Tiêu Thương Hải không biết Dương Tĩnh đang phiền não cái gì, nhưng loại trạng thái này của hắn khiến y rất lo lắng.

“Ký Nô, có tâm sự gì không thể nói với ta được sao? Lẽ nào ta không thể chia sẻ với ngươi à?”

Dương Tĩnh buông tay ra cười cười:

“Ta chỉ là không nghĩ tới, chúng ta lại còn có thể có một hài tử nữa. Hơn nữa… Ta quả thực là lo lắng, sợ thân thể ngươi phải gánh vác quá nặng.”

Tiêu Thương Hải mỉm cười, trong nét cười còn mang theo cảm động vì sự quan tâm của ái nhân.

“Ký Nô, đừng nghĩ ta yếu đuối như vậy. Tuy rằng mấy năm gần đây sống an nhàn sung sướng, nhưng ta dù sao cũng không phải nữ nhi được nuông chiều chốn khuê phòng. Ta từng cùng ngươi sóng vai trên sa trường, lại tập võ nhiều năm như thế, luận về võ công, còn thắng ngươi ba phần. Ngươi yên tâm, không có chuyện gì đâu.”

Dương Tĩnh che giấu tâm sự dưới đáy lòng, đứng dậy đỡ lấy Tiêu Thương Hải, ôn nhu nói:

“Đều do ta không tốt, suy nghĩ miên man. Chúng ta quay về đi. Ngươi hiện tại thân thể không giống như lúc trước, hẳn là nên nghỉ ngơi sớm một chút mới đúng, sau này cũng không nên chờ ta.”

“Có một số việc đã là thói quen, muốn sửa cũng không được. Ngươi nếu không muốn khiến ta mệt mỏi, sau này cũng đừng ngây người ở thư phòng đến muộn như thế.”

“Vâng vâng vâng. Sau này trẫm nhất định sẽ ngủ đúng giờ.”

Phu phu hai người nói nói cười cười một chút, cùng nhau quay về phòng, lên giường chìm vào giấc ngủ.

Trong bống tối, Dương Tĩnh nghe tiếng hô hấp đều đều chậm rãi của Tiêu Thương Hải, không khỏi nhìn chăm chú gương mặt nghiêng nghiêng của y một chút, nhẹ nhàng nghiêng qua, hạ một nụ hôn mềm nhẹ bên môi y, cùng một tiếng thở dài gần như khó có thể phát hiện ra.

Dương Tĩnh lại nằm xuống một lần nữa, từ từ tiến vào mộng đẹp. Hắn không hề biết rằng, sau khi hắn ngủ, Tiêu Thương Hải lại chậm rãi mở mắt ra, nhìn gương mặt ngủ say của hắn mà trán hơi nhíu lại.

Tin tức Hoàng hậu có mang lần nữa rất nhanh đã truyền ra ngoài. Loại việc vui như thế này, phần lớn mọi người đều là vui mừng, nhưng có một số ít người lại vì tuổi tác của Hoàng hậu mà lo lắng.

Tiêu Bá Nguyên chính là một trong số đó. Hắn cố ý thỉnh chỉ tiến cung vấn an Hoàng hậu.

Tiêu Thương Hải rất có cảm tình với vị đại ca này. Đều nói huynh trưởng như cha, Tiêu Thương Hải thực tế là lớn lên bên người đại ca, đối với sự quan tâm của đại ca, y rất là mừng rỡ.

“Đại ca không cần lo lắng. Thân thể ta rất tốt, gần đây ăn uống có chút không tốt, nhưng qua mấy tháng nữa thì tốt rồi.”

Tiêu Thương Hải mấy ngày nay vẫn không ngừng nói rất tốt với những người quan tâm đến thân thể của mình, khóe miệng cũng sắp mọc da non rồi.

Tiêu Bá Nguyên nói:

“Trong hậu cung rất nhiều năm nay đã không có thêm con thừa tự nữa, Hoàng hậu điện hạ lần này có thai, thực sự là chuyện may mắn của hoàng gia. Nhưng thần nghe nói điện hạ gần đây ăn uống không tốt, vô cùng lo lắng, chuyến kinh của thần đã muối vài vò dưa cải thường dùng ở tiễn đường quê nhà, thần đã mang vào tiến cung, mong rằng có thể giúp điện hạ ăn uống ngon miệng hơn một chút.”

Tiêu Thương Hải cực kỳ vui mừng, nói:

“Dưa cải mà tẩu tử làm là ăn ngon nhất, ta không khách khí nữa. Đại ca chuyển lời cảm tạ đến tẩu tử giúp ta.”

“Điện hạ nói gì vậy chứ. Chỉ cần điện hạ mạnh khỏe, thần và chuyết kinh đều vui vẻ.”

Tiêu Bá Nguyên vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, lại nói tiếp:

“Hiện tại thân thể của điện hạ không phải là của một mình ngài nữa, thần nghe nói trước đây điện hạ mỗi ngày đều tập võ luyện kiếm, hiện cần nhanh chóng ngừng lại. Còn nữa, sự vụ trong hậu cung tuy nhiều, nhưng Thái tử đã thành hôn, Thái tử phi cũng là một người ổn trọng có năng lực, điện hạ nên giao những chuyện vặt vãnh cho Thái tử phi đi, an tâm dưỡng thân mới là quan trọng hơn.”

Tiêu Bá Nguyên đã lớn tuổi, đã nói liền lải nhải không dứt, nói lao xao lao xao một hồi dài, Tiêu Thương Hải nghe vào mà đầu cũng choáng váng.

Y đột nhiên nghĩ, khi so sánh với đại ca, những điều mà Dương Tĩnh thường nhắc đến hoàn toàn chỉ là chuyện nhỏ.

Thái tử Dương Quang Vinh sau khi đại hôn rốt cuộc đã trưởng thành. Hiện tại Dương Tĩnh mỗi ngày đều mang theo hắn vào triều thảo luận chính sự, bắt đầu để hắn tiếp nhận quốc sự.

Thái tử phi vừa được gả vào không lâu sau, lẽ ra còn chưa thể nhanh chóng tiếp nhận sự vụ trong cung như vậy, nhưng bởi vì Hoàng hậu đột nhiên mang thai, là con dâu, Thái tử phi phải mau chóng làm quen với sự vụ trong cung.

Đáng thương cho Thái tử và Thái tử phi hai người, vừa mới tân hôn, còn chưa được hưởng thụ cuộc sống gia đình ngọt ngào tạm ổn được mấy ngày, đã lại trở nên bận rộn.

Cùng lúc đó, ngày Dương Kiện khai phủ cũng đã định, sau khi qua sinh nhật của hắn không lâu, ngày hai mươi mốt tháng mười, chính là ngày lành mà Khâm Thiên Giám đã định ra.

Tiêu Thương Hải tuy rằng vẫn nghĩ thân thể của mình không tệ, nhưng dù sao cũng là người đã bốn mươi tuổi, cho dù ngày thường bảo dưỡng tốt đến đâu, mang thai lần nữa cũng là một chuyện tiêu hao sức lực rất lớn, bởi vậy y rất dứt khoát giao mọi chuyện cho Thái tử phi xử lý.

Dương Tĩnh có chút lo lắng:

“Thái tử phi năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, tuổi còn hơi nhỏ. Sự vụ trong cung phức tạp như vậy, thời gian gấp gáp như thế, chỉ sợ nó không gánh vác nổi.”

Tiêu Thương Hải cười nhạt nói:

“Ngươi cũng quá coi thường khuê nữ của Phong gia rồi. Ta xem xem, Thái tử phi tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng rất ổn trọng. Huống chi thân phận nó là bậc nào, lại có Đức phi ở bên cạnh cùng giải quyết, từ từ là có thể đảm đương được.”

Dương Tĩnh nói:

“Việc trong hậu cung ta không hiểu lắm. Ngươi nếu đã nắm chắc, ta liền đứng một bên nhìn là được rồi.”

Tiêu Thương Hải nói:

“Chờ Thái tử phi rảnh rỗi, ta muốn để Nguyên An cũng theo học. Nó năm nay đã mười tuổi, vẫn chạy chơi cả ngày, không hề có bộ dáng của một cô nương gia, nhìn cũng không biết giống ai.”

Dương Tĩnh không bận tâm lắm nói:

“Nữ nhi của trẫm, Công chúa của Đại Thịnh, sao nữ nhi nhà người bình thường có thể so sánh được?”

Tiêu Thương Hải bĩu môi, nhịn không được nói:

“Xem dáng vẻ đắc ý của ngươi kìa. Nữ nhi đều là bị ngươi dạy hư.”

Dương Tĩnh cười nói:

“Chiều đến hư thì sao chứ? Công chúa của Đại Thịnh ta còn sợ không gả được?”

Tiêu Thương Hải quả thực là bất đắc dĩ. Này cũng quá là không có nguyên tắc rồi, nữ nhi sao có thể cưng chiều như thế chứ? Trong lòng y hạ quyết tâm, chờ sau khi Thái tử phi nắm vững chuyện hậu cung rồi, liền cho Nguyên An đi theo học tập. Bằng không cả ngày chỉ biết chơi đùa, tương lai xuất giá cũng sẽ không biết quản lý gia đình, sẽ khiến người khác chê cười đâu.

Chuyện đầu tiên Thái tử phi tiếp nhận trong cung là, việc tiểu thúc tử xuất cung khai phủ.

Đây tuyệt đối là một việc khá lớn ở trong cung. Cũng may Phong Thanh Tuệ xuất thân từ đại gia, trước khi vào cung đã học tập chuyên môn một năm, coi như cũng hiểu được quy củ trong cung, lại có Đức phi ở bên cạnh giúp đỡ, xử lý rất hoàn thiện chuyện tiểu thúc tử xuất cung.

Dương Kiện vô cùng vui vẻ chuyển đến phủ. Tiêu Thương Hải càng thêm thỏa mãn với vị con dâu này.

Vốn lúc lo liệu việc trong cung, y đã thấy phiền. Trong cung tuy rằng không có nhiều tần phi như trước, ít đi rất nhiều chuyện ghen tuông đố kỵ, tranh giành tranh đoạt chuyện tình cảm, nhưng việc nhỏ vụn vặn này cũng khiến người ta rất là mệt nhọc. Thế nhưng hiện tại không bận rộn việc gì, y lại có chút bồn chồn không yên.

Tiêu Thương Hải giỏi mưu kế, trí tuệ hơn người, nhưng dù sao cũng là một nam tử. Để y bày mưu tính kế trên triều, bày binh bố trận trên chiến trường, đó cũng không phải là vấn đề. Nhưng mọi suy nghĩ đều dùng ở trên những sự vụ hậu cung này, thực sự là tài lớn dùng nhỏ.

Nhưng y là cam tâm tình nguyện lựa chọn con đường này, bởi vậy cũng không có ý oán giận. Hiện tại dứt khoát không cần phải xen vào những chuyện hậu cung này nữa, liền bắt đầu tính toán những chuyện mình muốn là.

Vì vậy y lẳng lặng suy nghĩ mấy ngày, chuẩn bị bắt đầu đi sửa sang thư khố trong hoàng cung.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện