Điền Linh Vân tức giận không nhẹ, vội vàng nhìn xung quanh có phóng viên hay không, không phát hiện ai quay lén mới yên lòng.

Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn Bạc Cẩm Niên:"Ra nước ngoài vài năm, ngược lại càng ngày càng lỗ m ãng khiến người ta chán ghét"
"Sự chán ghét trong miệng phụ nữ, không phải đều là ý thích sao?" Bạc Cẩm Niên đút hai tay vào túi quần, tùy hứng lười biếng.
Điền Linh Vân cắn răng:"Thật xin lỗi, tôi không phải loại phụ nữ khẩu thị tâm phi này, còn nữa, đừng như con ruồi vây quanh tôi, tôi từ trước đến nay không ăn cỏ quay đầu"
Bạc Cẩm Niên thờ ơ nhìn cô, "Vậy sao?
"Ừ".

Điền Linh Vân nói chắc như đinh đóng cột, đã từng không cam lòng thế nào, sau khi gặp lại anh, hy vọng của cô cũng đã tiêu tan, cô sẽ không giống như trước một mực chờ đợi, cuối cùng chỉ rơi vào kết cục bị vứt bỏ.
"Vậy để xem quyết tâm của em lớn bao nhiêu".

Bạc Cẩm Niên nói xong, bỗng nhiên tiến lên một bước, trong nháy mắt kéo gần khoảng cách giữa bọn họ, chờ Điền Linh Vân ý thức được nguy hiểm, muốn né tránh đã không còn kịp.
Bạc Cẩm Niên hai tay bắt lấy cổ tay cô, đem cô để ở trên lan can, khuôn mặt tuấn tú tới gần, hơi thở nóng rực rơi trên gương mặt xinh đẹp môi anh chậm rãi phủ lên.
Điền Linh Vân trừng mắt: "Bạc Cẩm Niên, không muốn bị cắn đứt lưỡi, thì thử xem"

Đáy mắt Bạc Cẩm Niên tựa hồ xẹt qua một tia châm biếm, môi anh đã rơi trên môi cô, còn chưa kịp xâm nhập, một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng truyền đến:"Cẩm Niên à, vị này là?"
Bạc Cẩm Niên chỉ cảm thấy mất hứng, anh chậm rãi lui ra, bàn tay khống chế Điền Linh Vân đồng thời thu lại, Điền Linh Vân khôi phục tự do, lấy mu bàn tay dùng sức lau môi.
Đồng thời, ngẩng đầu nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh.
Tô Nhiêu mặc váy đuôi cá màu vàng đứng ở boong tàu, ngũ quan tinh xảo, kiều diễm động lòng người đang chậm rãi đi về phía bọn họ, khi nhìn thấy Điền Linh Vân, liền nói:"Thì ra là cô Điền"
Điền Linh Vân thần sắc như thường, lịch sự
vươn tay về phía cô ta:"Cô Tô, ngưỡng mộ đã lâu!"
"Hân hạnh".

Tô Nhiên, tự nhiên hào phóng bắt tay cô, sau đó buông ra, không nhìn cô nữa, ánh mắt dừng ở trên người Bạc Cẩm Niên, giọng nói mang theo vài phần hờn dỗi:" Sao bây giờ anh mới tới?"
Bạc Cẩm Niên đút hai tay vào túi quần, liếc Điền Linh Vân một cái, thờ ơ nói: "Kẹt xe, vào đi"
Tô Nhiêu kéo tay Bạc Cẩm Niên, hờn dỗi nói:"Đã kêu anh đi cùng em, lại không nghe, Đế Đô vừa đến giờ tan tầm liền kẹt xe, ngồi tàu điện ngầm có khi còn nhanh hơn lái xe"
Bạc Cẩm Niên không dấu vết tránh tay Tô Nhiêu, chân dài bước ra, trực tiếp lên du thuyền, Tô Nhiêu nhìn tay mình buông xuống giữa không trung, cắn môi, nhấc váy bước nhanh đuổi theo.
Nhìn hai người một trước một sau rời đi, vẻ mặt Điền Linh Vân mỉa mai, môi nhếch lên, lúc đi học cô đã biết, Bạc Cẩm Niên chính là hormone đi lại, đi tới chỗ nào, chỗ đó chính là một trận thét chói tai.
Chỉ không nghĩ tới, ngay cả Tô Nhiêu từ trước đến nay cao cao tại thượng, cũng trở thành tùy tùng của anh, cô cười lạnh một tiếng, thì thế nào, liên quan gì cô!?
Hạ tầm mắt, cổ tay bị người đàn ông chạm vào cảm giác đau đau khó chịu, cô lấy tay xoa xoa vài cái, cảm giác đau đớn không hề giảm dường như khơi lại hình ảnh ba năm trước cô lẻ loi nằm trong phòng mổ.

Điền Linh Vân tức giận cầm túi xách ném một cái, kết quả tuột tay bay lên cao "bùm"
rơi xuống biển, cô nhào tới bên lan can, muốn cứu vãn đã không còn kịp.
"Túi xách số lượng của tôi".

Điền Linh Vân kêu r3n một trận, sớm biết đã không lấy túi phát ti3t, ô ô ô, tức chết cô rồi!
"Điền Điền, mình không đến muộn chứ?" phía sau truyền đến tiếng thở hồng hộc của Ngôn Lạc Hi, Điền Linh Vân xoay người lại, nhìn thấy bộ dạng không thể hình dung của cô:"Sao lại ăn mặc thế này?"
Ngôn Lạc Hi cúi đầu nhìn quần áo trên người, cô nói: "Đừng nhắc nữa, chúng ta lên du thuyền trước, thay quần áo rồi nói sau"
Điền Linh Vân nhìn mặt biển yên tĩnh, vẻ mặt cầu xin nói: "Túi của tôi rơi xuống biển, thư mời ở trong túi, không có thư mời chúng ta vào không được"
Ngôn Lạc Hi vẻ mặt khó tin:"Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Hay trở về?"

Điền Linh Vân cắn răng:"Nếu đã đến, sao có đạo lý trở về, đưa điện thoại cho tôi, tôi tìm người hỗ trợ"
Cơ hội ngàn năm có một không hai, làm sao dễ dàng bỏ qua.

Ngôn Lạc Hi lấy điện thoại từ túi xách, đưa cho Điền Linh Vân, chần chờ một chút, vẫn gọi cho Bạc Cẩm Niên, bên kia rất yên tĩnh, dường như ở trong phòng, giọng nói trầm thấp của người đàn ông bên tai:"Ai vậy?"
Điền Linh Vân nhìn Ngôn Lạc Hi, cắn chặt răng nói: "Là tôi, Điền Linh Vân"
"Sao? Quyết định ăn cỏ quay đầu rồi à?" Bạc Cẩm Niên tựa vào cửa sổ, nhìn biển rộng mênh mông ngoài cửa sổ, thờ ơ nói.
Điền Linh Vân theo bản năng muốn tắt luôn điện thoại, nhưng nghĩ đến mình đang cần người giúp đỡ liền cắn răng nhịn xuống tức giận, cười khanh khách nói:"Làm sao có thể, cỏ quay đầu sao thơm ngon được bằng cỏ tươi chứ? Là vậy, túi của tôi rơi xuống biển, thư mời ở trong đó, hiện tại không thể vào được, anh ra đón chúng tôi được không?"
"Các người không vào được thì liên quan gì đến tôi?".

Giọng Bạc Cẩm Niên lạnh nhạt.
"Bạc Cẩm Niên, chúng ta tốt xấu gì cũng là người quen cũ, hơn nữa Nhị Lạc là nữ diễn viên chính phim truyền sắp tới của anh, cô ấy tham dự tuyệt đối có lợi cho anh tuyên truyền, anh thật sự muốn bỏ qua cơ hội này?"
"Phim truyền hình còn chưa quay, tôi không cần nổi tiếng".

Thái độ Bạc Cẩm Niên vẫn lạnh nhạt như cũ.
Điền Linh Vân tức giận muốn chết, bên tai truyền đến tiếng phát thanh, nhắc nhở quý khách lập tức lên du thuyền, chuẩn bị xuất phát.

"Vậy anh muốn như thế nào mới bằng lòng giúp bọn tôi?"

Bạc Cẩm Niên nhìn ngọn hải đăng xa xa, giọng nói trầm thấp:"Điều kiện gì cũng đồng ý?"
Điền Linh Vân nắm tay thành nắm đấm,
nhìn vẻ mặt mờ mịt của Ngôn Lạc Hi, họa là cô gây ra không thể để Nhị Lạc đi một chuyến tay không, cô nói:"Đúng"
"Đêm nay ngủ với anh".

Thanh âm trầm thấp của người đàn ông cất lên, Điền Linh Vân nhất thời ngây ra như phỗng, không phải chưa từng nghĩ anh sẽ đưa ra yêu cầu này, chỉ là thật sự nghe được, vẫn cảm thấy không chân thật chút nào.

Ngôn Lạc Hi không biết bọn họ đang nói cái gì, thấy vẻ mặt Điền Linh Vân cứng đờ trong chốc lát, liền nắm lấy cổ tay cô nói:
"Điền Điền, vào không được cũng không sao."
Bộ đàm lại vang lên, nhắc nhở bọn họ năm phút nữa du thuyền sẽ rời bến, Điền Linh Vận nhắm mắt lại quyết định:"Được, ra đón bọn tôi đi"
Nói xong cô cúp máy, không cho mình cơ hội hối hận.
Trả lại điện thoại cho Ngôn Lạc Hi: “Bạc Cận Niên sẽ ra đón bọn mình, lên du thuyền cậu thay váy trước đi, ăn mặc thế cậu sẽ bị cười nhạo"
Đây là tiệc từ thiện cao cấp, phóng viên truyền thông được mời đều là người nổi tiếng, không có cây bút nào là đồ trang trí, nếu Nhị Lạc muốn vào nữ diễn viên hàng đầu thì phải không có vết nhơ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện