Hạc Vũ đang cùng Tiên đế Đan Trạch nói điều gì đó, trong lòng Quý Triều Sinh lại rất rối loạn. Nàng vẫn không thể hiểu được một con chim lông xám làm sao có thể biến thành một người chói mắt như vậy, cho đến khi Đan Trạch xử lý xong Hạc Vũ đến đỡ nàng, nàng vẫn còn đang trong trạng thái đần độn: "Ngươi không phải là một con chim vạn tuổi sao?"
Đan Trạch cũng nở nụ cười: "Quý Triều Sinh, cũng chỉ có mình ngươi ngốc như vậy, trong Vũ tộc, khi hoá thành nguyên thân thì luôn là giống đực có màu sắc xinh đẹp còn giống cái chỉ có một màu lông."
Quý Triều Sinh hoảng sợ há to miệng: "Ngươi, ngươi nói, người ngày đó ta cướp, là ngươi?" Đan Trạch áo tím mỉm cười nhìn nàng, nàng lại càng cà lăm: "Thảo nào, thảo nào gần đây có nhiều tiên nữ, bởi vì nói Tiên đế tranh giành tình nhân mà bị giáng xuống Tiên giới."
Sau đó nàng mới ý thức được trước đây nàng nhiều lần mạo phạm Tiên đế, đành phải kiên trì giải thích nói: "Tiểu yêu có mắt như mù, xin Tiên đế chớ lưu tâm tới những lần thất lễ với người!"
Đan Trạch cũng không để ý cho lắm, chỉ nâng cằm suy nghĩ: "Như vầy đi, ngươi dẫn ta đi yêu giới tuần tra một lần để xin lỗi được không? Ta mới vừa tỉnh dậy, những chuyện ngàn năm qua cũng không biết rõ, cho nên rất tò mò với yêu giới bây giờ."
Quý Triều Sinh hơi khó xử, một nhân vật lớn như vậy rất dễ gây chú ý, sợ khi đến yêu giới sẽ xảy ra sự cố, mà Tiên đế Đan Trạch dường như cũng lo lắng chuyện này nên híp đôi mắt đẹp nói: "Không bằng ta biến trở về nguyên hình, như vậy được chứ?" Vừa mới dứt lời, Quý Triều Sinh liền thấy trước mắt sương khói lượn lờ. Sau đó nhìn lại thì thấy một con chim lông hoa lớn màu sắc diễm lệ từ trong hoa phục màu tím chui ra nhìn về phía Quý Triều Sinh.
Cuối cùng Quý Triều Sinh đành phải ôm Tiên đế Đan Trạch trở về yêu giới.
Dọc đường trở về cũng không mấy yên ổn, Quý Triều Sinh vừa mới đi đến yêu động của mình thì đã bị Quý Thạch túm lại: "Triều Sinh, ngươi có gặp Hạc Vũ không? Nàng có bị lão tiên già kia khống chế không?"
Quý Triều Sinh có chút xấu hổ, cũng may Tiên đế nằm trong khuỷu tay đối với danh xưng "lão tiên già" này rất hờ hững, chỉ tiếp tục lười biếng nằm trong cánh tay Quý Triều Sinh. Nàng không đành lòng nói cho Quý Thạch biết thái độ thật sự của Hạc Vũ, chỉ có thể nói qua loa là mình vẫn chưa gặp được Hạc Vũ.
Quý Thạch nghe xong quả nhiên có hơi mất mát, nhưng khi nhìn thấy con chim lông hoa trong tay Quý Triều Sinh lại có một chút sức sống: "Con gà rừng ngươi ôm quả thật rất được, vừa nhìn đã biết thịt mềm da mỏng, tối hôm qua ta vừa mới đến chỗ của hầu yêu xin vài bình rượu đào, hay là đêm nay hai ta cùng nhau ăn thịt gà uống rượu? Vừa đúng lúc một say giải ngàn sầu!"
Tiên đế nằm trong lòng vẫn đang bình thản giống như mình là một con gà rừng hàng thật giá thật. Quý Triều Sinh bỏ qua nỗi sợ hãi trên lưng, chỉ phải nói lung tung: "Gần đây ta đột nhiên hiểu thấu đáo yêu đạo, chỉ có ăn chay mới có thể tu đắc chính quả, con gà rừng này ở trên núi hồ ly bên cạnh, nàng đi xa nhà, nghỉ ngơi ở chỗ của ta mấy ngày mà thôi."
Vì vậy liền một mình uống rượu, vừa uống một ngụm, Quý Thạch liền say, ôm vò rượu không chửi ầm lên: "Triều Sinh, ngươi đã gặp qua lão tiên già của Vũ tộc kia chưa? Nghe nói lão chim già này bề ngoài không tồi, ngày thành thân bị hái hoa tặc vô cớ cướp sắc, bởi vậy lúc trở về mới tức giận huỷ hôn, ngậm miệng không nhắc đến ngày thành thân đó nữa, bây giờ toàn bộ tam giới đều loan truyền xôn xao, xem coi còn có tiên nữ nào nguyện ý gả cho hắn nữa không." Quý Triều Sinh càng nghe càng thấy không ổn, đang muốn giải thích, đã thấy Quý Thạch ngã qua một bên ngủ mất.
Mà Đan Trạch đang nằm trong một góc cuối cùng cũng run lông mao, lắc mình biến trở về thành Tiên đế phong tư yểu điệu. Hắn một chút cũng không có tư thế của một vị tiên giả bề trên, cười rất hào phóng với Quý Triều Sinh. Đáng tiếc nụ cười này lại khiến cho Quý Triều Sinh lông tóc dựng đứng.
"Aiz, khó trách mấy ngày nay trước cửa nhà bản toạ không có tiên nữ đến để cầu thân, thì ra là vì tin vịt này." Hắn vuốt ve mái tóc đen dài, bộ dạng ung dung, sau đó Tiên đế đem dung mạo tuyệt đẹp nhìn về phía Quý Triều Sinh: "Hiên tại thanh danh của ta đã mất, cả tam giới đều biết, xem ra giải thích cũng vô dụng."
Sau đó Tiên đế híp mắt: "Quý Triều Sinh, xem ra ngươi phải chịu trách nhiệm với ta đó nha."
Đan Trạch cũng nở nụ cười: "Quý Triều Sinh, cũng chỉ có mình ngươi ngốc như vậy, trong Vũ tộc, khi hoá thành nguyên thân thì luôn là giống đực có màu sắc xinh đẹp còn giống cái chỉ có một màu lông."
Quý Triều Sinh hoảng sợ há to miệng: "Ngươi, ngươi nói, người ngày đó ta cướp, là ngươi?" Đan Trạch áo tím mỉm cười nhìn nàng, nàng lại càng cà lăm: "Thảo nào, thảo nào gần đây có nhiều tiên nữ, bởi vì nói Tiên đế tranh giành tình nhân mà bị giáng xuống Tiên giới."
Sau đó nàng mới ý thức được trước đây nàng nhiều lần mạo phạm Tiên đế, đành phải kiên trì giải thích nói: "Tiểu yêu có mắt như mù, xin Tiên đế chớ lưu tâm tới những lần thất lễ với người!"
Đan Trạch cũng không để ý cho lắm, chỉ nâng cằm suy nghĩ: "Như vầy đi, ngươi dẫn ta đi yêu giới tuần tra một lần để xin lỗi được không? Ta mới vừa tỉnh dậy, những chuyện ngàn năm qua cũng không biết rõ, cho nên rất tò mò với yêu giới bây giờ."
Quý Triều Sinh hơi khó xử, một nhân vật lớn như vậy rất dễ gây chú ý, sợ khi đến yêu giới sẽ xảy ra sự cố, mà Tiên đế Đan Trạch dường như cũng lo lắng chuyện này nên híp đôi mắt đẹp nói: "Không bằng ta biến trở về nguyên hình, như vậy được chứ?" Vừa mới dứt lời, Quý Triều Sinh liền thấy trước mắt sương khói lượn lờ. Sau đó nhìn lại thì thấy một con chim lông hoa lớn màu sắc diễm lệ từ trong hoa phục màu tím chui ra nhìn về phía Quý Triều Sinh.
Cuối cùng Quý Triều Sinh đành phải ôm Tiên đế Đan Trạch trở về yêu giới.
Dọc đường trở về cũng không mấy yên ổn, Quý Triều Sinh vừa mới đi đến yêu động của mình thì đã bị Quý Thạch túm lại: "Triều Sinh, ngươi có gặp Hạc Vũ không? Nàng có bị lão tiên già kia khống chế không?"
Quý Triều Sinh có chút xấu hổ, cũng may Tiên đế nằm trong khuỷu tay đối với danh xưng "lão tiên già" này rất hờ hững, chỉ tiếp tục lười biếng nằm trong cánh tay Quý Triều Sinh. Nàng không đành lòng nói cho Quý Thạch biết thái độ thật sự của Hạc Vũ, chỉ có thể nói qua loa là mình vẫn chưa gặp được Hạc Vũ.
Quý Thạch nghe xong quả nhiên có hơi mất mát, nhưng khi nhìn thấy con chim lông hoa trong tay Quý Triều Sinh lại có một chút sức sống: "Con gà rừng ngươi ôm quả thật rất được, vừa nhìn đã biết thịt mềm da mỏng, tối hôm qua ta vừa mới đến chỗ của hầu yêu xin vài bình rượu đào, hay là đêm nay hai ta cùng nhau ăn thịt gà uống rượu? Vừa đúng lúc một say giải ngàn sầu!"
Tiên đế nằm trong lòng vẫn đang bình thản giống như mình là một con gà rừng hàng thật giá thật. Quý Triều Sinh bỏ qua nỗi sợ hãi trên lưng, chỉ phải nói lung tung: "Gần đây ta đột nhiên hiểu thấu đáo yêu đạo, chỉ có ăn chay mới có thể tu đắc chính quả, con gà rừng này ở trên núi hồ ly bên cạnh, nàng đi xa nhà, nghỉ ngơi ở chỗ của ta mấy ngày mà thôi."
Vì vậy liền một mình uống rượu, vừa uống một ngụm, Quý Thạch liền say, ôm vò rượu không chửi ầm lên: "Triều Sinh, ngươi đã gặp qua lão tiên già của Vũ tộc kia chưa? Nghe nói lão chim già này bề ngoài không tồi, ngày thành thân bị hái hoa tặc vô cớ cướp sắc, bởi vậy lúc trở về mới tức giận huỷ hôn, ngậm miệng không nhắc đến ngày thành thân đó nữa, bây giờ toàn bộ tam giới đều loan truyền xôn xao, xem coi còn có tiên nữ nào nguyện ý gả cho hắn nữa không." Quý Triều Sinh càng nghe càng thấy không ổn, đang muốn giải thích, đã thấy Quý Thạch ngã qua một bên ngủ mất.
Mà Đan Trạch đang nằm trong một góc cuối cùng cũng run lông mao, lắc mình biến trở về thành Tiên đế phong tư yểu điệu. Hắn một chút cũng không có tư thế của một vị tiên giả bề trên, cười rất hào phóng với Quý Triều Sinh. Đáng tiếc nụ cười này lại khiến cho Quý Triều Sinh lông tóc dựng đứng.
"Aiz, khó trách mấy ngày nay trước cửa nhà bản toạ không có tiên nữ đến để cầu thân, thì ra là vì tin vịt này." Hắn vuốt ve mái tóc đen dài, bộ dạng ung dung, sau đó Tiên đế đem dung mạo tuyệt đẹp nhìn về phía Quý Triều Sinh: "Hiên tại thanh danh của ta đã mất, cả tam giới đều biết, xem ra giải thích cũng vô dụng."
Sau đó Tiên đế híp mắt: "Quý Triều Sinh, xem ra ngươi phải chịu trách nhiệm với ta đó nha."
Danh sách chương