Lệ Dạ Kỳ đứng ở cửa ra vào thay giày, dưới ánh đèn sáng ngời, ánh mắt người đàn ông u tĩnh trắng trợn nhìn chằm chằm cô:"Không hi vọng anh quay lại?"
Ngôn Lạc Hi có chút thất thần, nhìn anh thẳng người đi về phía cô, lông mày ẩn chứa sự khó chịu, cô mới hiểu được ý tứ mình vừa biểu đạt là không muốn anh trở lại.
Không có gì ngạc nhiên khi gương mặt người đàn ông tối sầm
"Cái đó...!không phải...em.."
Ngôn Lạc Hi lắp bắp muốn giải thích, lời đến bên miệng đã bị cô nuốt trở vào.

Hi vọng anh quay lại? Mà để làm gì? Mang thai?
Lệ Dạ Kỳ đứng trước mặt, bàn tay to chống ở bên đầu dễ dàng nhốt cô trong phạm vi hơi thở của anh, ánh mắt tĩnh lặng như nước nhìn chằm chằm hai mắt cô.
Ngôn Lạc Hi vừa tắm xong, đôi mắt ngấn nước sạch sẽ trong sáng.
"Không phải cái gì?"
Ngôn Lạc Hi toàn thân không tự nhiên.

Cơ thể cả hai chỉ cách nhau bởi một lớp vải mỏng, nhịp tim đập nhanh mà có lực của anh xuyên qua làn áo chấn động đến lòng ngực cô tê dại, bàn tay buông xuống vô thức nắm lấy áo sơ mi anh lúc nào không hay.
Trải qua một lần thất bại trong tình cảm, cô không dám mơ tưởng quá nhiều về những thứ tốt đẹp sợ sau khi tỉnh mộng sẽ tan nát cõi lòng không thể chấp nhận được sự thật..
Vì vậy cô nghĩ trong khi vẫn còn tỉnh táo thì hãy đẩy anh ra xa.
"Lời vừa rồi tôi nói dưới lầu vẫn có hiệu lực, ngủ ngon!" Ngôn Lạc Hi nói xong dùng sức.
Lệ Dạ Kỳ bất ngờ chưa kịp cảnh giác bị đẩy ra, anh kinh ngạc nhìn cô, cô đã chạy vào phòng ngủ khóa trái cửa lại.

Vẻ mặt anh cứng ngắc đứng ở ngoài cửa, mặt tuấn tú tái xanh.
Đêm nay Ngôn Lạc Hi rơi vào trong giấc mơ hỗn độn, lúc nhỏ bị
đuổi ra khỏi nhà, đến khi gặp Lục Chiêu Nhiên cuối cùng là mơ thấy bắt gian Lệ Dạ Kỳ và Lê Trang Trang trên giường.

Cô lập tức bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn trần nhà quen thuộc, ngực mơ hồ đau.

Hóa ra là một giấc mơ!
Một lát sau, cô xốc chăn xuống giường, vô cùng lo lắng mở, lao vào toilet.

Vừa tính bước vào trong liền nhìn thấy một mỹ nam đẹp trai điên đảo chúng sinh từ bồn tắm đứng dậy xoay người về phía mình.

Cô sốc toàn tập, cằm sắp rơi xuống đất, đây là yêu nghiệt nhà ai??!
Lệ Dạ Kỳ vừa tắm xong, mái tóc ẩm ướt mềm mại, từng giọt nước lóe sáng từ bả vai rộng lớn chảy xuống thắt lưng, tới bụng không quá hẹp cuối cùng kéo dài tới bụng dưới.
“......”
Giống như bị bỏng, Ngôn Lạc Hi nhanh chóng gạt mắt sang một bên, hai má và tai nhanh chóng đỏ bừng, cả người tựa như lửa thiêu đốt nóng đến dọa người.
Cô không tự giác cổ họng nuốt xuống một cái, bên tai vang lên âm thanh của chính mình nuốt nước miếng, cô xấu hổ muốn lập tức đào một cái lỗ chui vào.
Cô dùng sức lắc đầu, vứt đi hết thảy tạp niệm trong đầu, đưa tay che mắt, thẹn quá hóa giận nói: "Sao anh không mặc quần áo vào?"
Lệ Dạ Kỳ chậm rãi cầm lấy khăn tắm hoa nhỏ của cô quấn quanh eo, đặc biệt lưu manh nói một câu, "Cũng không phải chưa thấy qua, giả bộ thẹn thùng cái gì?”
“Đừng nghĩ ai cũng da mặt dày như anh?" Tối hôm qua cô nói đến nước đó, không phải anh nên ngoan ngoãn chuẩn bị giấy ly hôn cho cô ký sao?
Lệ Dạ Kỳ nheo mắt lại đi tới ôm cô vào trong ngực, dựa vào vách tường phòng tắm, sau đó cúi người qua.

Ngôn Lạc Hi trừng to mắt, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông ở trước mắt dần dần phóng đại.

Một giây sau, cô đã bị anh hôn thật chặt.
Mùi thuốc lá thanh đạm bị mùi bạc hà tươi mới thay thế, trong đầu cô đều là nụ hôn mát mẻ, quên mất luôn việc phải đẩy anh ra!
Một nụ hôn kết thúc, anh thản nhiên rời đi, để lại cô hai chân như nhũn tựa vào trên vách tường tìm không khí hít thở.

Người đàn ông này học được chiêu đánh lén này ở đâu vậy hả?
Đi toilet xong, cô ngơ ngác đứng ở trước bồn rửa mặt, môi sưng đỏ,mắt ươn ướt, má đỏ hồng hào tia nắng đỏ, lông mày khóe mắt quyến rũ động lòng người.

Đây thực sự là cô sao!? Ngôn Lạc Hi mơ hồ lấy bàn chải đánh răng, đánh một nửa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, trong phòng tắm chỉ có một cái bàn chải của cô thôi, vị bạc hà trong miệng Lệ Dạ Kỳ ở đâu ra?
Hơn nữa lúc cô vừa dùng, bàn chải đánh răng ướt.
"Lệ Dạ Kỳ!" kèm theo một tiếng thét chói tai, Ngôn Lạc Hi cầm bàn chải chạy vào phòng khách, nào biết ai đó đang mặc quần, cô lúng túng quay lưng lại, thấp giọng rít gào: "Vừa rồi anh dùng bàn chải đánh răng của em sao?"
Lệ Dạ Kỳ bình tĩnh kéo quần, "Nếu không còn bàn chải đánh răng khác hả?”
Ngôn Lạc Hi nghe thấy tiếng khoá kéo quần cô xoay người lại trừng mắt nhìn anh, "Trong tủ có bàn chải dự phòng sao anh lại dùng bàn chải của em?"
“Lười lấy” Lệ Dạ Kỳ thờ ơ nhét áo sơ mi vào trong quần tây, dáng vẻ tiêu sái ngang ngạnh, rung động lòng người không nói nên lời.
Ngôn Lạc Hi nghiến răng, cô cảm thấy nếu ở bên cạnh anh lâu, cô cũng có ngày tức giận đến xuất huyết não.
Nhìn cô thở phì phò như mèo con xù lông, anh đi tới sờ sờ đầu cô, "Ngoan, đi đánh răng”
Ngoan em gái anh!
Ăn xong bữa sáng, Lệ Dạ Kỳ đưa cô đến đoàn làm phim, bởi vì chuyện bàn chải đánh răng, cô vẫn bực bội trong lòng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe cũng không muốn nói chuyện.

.
Lệ Dạ Kỳ liếc cô một cái.
“Anh đã nói Chu Bắc tìm vài người trợ lý đến, em xem thử chọn một người đi”
“Không cần, tạm thời em không cần trợ lý.

"Ngôn Lạc Hi thẳng thừng từ chối.
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, "Trợ lý có thể giúp em chia sẻ rất nhiều chuyện, em không cần mệt mỏi như bây giờ, đừng cậy mạnh, được không?"
“Nếu cần trợ lý, em sẽ tự mình tuyển”.
“Cho nên bây giờ em muốn vạch rõ ranh giới với tôi? "Sắc mặt Lệ Dạ Kỳ tuấn trầm xuống, giọng nói cũng có vài phần không vui.
Ngôn Lạc Hi quay đầu nhìn anh, rất nghiêm túc hỏi: "Lệ Dạ Kỳ, lúc trước vì sao cưới em?"
“Nhìn thấy muốn ngủ.”
Ngôn Lạc Hi biết anh sẽ không trả lời câu hỏi của cô, "Cho nên bây giờ anh không muốn ly hôn là vì ngủ chưa đủ?”

“Có thể nói như vậy”
Ngôn Lạc Hi nghiến răng: "Vậy khi nào thì ngủ đủ?”
“Không biết”
Mỗi lần Ngôn La Hi trò chuyện với anh đều có nhịp điệu bực bội, “Vậy khi nào ngủ đủ rồi nhớ nói em biết, vì em sẽ không ngừng rời khỏi thế giới của anh”
Lệ Dạ Kỳ mím chặt môi, anh nhìn cô một cái, nói: "Sao em cứ muốn ly hôn? Anh đã làm gì chưa đủ tốt?” Anh cái gì cũng đều tốt, ngoại trừ không yêu cô!
“Vì tôi không yêu anh”
“……”
Xe dừng ở chỗ vắng vẻ thưa thớt người ở cổ thành, Lệ Dạ Kỳ tắt máy, nghiêm túc nhìn cô, "Anh đã từng nói với em, trong từ điển của anh không có ly hôn chỉ có góa vợ.

Cho nên em thật sự muốn rời khỏi anh có hai con đường cho em chọn."
“Cái gì?”
“Giết anh hoặc tự sát”
Ngôn Lạc Hi nhìn chiếc Bentley màu đen biến mất trong cát bụi, trái tim cô đập loạn xạ.

Cách anh nhìn cô vừa rồi không hề có tình yêu mà là một loại cố chấp không thể giải thích được.
Giết anh, hoặc tự sát? Cuộc hôn nhân này của bọn cô khi nào thủy chung đến mức đến chết mới thôi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện