Tuy rằng, ý định ban đầu là muốn nghe lén
nhưng còn chưa kịp làm điều đó, bọn họ đã đi ra ngoài.
"À, tôi muốn kêu mọi người ở lại dùng cơm trưa, dì Đồng đã chuẩn bị xong hết rồi"
"Không cần, chị dâu, bọn tôi sẽ đi ngay" Nói chuyện chính là Mị Ảnh, ánh mắt nhìn cô có vẻ ý vị thâm trường.
Ngôn Lạc Hi sờ sờ mũi, tránh sang một bên, nhìn mấy người kia lục tục rời đi, cô thu hồi ánh mắt, nói với Chu Bắc: "Vậy tôi về phòng trước"
Chu Bắc nhìn thoáng qua Lệ Dạ Kỳ đứng bên cửa sổ hút thuốc, cậu hạ giọng nói: "Thất gia tâm tình không tốt lắm, phu nhân đi dỗ dành đi".
Nói xong, cậu kéo cánh tay cô, đẩy cô vào phòng rồi xoay người đi theo đám người kia rời khỏi biệt thự.
Cửa phòng chậm rãi khép lại, sau khi tất cả mọi người rời đi, Phó Du Nhiên nhìn hành lang trống rỗng, đáy mắt xẹt qua tia xảo huyệt, mang theo túi xoay người xuống lầu.
Dì Đồng từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Phó Du Nhiên rời đi, bà nhíu mày, cũng không l để ở trong lòng.
Ngôn Lạc Hi đứng ở cạnh cửa, nhìn bóng lưng cao ngạo lạnh lùng nam nhân, cô li3m li3m khô ráo cánh môi, thấp giọng hỏi: "Anh không tin em, đúng không?"
Lệ Dạ Kỳ hít một hơi thuốc, phun ra khói trắng nhạt, anh xoay người lại nhìn Ngôn Lạc Hi đứng cạnh cửa, "Ý em là chuyện dưới lầu, hay là chuyện em ở ngoài phòng?"
Ngôn Lạc Hi siết chặt nắm đấm, thái độ kiêu căng:"Tôi sẽ không giải thích gì cho bản thân, anh tin cũng được, không tin cũng được, tôi chỉ làm chuyện tôi nên làm."
Nói xong, cô xoay người kéo cửa ra ngoài.
"Em vừa rồi ở ngoài cửa nghe được gì?"
Phía sau đột nhiên cất lên thanh âm lạnh lùng của Lệ Dạ Kỳ.
Ngôn Lạc Hi dừng bước:"Tôi vừa tới, cái gì cũng không nghe"
Đầu ngón tay Lệ Dạ Kỳ bốc khói, khói thuốc lượn lờ khuôn mặt tuấn tú, anh nói:"Anh biết rồi, hôm nay em đừng đi đâu, cũng đừng liên lạc với bất cứ ai"
Ngôn Lạc Hi đột nhiên xoay người sang chỗ khác, hốc mắt đỏ bừng nhìn khuôn mặt tuấn tú mơ hồ, có thể tàn nhẫn mức này sao?
"Tôi nói rồi, cái gì cũng không nghe được, anh có ý gì?"
"Vậy thì đừng đi đâu cả, cũng đừng liên lạc với bất cứ ai, chỉ hôm nay thôi, em không làm được sao?"Lệ Dạ Kỳ chậm rãi đi tới, đứng lại bên cạnh cô.
Không phải không tin cô, mà là muốn đặt cô ở nơi an toàn nhất, vô luận cô có nghe hay không, kết quả cô bình an là được!
Ngôn Lạc Hi không chớp mắt nhìn anh, "Không, buổi tối tôi có việc phải ra ngoài"
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Lệ Dạ Kỳ giữ chặt cổ tay cô kéo vào trong cửa, "Phanh" một tiếng đóng sầm cửa lại, anh kéo cô đi tới bên cạnh bàn họp, đưa tay cầm lấy bút ký hội nghị vừa rồi đưa cho cô, "Bà xã, không phải muốn được anh tin tưởng sao? Được, anh tin em"
Ngôn Lạc Hi ngơ ngác nhìn laptop, cô chậm chạp không dám đưa tay ra nhận, bí mật hội nghị của bọn họ, anh tự nguyện cho cô, là tín nhiệm hay là ép buộc?
Tay Ngôn Lạc Hi buông xuống bên người run lên, cô tha thiết ước mơ tín nhiệm, chứ không phải muốn anh bức bách cô, "Lệ Dạ Kỳ, cho dù anh cho em xem cái này, đêm nay em cũng phải ra ngoài, em có việc, rất quan trọng."
"Vì công việc, em tình nguyện vứt bỏ tín nhiệm của anh đối với em? "Lệ Dạ Kỳ ép hỏi.
Ngôn Lạc Hi chậm rãi đem quyển sổ đặt lại trên bàn hội nghị, cô nói:"Tín nhiệm không phải cho dù tôi có ra khỏi cửa, tôi cũng sẽ không bán đứng anh sao? Lệ Dạ Kỳ, mặc kệ vừa rồi tôi nghe được cái gì, tôi cũng không bao giờ phản bội anh, anh không dám đánh cược điều đó?"
Hai người trầm mặc một lúc, Ngôn Lạc Hi hạ mắt, cúi đầu nói:"Được rồi, tôi biết đáp án của anh, xin lỗi, đêm nay tôi phải ra ngoài"
Nói xong, cô xoay người mở cửa rời đi.
Lệ Dạ Kỳ nhìn bóng lưng của cô, nhớ tới lời Chu Bắc đã nói trước khi hội nghị bắt đầu, bữa tiệc từ thiện trên du thuyền tối nay Ngôn Lạc Hi sắp tham dự, trùng hợp ở vùng biển đó.
Cho dù xác suất bọn họ gặp nhau thấp hơn nữa, anh cũng không thể mạo hiểm, để cho cô xuất hiện ở vùng biển kia.
Mà hành động đêm nay, anh phải bắt được rắn độc, tất cả mới có thể hoàn toàn chấm dứt, cô mới không bị thương tổn.
Bữa trưa, kết thúc trong sự im lặng, Ngôn Lạc Hi trở lại phòng ngủ thay quần áo ra ngoài, xách túi xuống lầu, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha, cô sửng sốt một chút.
Sau đó làm như không thấy đi qua mặt anh
trực tiếp đi đến sảnh đổi giày.
Lệ Dạ Kỳ nhìn cô thay giày đi ra ngoài, anh yên lặng hút thuốc, chỉ chốc lát sau, cô gái tức giận quay lại, đứng ở cửa ra vào thở phì phò nói: "Lệ Dạ Kỳ, anh có ý gì?"
Ngôn Lạc Hi tức giận muốn chết, cô không có nghe lén nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, càng không có xem bút ký của anh, dựa vào cái gì không cho cô ra ngoài, như vậy là không tin cô?
Lệ Dạ Kỳ nghiêng người đốt tro thuốc lá, "Em vừa xuất viện, cần nghỉ ngơi, đừng chạy loạn"
Ngôn Lạc Hi đạp giày cao gót xông vào, khóe mắt muốn trừng nứt anh:"Không cần nghỉ ngơi, cơ thể tôi rất khoẻ, thả tôi ra ngoài".
"Gió cũng có thể thổi bay, nhìn rất khoẻ chỗ nào? "Lệ Dạ Kỳ thản nhiên nhìn cô.
Ngôn Lạc Hi hận đến nghiến răng nghiến lợi:" Đừng giả vờ quan tâm tôi, chỉ là anh không tin tôi, sợ tôi ra ngoài phản bội anh phải không? Lệ Dạ Kỳ, tôi nói, tôi không nghe thấy bất cứ cái gì, tại sao chứ?"
"Tiệc từ thiện du thuyền tối nay, em không tham dự cũng không sao, nếu thực sự thích du thuyền, anh sẽ sắp xếp thời gian đi cùng em vào ngày khác.
Nhưng hôm nay, em không thể ra ngoài, chuyện này không liên quan gì tới lòng tin cả"Lệ Dạ Kỳ dập tàn thuốc, đứng dậy xoay người đi lên lầu.
Ngôn Lạc Hi tức giận ném túi xách, vừa vặn đập vào lưng anh, không ngờ anh không có ý định tránh né nó, cô cắn chặt môi dưới, "Lệ Dạ Kỳ, anh thật sự làm em thất vọng, anh có biết dạ tiệc tối nay đối với em mà nói có ý nghĩa như thế nào không?"
"Bất kể ý nghĩa gì, đối với anh, em là người quan trọng nhất, thành thật ở nhà, đừng đi đâu cả."
Lệ Dạ Kỳ cụp mắt nhìn chiếc túi rơi xuống chân anh, lưng mơ hồ đau.
Ngôn Lạc Hi nhìn anh lên lầu, cô tức giận đến phát điên, tiệc tối từ thiện cô không phải không thể không đi, nhưng anh càng ngang ngược ngăn cản, cô càng muốn đi, đây đại khái chính là thói hư tật xấu của nhân loại.
"Lệ Dạ Kỳ, anh cho rằng có thể nhốt được tôi? Chỉ cần tôi muốn, nhất định sẽ đi cho bằng được".
Ngôn Lạc Hi hướng về phía bóng lưng anh kêu gào.
Đối với sự không tin tưởng của anh, cô thật sự đã chịu đủ rồi.
Nói cái gì tin tưởng cô, còn đem nội dung mật đàm đưa cô xem, kỳ thật anh chính là sợ đem cái bí mật ** của anh ra khỏi cái cửa lớn này nên mới nhốt cô lại!
Hoá ra thân là con gái của Phó Huyền, đây chính là hình phạt mà cô đáng phải nhận..