Trong xe, người đàn ông nhíu chặt mi phong giãn ra thoải mái than thở một tiếng, chậm rãi mở mắt, ánh mắt thâm u nhìn nàng.
    "Em từng học qua mát xa?"
Ngôn Lạc Hi cụp mắt nhìn lông mày kiếm tinh ý, ngũ quan thâm thúy, đường nét cương nghị, lúc nói năng thận trọng có vẻ đặc biệt khó gần gũi.

"Ừ, lần trước diễn vai y tá, để phỏng đoán tâm lý nhân vật tốt hơn, tôi học qua một chút"
Y nữ? "Lệ Dạ Kỳ nhíu mày "Ừ"
"Người được em chữa trị thật có phúc."
Lệ Dạ Kỳ ý vị thâm trường nói, ngón tay cô gái mềm như không xương, lực đè lên huyệt thái dương không nhẹ không nặng, bớt đau nhức sau khi ngủ không đủ giấc và uống rượu.
Ngôn Lạc Hi mỉm cười, lộ ra mấy cái hàm răng trắng noãn, "Diễn kịch mà thôi"
Lệ Dạ Kỳ phát hiện, mỗi lần nói đến diễn xuất, trong mắt cô giống như sẽ phát sáng, cả người đều sống động mê hoặc.
"Em thích diễn xuất đến vậy?"
"Tất nhiên, diễn xuất có thể trải nghiệm một cuộc sống khác mà không lo mình phải thông minh, đương nhiên tôi thích, đặc biệt mỗi lần tạo dựng thành công hình tượng nhân vật để  xuất hiện sinh động trước mặt khán giả, tôi cảm thấy rất tự hào" Ngôn Lạc Hi hất cằm, ngạo kiều nói.

Lệ Dạ Kỳ trong mắt nhiễm lốm đốm ý cười, phụ nữ nghiêm túc là đáng yêu nhất, điều này không hề sai chút nào.

"Anh thật hâm mộ em, thật dễ dàng thỏa mãn"
Dạ Kỳ khoanh tay, nằm thoải mái trên đùi cô, cũng không nhớ ra.

Mùi thơm nhàn nhạt của nữ nhân phiêu tán tới tươi mát dễ ngửi.

Ngôn Lạc Hi liếc anh một cái, nhẹ nhàng nói:
"Công việc này của anh coi bộ rất vất vả đi bồi rượu cũng không dễ dàng gì"
Khóe miệng Lệ Dạ Kỳ giật giật, anh ngược lại đã quên một chuyện, ở trong mắt Lệ phu nhân anh là một tiểu bạch kiểm bán thịt.

\=]]]
Chu Bắc lái xe phía trước, nghe được Ngôn Lạc Hi ám chỉ hàm ý rất nồng, nhịn không được nhếch miệng chuẩn bị cười trộm bỗng nhiên sau lưng truyền tới cơn ớn lạnh, khỏi cần nhìn cũng biết ánh mắt kh ủng bố như vậy đến từ ai.
Cậu vội nuốt một ngụm nước miếng yên lặng đem khóe miệng đang vểnh lên thả xuống!!
"Bồi rượu?" Giọng Lệ Dạ Kỳ trầm thấp, ẩn chứa một chút nguy hiểm.
Ngôn Lạc Hi cho rằng mình làm tổn thương lòng tự tôn của anh, cô khô khan giải thích một câu:"Thật ra công việc không phân biệt sang hèn, chỉ cần anh vui vẻ là tốt rồi, ừ, vui vẻ là tốt rồi.
Lệ Dạ Kỳ chống người chuẩn bị ngồi dậy, dự định xoay chuyển hình tượng của anh trong lòng cô, phía trước đột nhiên phanh lại, Ngôn Lạc Hi bởi vì quán tính, toàn thân nghiêng về phía trước, theo bản năng đưa tay ôm lấy đầu anh để tránh anh đụng vào lưng ghế.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên lúc nửa đêm, Chu Bắc chưa hoàn hồn, hoảng hốt ngẩng đầu,
"Thất gia, phía trước đột nhiên có con mèo hoang xông tới, làm anh bị..."
Thanh âm Chu Bắc càng lúc càng nhỏ, cho đến khi kẹt cứng, trời ạ, cậu nhìn thấy cái gì?
Ở ghế sau, Ngôn Lạc Hi phản xạ bảo vệ Lệ Dạ Kỳ, chiếc xe dừng lại họ bị kéo về phía sau một cách thô bạo theo quán tính, một nửa khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông vùi vào trong lồ ng ngực thơm dịu của người phụ nữ.
Một cỗ huyết khí từ bụng dưới nổ tung, Lệ Dạ Kỳ r3n rỉ một tiếng, quả to mềm mại dán trên mặt tuấn tú khiến hắn tâm viên ý mã.
Ở loại thời điểm này, đàn ông đều là vô sỉ, anh trong đầu suy nghĩ một vạn lần lý do thế nào để lột s@ch quần áo cô xuống, dùng tư thế gì ngủ với cô để thoải mái..!? Nghĩ đến cả người căng cứng, quần tây cái kia một chỗ trướng phát đau.!!
Ngôn Lạc Hi ngã đến mắt nổi sao băng, chờ cô phục hồi tinh thần lại mới phát hiện Lệ Dạ Kỳ đang dùng tư thế cực kỳ mập mờ dán ở trước ngực cô.
Hai má nóng lên, dùng sức đẩy người ra.
Lệ Dạ Kỳ chưa kịp đề phòng lại bị một chưởng đẩy ra ngoài, rắn chắc ngã ở xuống lối đường đi, gương mặt tuấn tú phiếm đen.


Còn chưa từng có người nào dám đẩy anh như vậy!!
Anh từ trên hành lang nhảy dựng lên, mạnh mẽ đem cô đặt ở ghế sau, mang theo mùi rượu hô hấp phun ở trên mặt cô:"Em ăn gan hùm hả?"
Ngôn Lạc Hi bất ngờ chưa phòng bị đã bị áp đảo ở trong ghế, cô dùng sức giãy dụa, ngước mắt trừng anh:"Có phải anh bị phụ nữ đè lâu, cho nên động một chút là đè tôi?"
Gân xanh trên trán Lệ Dạ Kỳ giật mạnh, liếc nhìn ánh mắt khinh thường của cô, anh cười lạnh, "Em nói đúng một nửa, anh còn thích động một chút là đè em!"
Ngôn Lạc Hi tức giận đỏ mặt, cô giãy dụa kịch liệt, nhưng mà vừa vừa động, liền cảm giác được nơi nào đó người đàn ông vận sức chờ phát động gắt gao chống ở chân cô, cách lớp vải mỏng manh, cô tựa hồ cũng có thể cảm giác được nhịp đập nơi đó.
Một cỗ nhiệt khí ầm ầm nổ tung trên mặt, Ngôn Lạc Hi cả người cứng ngắc, không dám lộn xộn nữa, cô một giây nhận sợ, lắp bắp cầu khẩn:"Thất ca, Thất gia, Thất tổ tông, van cầu anh đi xuống đi, đi xuống đi mà"
Đôi mắt Lệ Dạ Kỳ sâu xa khó hiểu, nhìn chằm chằm cô, bộ dáng tôi còn rất tức giận, nói:"Cho em một giây"
"Làm...làm gì?"
"Dỗ anh vui vẻ, nếu không anh sẽ xử em ở đây"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông hàm chứa uy hiếp.

Trái tim Ngôn Lạc Hi run rẩy, người đàn ông ác bá này rõ ràng anh ta khinh thường cô trước kia mà.
Bỏ đi, bây giờ không phải lúc nói lý lẽ, người này tính khí ngang ngược căn bản không phải người có thể nói lý lẽ!!
"Anh thật đẹp trai, anh thật đẹp trai, anh thật giỏi, anh thật dũng mãnh..." Ngôn Lạc Hi liên tiếp nói một đống lời hay ý tốt, dối trá đến mức ngay cả chính cô cũng muốn ói ra.

Biết làm thế nào?! Người thức thời là trang tuấn kiệt nha!!
Lệ Dạ Kỳ rũ mắt bễ nghễ nhìn cô, trong giọng nói mang theo ý cười, "Em giỏi? Em dũng cảm phi thường? Em xác định không phải câu dẫn tôi ở trong xe làm em?"

Ngôn Lạc Hi đầu đầy hắc tuyến: "Vậy anh vui vẻ chưa?"
Lệ Dạ Kỳ sảng khoái đứng dậy, vững vàng như Thái Sơn ngồi bên cạnh cô, sườn mặt tuấn mỹ không thấy chật vật chút nào, hai chân ưu nhã xếp chồng lên nhau lười biếng nói: "Để trừng phạt, lát nữa nấu cho anh chén canh tỉnh rượu, anh tha thứ cho em nói năng lỗ m ãng"
Ngôn Lạc Hi: "......"
Người này đi một vòng lớn chẳng lẽ là vì muốn xin cô một chén canh tỉnh rượu uống sao, thật đúng là say không nhẹ a!!
Lý Trí Viện ở đoàn làm phim chịu nhục, sau khi trở về liền vắt hết óc nghĩ làm sao chỉnh Ngôn Lạc Hi nổi tiếng ở trên mạng, trong lúc vô tình tìm được tin tức có liên quan đến Hứa Uyên.
Cô ta híp mắt suy ngẫm, chỉ cần bôi đen đạo diễn để anh ta bóc hơi Ngôn Lạc Hi không thể nào quay phim được càng không có cơ hội nổi tiếng.

Như vậy hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị cướp đi danh tiếng, cướp đi tài nguyên của  cô ta và Lục Chiêu Nhiên
Cô ta gọi trợ lý: "Miêu Miêu, đi điều tra xem ba năm trước Hứa Uyên vì chuyện gì đắc tội với người nào, càng chi tiết càng tốt, nếu có thể moi được tin đen làm kinh động ánh mắt người khác thì càng hoàn hảo"
"Được, em lập tức đi làm"
Sau khi Miêu Miêu rời đi, Lý Trí Viện đi tới văn phòng tổng giám đốc thấy Lục Chiêu Nhiên đang xem văn kiện liền đi tới ôm cổ hắn, nũng nịu nói: "Chiêu Nhiên, buổi tối chúng ta đi hẹn hò đi"
Lục Chiêu Nhiên kéo cổ tay cô ta xuống, vẻ mặt nghiêm túc:"Viện Viện, đây là văn phòng, chú ý thân phận của cô"
Lý Trí Viện mặt chợt xanh còn trắng, nhịn xuống xông lên tính tình, nhu thuận đứng ở bên cạnh hắn, nhìn trong tay văn kiện, vẻ mặt âm trầm, "Hợp đồng của chị ấy sao?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện