Ting một tiếng thang máy mở, Ngôn Lạc Hi bước ra ngẩng mắt tìm phòng.
Tấm thảm dưới chân tối màu ướt đẫm giống như có người cố ý vẩy nước xuống đất, Ngôn Lạc Hi cảm thấy có chút kỳ lạ, tiếp tục dọc theo vết nước, cuối cùng dừng lại ở căn phòng cuối hành lang, 1608 phòng của Tô Nhiêu
Cô chợt rũ mắt nhìn cửa cạnh khoang thuyền, nơi đó vài giọt máu đỏ sẫm, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ rùng mình, quay đầu nhìn lại đường đi, nếu như vết nước trên mặt đất đều là máu, thì vết thương nặng tới cỡ nào?!
Bàn tay bên người Ngôn Lạc Hi nắm chặt, sự tò mò và bất an mãnh liệt đánh sâu vào lòng, nếu cô đủ lý trí nên lập tức xoay người rời đi.
Nhưng có một loại cảm giác khó hiểu thúc đẩy, khiến cô giơ tay lên gõ cửa.
"Ai đó?" Giọng nói Tô Nhiêu từ trong cửa truyền đến có chút khẩn trương.
Ngôn Lạc Hi buông tay, nói: "Chị Tô Nhiêu, là em, Ngôn Lạc Hi, túi xách của chị để ở đại sảnh, Khê Văn bảo em mang lên cho chị"
Bên trong im lặng một hồi, mới nghe được giọng nói Tô Nhiêu:"Đợi chị chút"
Ngôn Lạc Hi đợi một lát, cửa phòng thình lình mở ra khe hở trước mặt, Tô Nhiêu mặc áo choàng tắm màu hồng nhạt chắn ở cửa, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của Ngôn Lạc Hi.
Tô Nhiêu đưa tay nhận lấy túi xách, khách khí nói:"Cảm ơn em, Lạc Hi, làm phiền em đưa đến tận nơi"
"Không sao, khi nãi du thuyền lắc lư chị có bị thương không?".
Ngôn Lạc Hi cố gắng nhìn rõ tình hình trong khoang thuyền, nhưng Tô Nhiêu nghiêm túc ngăn chặn, cô không nhìn thấy gì cả.
Sắc mặt Tô Nhiêu cứng đờ, lại nhanh chóng khôi phục bình thường, nói: "Không, em có bị thương không?"
Ngôn Lạc Hi nhíu mày, chỉ vào vết máu bên cửa, nói: "Bên cửa có máu, em còn tưởng là chị bị thương, không có gì là tốt rồi, vậy để em gọi phục vụ đến lau dọn, cũng không biết máu từ đâu ra nữa"
Tô Nhiêu cúi đầu nhìn, thấy vết máu ở cửa, sắc mặt tái nhợt:"Cái này không phải của chị, không cần gọi phục vụ, chị dọn dẹp một chút là được"
Ngôn Lạc Hi cảm thấy phản ứng của Tô Nhiêu có chút kỳ lạ, cô nói: "Vậy được, em đi trước đây"
Tô Nhiêu gật đầu:"Làm phiền em rồi, hôm nào chị mời ăn cơm"
"Không cần khách sao, tiện tay thôi mà" Ngôn Lạc Hi nói xong xoay người đi, hôm nay cô đi giày cao gót màu trắng, giẫm lên vết sẫm màu kia, mũi giày lập tức bị nhuộm đỏ.
Cô cắn chặt răng, đi thật nhanh, dựa vào trực giác gặp nguy hiểm mấy lần cô biết, nếu không mau đi, sẽ không đi được nữa.
Tô Nhiêu ngước mắt, nhìn bóng lưng giống như trốn chạy kia, lại nhìn dấu vết sẫm màu trên hành lang, ánh mắt híp thành một khe hở.
Ngôn Lạc Hi đã thấy được gì rồi?
"Người đi chưa?".
Trong phòng truyền đến một giọng nói yếu ớt.
"Đi rồi, chỉ tới đưa túi cho tôi, sao lại bị thương thành như vậy?" Tô Nhiêu vừa đáp lại vừa đóng cửa, xoay người vào phòng.
Trong phòng, người đàn ông tuấn tú mặc bộ đồ đen thấm ướt, trên người đẫm máu chảy dài xuống ngón tay.
"Gặp mai phục, nhưng đối phương không thu được lợi ích gì, có lẽ toàn quân đã bị tiêu diệt"
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông hiện lên một tia tàn nhẫn, lần này Lệ Dạ Kỳ đã phạm sai lầm lớn, hắn để hành khách trên chiếc du thuyền chôn vùi cùng mình, gây ra sự việc như vậy cho dù Lệ Dạ Kỳ còn sống, e rằng cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhiệm vụ.
Chỉ cần Lệ Dạ Kỳ không thể cắn bậy, đế đô sẽ là thế giới của bọn họ.
"Em đi lấy hòm thuốc, xử lý vết thương cho anh, may mắn em đã để thuyền trưởng lái đến vùng biển này trước, nếu không anh khẳng định sẽ bị bắt, lần sau đừng liều mạng như vậy nữa".
Tô Nhiêu vừa tìm hòm thuốc, vừa khuyên nhủ.
Ngôn Lạc Hi trong lòng hoảng hốt luống cuống, sợ Tô Nhiêu phát hiện không đúng liền đuổi theo.
"Đinh" một tiếng, cô bị âm thanh này làm cho giật mình, bước nhanh đi tới phòng 308 cũng là cuối hành lang, ngay cạnh lối đi an toàn, lúc này ánh sáng lờ mờ, cộng với những gì vừa trải qua, cô cảm thấy khung cảnh xung quanh thật ngột ngạt, tràn ngập sự u ám, nguy hiểm ở khắp mọi nơi.
Cô thầm nghĩ, vào phòng thôi, vào được phòng là tốt rồi.
Ngôn Lạc Hi vừa đi vừa kéo túi tìm thẻ phòng, càng khẩn trương càng không mở ra được, tay đều run rẩy, trong lòng hối hận tại sao không nghe Lệ Dạ Kỳ, đêm nay đừng ra khỏi cửa, vậy thì cũng không gặp chuyện.
"Bịch"một tiếng, tay cầm túi rơi trên mặt đất, ví tiền, điện thoại, đồng hồ đều rơi lả tả, cô vội vàng ngồi xổm xuống nhặt đồ, vừa nhặt điện thoại lên liền nghe thấy ở hành lang tiếng cửa an toàn bị đẩy ra.
Cả người Ngôn Lạc Hi đều cứng đờ, bóng đen chậm rãi phủ lên người cô, cô sợ tới mức hô hấp cũng dừng lại, thậm chí ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn cũng không có, cô cầm lấy thẻ phòng trên mặt đất phóng tới cửa.
Cô sẽ an toàn miễn là vào được phòng mình.
Nhưng còn chưa kịp lao ra, cả người bị người phía sau túm lấy, đồng tử cô co rút nhanh, khẩn trương đến mức tim cũng muốn từ cổ họng nhảy ra, cô há miệng muốn kêu cứu mạng.
Một bàn tay dùng sức che miệng cô lại, Ngôn Lạc Hi sợ tới mức run rẩy, bởi vì cảm giác được người dán vào cô cả người ướt đẫm, tay chặn miệng cô còn dính đầy máu.
Có phải người bị thương hồi nãy không?
Mùi máu tươi xông vào mũi, Ngôn Lạc Hi dùng sức giãy dụa, cô tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.
"Phu nhân, là anh".
Bên tai truyền đến thanh âm suy yếu nhưng lại quen thuộc, Ngôn Lạc Hi cả người chấn động, động tác dừng lại, cô nghiêng đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trắng bệch của Lệ Dạ Kỳ, trong lòng cô buông lỏng, một giây sau lại nhấc lên.
Lệ Dạ Kỳ cả người như mất hết sức lực ngã ngã xuống đất, Ngôn Lạc Hi vội vàng vươn tay đỡ anh.
"Lệ Dạ Kỳ, sao anh lại bị thương?"
"Đỡ anh về phòng trước, đừng để bất kì ai biết anh ở đây".
Lệ Dạ Kỳ yếu ớt dặn dò một câu, sau đó hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Trái tim Ngôn Lạc Hi run lên, cô vất vả lắm cuối cùng cũng khiêng Lệ Dạ Kỳ trở về phòng, cả người anh đều là máu, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ ga trải giường.
Ngôn Lạc Hi đứng ở bên giường, đến bây giờ tay vẫn run rẩy, anh mặc đồ đen, không biết bị thương ở đâu, máu nhiều như vậy chắc chắn là rất nặng.
Cô phải làm gì bây giờ?!
Ừ, cởi qu@n áo ra trước, anh không thể lạnh được nữa.
Ngôn Lạc Hi quỳ bên giường, đưa tay cởi áo anh ra, trên bụng anh một vết sẹo gớm ghiếc, như bị vật sắc nhọn nào đó đâm vào.
Máu chảy ùng ục, Ngôn Lạc Hi sợ đến mức tim muốn ngừng đập, cô không dám nhìn nữa, vội vàng cởi qu@n anh ra, đắp chăn cho anh.