Mùi nicotine khiến vành mắt Ngôn Lạc Hi phiếm hồng, cô quật cường trừng mắt nhìn anh, ai ngờ càng không chịu khuất phục, càng dễ khơi mào h@m muốn chinh phục của đàn ông, huống chi đàn ông trước mặt xương cốt bản thân đã cất giấu thú tính.
Đáy mắt nam nhân nhiễm một tầng ý cười mỏng manh:"Hay là em đang nghĩ chọc giận tôi xong rồi không cần trả bất cứ giá nào, hôm nay vẫn bình yên vô sự rời khỏi chỗ này?"
Ngôn Lạc Hi sững sờ nhìn anh: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Lệ Dạ Kỳ thu tay lại, đôi môi mỏng gợi cảm ngậm điếu thuốc hít một hơi, phun ra từng vòng khói, vẻ mặt mê người, "Anh muốn thế nào em còn không biết? Không phải nói anh lạm tình quyến rũ khắp nơi sao? Lưng đeo cái tên này, dù sao cũng phải chứng thực nó"
Con ngươi Ngôn Lạc Hi co lại, cô vẫn cho rằng anh là thân sĩ nửa đêm nhặt cô về nhà, còn nấu mì cho ăn, làm sao nhìn ra anh chính là sói đội lốt dê, hiển nhiên mặt người dạ thú.
Liếc khuôn mặt trắng hồng của cô gái, anh cúi người lại gần, "Tính tình anh không tốt, kiên nhẫn có hạn, chờ lúc anh động thủ, e rằng em không còn khí lực kêu dừng"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lộ ra mập mờ, ý uy hiếp nồng đậm, cô tái nhợt, nói:
"Tôi không nghĩ tới đắc tội với anh, nếu vừa rồi quấy rầy chuyện tốt làm anh thẹn quá hóa giận tôi cảm thấy rất có lỗi..."
Lệ Dạ Kỳ chăm chú nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, "Cho nên?"
"Thoả mãn rồi thì về sau nhìn thấy tôi, anh đều sẽ đi đường vòng đúng không?" Ngôn Lạc Hi ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cô phá vỡ chuyện tốt của anh, anh liền muốn cho cô trả lại.
Nói tới nói lui chỉ là cô xui xẻo, phòng nào không phá lại phá trúng phòng này!
Lê Trang Trang là ảnh hậu sau lưng anh liền nổi trận lôi đình không chừng cảnh cáo cô giữ mồm giữ miệng, cho nên mới cố ý làm khó dễ nhục mạ cô như vậy.
Đôi mắt Lệ Dạ Kỳ lạnh lùng, lẳng lặng nhìn cô không nói lời nào, tựa hồ đang chờ cô sẽ làm như thế nào.
Ngôn Lạc Hi cắn chặt hàm răng, hạ mắt xuống giữa đùi người đàn ông, nơi đó dựng lều so với vừa rồi còn rõ ràng hơn, ánh mắt cô nóng lên, bên tai đỏ bừng.
Trong lòng khuất nhục nói không nên lời, dùng sức hít sâu một hơi, run rẩy vươn tay tới phía quần tây của người đàn ông, ngón tay còn chưa đụng tới đã bị người kia bỗng nhiên nắm chặt!
Anh dùng sức kéo một cái, giây tiếp theo, cô té ngã trên sô pha, gần như là đồng thời, người đàn ông xoay người đè lên người cô, đầu gối vững vàng đè lên hai chân cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em thật đúng là dám!"
Đáy mắt Ngôn Lạc Hi bốc lên sương mù, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ủy khuất, "Rõ ràng là anh ép tôi làm như vậy"
"Ngôn Lạc Hi, em ra ngoài không mang theo não hả?" Lệ Dạ Kỳ tức giận đến hô hấp đều run rẩy, vợ của anh thật sự thiếu dạy dỗ, chỉ cần nghĩ đến hôm nay nếu đổi lại là người khác, cô cũng sẽ khuất phục, anh liền tức giận đến tim phổi đều muốn nổ tung.
Ngôn Lạc Hi dời tầm mắt, không muốn nhìn khuôn mặt tuấn tú khiến cô chán ghét này, "Tôi biết anh muốn thay Lê Trang trang cảnh cáo tôi, anh yên tâm, đi ra khỏi cửa này, tôi cái gì cũng sẽ không nói"
Lệ Dạ Kỳ sở dĩ tức giận, bất quá bởi vì ở trong mắt cô chính mình quá mức không chịu nổi, nhất là cô không chút che dấu cho rằng anh và Lê Trang Trang quan hệ mập mờ.
Người quen thuộc đều biết, Lê Trang Trang và anh là tồn tại quan hệ gì.
Đó là nỗi đau thầm kín trong lòng, nếu Tịch Uyên không vì anh mà chết căn bản sẽ không tạo thành bi kịch cả đời của cô ấy.
Anh giận dữ, véo cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của anh, "Ngôn Lạc Hi, anh cảnh cáo em, nếu đối mặt với sự uy hiếp của người khác dám qua loa khuất phục như vậy, anh sẽ chặt em từng khúc làm đồ cho sói ăn"
Trong đôi mắt đen của người đàn ông đan xen lửa giận tàn bạo, Ngôn Lạc Hi không kìm lòng được run rẩy, cô gật đầu như giã tỏi, kinh hoàng nói: "Tôi biết rồi"
Lệ Dạ Kỳ nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, trong lòng mềm nhũn, bước xuống khỏi người cô, ngồi bên cạnh châm điếu thuốc:
"Trước khi anh đổi ý, đi ra ngoài"
Ngôn Lạc Hi nào dám gánh vác, lập tức từ trên sô pha nhảy dựng lên, lao ra khỏi phòng, nghẹn hồi lâu nước mắt, ào ào lăn xuống.
Điền Linh Vân đi khắp nơi tìm cô lại nhìn thấy cô khóc trở về, nhíu nhíu mày, "Nhị Lạc, sao lại khóc? Ai khi dễ cậu?"
Ngôn Lạc Hi xách túi lên, vùi đầu đi ra ngoài, cô hận không thể cắm một đôi cánh, có thể mau chóng thoát khỏi nơi khiến cô phải chịu khuất nhục này.
Ba năm trước, cô không có chút danh tiếng nào ra mắt, gặp không ít tên bi3n thái công tử giống vậy nhưng cô luôn ung dung ứng phó, mấy lần thoát khỏi miệng ác lang, thậm chí cũng không tốn sức khóc mà đi tức giận.
Nhưng hôm nay, cô bị người đàn ông kia nhục nhã trong lòng cô buồn bực không nói được vì sao chỉ là rất khó chịu rất muốn khóc.
Điền Linh Vân bước nhanh đuổi theo, nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ dừng ở Ngôn Lạc Hi trước mặt, cửa sổ xe hạ xuống, lại là quốc dân nữ thần Lê Trang Trang.
Lê Trang Trang tháo kính râm xuống, nhìn Ngôn Lạc Hi đang rơi lệ, ánh mắt thâm trầm, "Ngôn tiểu thư, lên xe đi, tôi có chuyện muốn nói với cô"
Ngôn Lạc Hi lau nước mắt cảm giác được Lê Trang Trang đối với cô có địch ý rất sâu, hiển nhiên là vì cô đụng vào phòng quấy rầy chuyện tốt của cô ta.
"Thật có lỗi, Lê tiểu thư, tôi đi cùng bạn bè"
Lê Trang Trang nhìn thoáng qua Điền Linh Vân đuổi theo phía sau cô, nhớ tới cuộc đối thoại nghe được trước khi vào phòng, ý vị khinh thị trong mắt rất nồng, "Phía trước năm trăm mét có một quán cà phê, tôi ở đó chờ cô"
Nói xong, Lê Trang Trang lái Ferrari ngạo mạn rời đi.
Điền Linh Vân đi nhanh vài bước tới, nhìn lóe đèn đuôi xe mông, như có điều suy nghĩ nói: "Nhị Lạc, Lê Trang trang tìm cậu làm gì?"
Ngôn Lạc Hi hít hít mũi, "Một lời khó nói hết.
Điền Linh Vân lo lắng nhìn, cô rất ít khi khóc thậm chí là cha mẹ ly hôn, mẹ gom đồ đạc dọn khỏi nhà cô đuổi theo đuôi xe chạy mấy con phố còn chưa khóc.
Ngay cả lần trước Lục Chiêu Nhiên phản bội cũng không nhìn thấy cô rơi một giọt nước mắt nào trước mặt bạn thân này.
Nhưng đêm nay, cô lại khóc, mười mấy phút rời đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cảm xúc sụp đổ chẳng lẽ có liên quan đến Lê Trang trang?
Ngôn Lạc Hi dùng đầu ngón chân nghĩ là có thể nghĩ đến, Lê Trang Trang sốt ruột tìm cô như vậy muốn nói gì với cô.
Hôm nay thật sự mệt mỏi cho dù Lê Trang Trang là ảnh hậu cũng vậy, không muốn là không muốn!
"Không đi, làm chậm trễ tôi về nhà ngủ"
Điền Linh Vân nhìn cô tùy hứng ngồi vào trong taxi, thật sự thay Lê Trang Trang cảm thấy đau mặt.
Đây là điểm gây chú ý nhất của cô, Nhị Lạc một khi đã mất hứng cho dù Thiên Vương lão tử đến cũng bị cô cho chờ.
Đưa mắt nhìn xe taxi đi xa, ánh mắt Điền Linh Vân trầm xuống, nhấc chân đi về phía quán cà phê phía trước.
Dám khi dễ Nhị Lạc nhà ta?! Nhất định phải khi dễ lại dù có phải ảnh hậu gì đó hay không cũng vậy!.