn thực sự không nghĩ tới bản thân lại thực sự hôn mê những mười ngày mười đêm, đám thái y trong cung đều bó tay không biết làm thế nào. Đây là chuyện gì chứ? Bất quá mặc kệ như thế nào, chuyện tuyển tú cuối cùng cũng kết thúc. Có ‘Thiên kỳ’ mà ba ba thần mang đến, hắn cuối cùng cũng không cần lo lắng đến vấn đề trong hậu cung nữa, hơn nữa ấn tượng của Thái hậu với Tiêu Thương Hải cũng có chuyển biến. Sau này cuối cùng cũng có thể kiên định đứng thẳng mà sống rồi.

Tiêu Thương Hải tựa ở trên giường, nhẹ giọng nói:

“Để tự ta làm đi.”

Dương Tĩnh nói:

“Ngươi đừng động, để ta tới đút ngươi.”

Hắn một tay bưng chén thuốc, nhẹ nhàng thổi cho hết nóng, cầm thìa cẩn thận tỉ mỉ đưa vào trong miệng Tiêu Thương Hải.

Thuốc Đông y vị đắng, chén thuốc cũng không lớn, thực ra chỉ cần một ngụm cũng uống hết được. Nhưng dùng thìa đút như vậy, mới là giày vò nhất, miệng đầy vị cay đắng, còn chưa kịp tan hết lại thêm một ngụm khác.

Nhưng Tiêu Thương Hải dường như lại không hề cảm thấy chút cay đắng nào, khóe miệng mỉm cười, giống như đang uống quỳnh tương ngọc lộ, vui vẻ chịu đựng.

Uống xong chén thuốc, Dương Tĩnh tự mình bưng nước đến cho y súc miệng, lại xiên một miếng quả khô ướp đường trắng đến đút vào trong miệng y.

Tiêu Thương Hải không thích thứ quá ngọt, trán cau lại sẵng giọng:

“Ngươi cho ta là tiểu hài tử sao?”

Dương Tĩnh cười nói:

“Nhuận đầu lưỡi một chút cũng tốt. Nếu quá ngọt thì uống thêm chút nước.”

Tiêu Thương Hải cười lắc đầu.

Dương Tĩnh nói:

“Ngươi đúng là dọa ta sợ chết, lại mê man hết một ngày một đêm.”

Tiêu Thương Hải lo lắng nhìn hắn:

“Ngươi mới là dọa ta sợ muốn chết. Ngươi có biết hay không lúc người hôn mê ta khó khăn biết bao nhiêu? Nếu như ngươi thực sự không tỉnh lại, ta ngay cả tâm tuẫn táng cũng đều có.”

“Trăm triệu lần không thể!”

Dương Tĩnh sợ đến nhảy dựng, lạnh lùng nói:

“Ngươi nghìn lần vạn lần không thể có tâm tư này. Cho dù ta thực sự xảy ra chuyện gì không hay, ngươi cũng phải sống sót, biết chưa!”

Tiêu Thương Hải không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đen láy giống như biển sâu yên lặng nhìn hắn, bên trong lưu chuyển thâm tình khó có thể nói nên lời cùng tâm ý kiên định.

Sự thổ lộ không phát thành lời này, khiến Dương Tĩnh đau lòng không thôi.

Hắn cầm tay Tiêu Thương Hải, nghiêm trang nói:

“Thương Hải, hứa với ta, cho dù ngày sau trẫm thật sự đi trước, ngươi vẫn phải sống tiếp!”

Tiêu Thương Hải thản nhiên nói:

“Nếu ngươi mất, ta sống còn ý nghĩa gì?”

Dương Tĩnh nhíu mày, nói:

“Không được nói như thế. Lẽ nào ngươi đã quên Vinh nhi và Kiện nhi sao? Vì bọn chúng ngươi cũng phải cố sống a.”

Tiêu Thương Hải không thích chủ đề câu chuyện này, cứng ngắc nói:

“Được rồi được rồi, hiện tại chúng ta đều rất tốt, đừng nói những chuyện xui xẻo này. Hoàng thương, thân thể của ngươi thật sự không còn đáng ngại chứ?”

Dương Tĩnh cười ha ha, nói:

“Trẫm hiện tại khỏe đến mức có thể đánh chết một con mãnh hổ, nếu ngươi không tin, trẫm sẽ gọi toàn bộ thái y trong thái y viện đến, chẩn bệnh cho ta một lần ngay trước mặt của ngươi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Tiêu Thương Hải rốt cuộc cũng thở phào.

Nhiễm Hương đi vào bẩm báo, nói Thái tử và nhị Hoàng tử đến thỉnh an.

Phu phu Hoàng đế vội vàng để cho bọn họ đi vào.

Hai tiểu nhân nhi chắp tay đi vào thỉnh an.

Dương Tĩnh nói:

“Mau đứng lên đi. Nhanh để trẫm và mẫu hậu các con nhìn xem.”

Dương Quang Vinh lập tức bước nhanh nhào lên long tháp, kéo ống tay áo của Tiêu Thương Hải nói:

“Mẫu hậu người bị bệnh sao? Bọn họ nói người đang uống thuốc.”

Dương Kiện lung lung lay lay chạy đến bên người Dương Tĩnh, vịn lấy đầu gối của hắn mà nhìn hắn chằm chằm.

Tiêu Thương Hải ôm nhi tử lên giường, nói:

“Mẫu hậu không sao. Để mẫu hậu xem Vinh nhi có phải là lại lớn thêm một chút rồi không?”

Dương Tĩnh cũng bế Kiện nhi vào trong lòng, cười ha ha nói:

“Kiện nhi đã nhiều ngày cùng Thái tử ca ca ở chỗ của Hoàng tổ mẫu, có vui vẻ không?”

Dương Kiện chui vào lòng Dương Tĩnh, ngậm ngón tay có chút ngượng ngịu nói:

“Tốt.”

“Vậy có nhớ phụ hoàng và mẫu hậu không?”

Dương Kiện cố sức gật đầu một cái, lần này giọng lớn hơn, giòn giã:

“Nhớ!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện