Ngôn Lạc Hi bỗng nhiên nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi giữa Bạc Cẩm Niên và Tô Nhiêu, hai người thoạt nhìn rất quen thuộc, cô mím môi:"Không có gì, cô gái ngọt ngào thật ra là một người khẩu thị tâm phi, mấy năm nay cô ấy..."
"Nhị Lạc, không cho phép nói chuyện của tôi với anh ấy.

"Trong phòng tắm truyền đến tiếng gào thét của Điền Linh Vân.
Ngôn Lạc Hi le lưỡi, "Cô ấy không cho em nói, anh tìm cơ hội hỏi cô ấy đi"
Bạc Cẩm Niên nhún vai, bộ dạng tôi không có hứng thú, Ngôn Lạc Hi nhìn hai người này sống sĩ diện chịu tội, trong lòng nghẹn đến phát hoảng, bọn họ không thể thẳng thắn nói chuyện sau khi chia tay sao?
Ngôn Lạc Hi rũ mắt xuống, nhìn Lệ Dạ Kỳ hai má vẫn đỏ bừng như trước, cô đưa tay sờ sờ trán anh, nhiệt độ còn chưa hạ xuống, cô lấy miếng dán hạ sốt, xé ra cẩn thận dán lên.
Giờ phút này anh yếu ớt giống như chạm vào sẽ vỡ vụn, nghĩ đến vừa rồi máu đầm đìa xuất hiện trước mặt cô, cô sợ chết khiếp, nếu anh có mệnh hệ gì, cô không cũng biết mình sẽ thế nào.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đường nét khuôn mặt anh, nhiệt độ nóng rực của đầu ngón tay phảng phất, Lệ Dạ Kỳ, anh phải nhanh chóng khỏe lại.
Lệ Dạ Kỳ sau nửa đêm hạ sốt, du thuyền cũng đang trên đường trở về, Ngôn Lạc Hi vẫn lo lắng, cho đến khi xác định nhiệt độ cơ thể anh khôi phục bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi vọt tới, cô tựa vào đầu giường ngủ thật say.
Bạc Cẩm Niên một đêm không ngủ, sau khi Điền Linh Vân đắp mặt nạ, liền ngồi ghế chơi điện thoại tới nửa đêm, cổ cô mệt mỏi đau nhức, nhưng tầm mắt rơi trên người cô vẫn không dời đi.
Cô ngẩng đầu tức giận trừng mắt, "Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào em?"
"Em không nhìn tôi, làm sao biết tôi nhìn chằm chằm em?" Bạc Cẩm Niên tinh thần lại rất tốt, một chút cũng không buồn ngủ.
Điền Linh Vân cười lạnh một tiếng:"Anh không biết ánh mắt của mình như một tên biến thái sao? Em không phải người chết, đương nhiên cảm giác được"
"Em đúng là một chút cũng không thay đổi"
Đôi môi mỏng của Bạc Cẩm Niên hơi cong, mỉa mai:"Luôn thích tự mình đa tình"

Điền Linh Vân vọt một tiếng đứng lên, đi tới cạnh cửa, đột nhiên mở cửa, tuyệt quyết nói:"Anh Bạc mời về cho, nơi này không cần tới anh nữa"
"Điền Linh Vân, tùy hứng cũng phải có giới hạn, nếu anh đi, Lệ Dạ Kỳ và Ngôn Lạc Hi xảy ra chuyện em chịu trách nhiệm?".Bạc Cẩm Niên tuy là không biết cụ thể chuyện gì xảy ra, nhưng nguy cơ vẫn chưa qua, anh không thể để bọn họ ở lại đây.
Điền Linh Vân tức giận đóng cửa lại, cô đi tới, đưa tay về phía anh:"Đưa thẻ phòng, tôi không muốn ở cùng với anh"
Bạc Cẩm Niên nheo mắt phượng, đưa tay cầm tay cô, dùng sức kéo cô lên giường, anh xoay người đè lên người cô, kéo chăn che cả hai lại:"Ngủ thôi"
Điền Linh Vân bị áp chế gắt gao, tức giận nói:"Khốn kiếp, anh cút xuống cho tôi".
Bạc Cẩm Niên há miệng cắn mạnh một miếng trên đôi môi đỏ mọng của cô, nghe thấy tiếng cô kêu đau, anh hạ giọng nói:"Nếu không muốn trình diễn phim hành động hạn chế hai người phiên bản thật, thì cứ tiếp tục lộn xộn"
"Anh...".

Điền Linh Vân có thể thấy rõ sự đe dọa trong mắt anh, cô cắn mối dưới, thực sự không dám thách thức điểm mấu chốt của người đàn ông này.
Nếu anh thực sự quan hệ với cô trước mặt Ngôn Lạc Hi và Lệ Dạ Kỳ cô sẽ xấu hổ đến chết không dám nhìn mặt ai.
Cô quay đầu sang một bên nhắm mắt giả vờ ngủ.

Bạc Cẩm Niên ngơ ngác nhìn cô một lúc rồi mới xuống khỏi người cô, nằm bên cạnh, ôm cô vào lòng.
Sau một đêm dài trằn trọc, anh cảm thấy mỏi mắt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi bên cạnh truyền đến tiếng thở đều đều, Ngôn Lạc Hi chậm rãi mở mắt nhìn thấy hai người đang ngủ trong vòng tay nhau, cô khẽ thở dài.
Ngày hôm sau, mặt trời mọc lên, chiếu vào trong cabin, Ngôn Lạc Hi bị ánh nắng chói chang đánh thức, cô đưa tay che nắng, từ từ mở mắt ra, ký ức tối qua chợt tràn vào trong đầu.

Cô vội vàng nhìn xung quanh, Lệ Dạ Kỳ vẫn nằm ở bên cạnh, cô khẳng định đêm qua trải qua không phải giấc mộng.
Cô đưa tay sờ trán anh, nhiệt độ trở lại bình thường, sắc mặt cũng cải thiện rất nhiều.
Nhìn thấy ánh sáng chiếu, cô nhanh chóng đưa tay ra che nắng cho anh.
Cô hiếm khi nhìn thấy khuôn mặt không phòng bị của anh như vậy, thường khi cô thức dậy, anh gần như đã dậy rồi.
Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy đêm qua?
Ngoài cửa sổ có thể nghe thấy tiếng nước vỗ vào du thuyền, hải âu bay lượn trên bầu trời phát ra những tiếng kêu ngọt ngào, nếu anh không bất tỉnh thì buổi sáng hôm nay sẽ rất tuyệt vời.
Du thuyền chậm rãi đi vào bến cảng, phương hướng thay đổi, ánh mặt trời không chiếu tới bên này, Ngôn Lạc Hi ngồi dậy, Bạc Cẩm Niên và Điền Linh Vân vẫn còn ngủ ở giường bên cạnh.

Ngôn Lạc Hi nhẹ nhàng xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra thấy Bạc Cẩm Niên đã tỉnh, cô hạ giọng nói: "Bạc Cẩm Niên, tối hôm qua cám ơn anh"
Tóc Bạc Cẩm Niên có chút rối bời, anh cụp mắt nhìn cô gái nhắm chặt mắt trong lòng, đáy mắt xẹt qua tia giễu cợt, anh không rời giường, cô định giả vờ ngủ đến cùng sao?
"Không cần để ý, chỉ là chuyện nhỏ thôi, trong phòng anh có một bộ đồ dự phòng, có lẽ Tiểu Thất dùng được".

Bạc Cẩm Niên xốc chăn xuống giường, không định tiếp tục cùng Điền Linh Vân chơi trốn mèo.
"Cảm ơn, vậy lát nữa em qua lấy.

"Ngôn Lạc Hi nói.

Thuyền cập bến, mọi người lần lượt rời khỏi du thuyền, Ngôn Lạc Hi đứng trước cửa sổ, nói:"Hiện tại tất cả mọi người chuẩn bị rời đi, tạm thời không nên ra ngoài, nếu không truyền ra scandal sẽ không tốt lắm."
Mặc dù trong đầu bọn họ biết tối hôm qua trong cabin này có bốn người, nhưng nếu phóng viên chụp ảnh bất kỳ manh mối nào, cho dù có miệng cũng không thể nói được lời nào.
Điền Linh Vân nghe được Ngôn Lạc Hi nói, mở to mắt ngồi dậy, bộ dạng giả vờ như vừa mới tỉnh:"Du thuyền cập bến chưa?"
"Ừ, vừa mới cập bờ".

Ngôn Lạc Hi quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt cô tỉnh táo không có điểm nào buồn ngủ bất đắc dĩ lắc đầu.
"Để xem thử những người đó đã đi chưa"
"Du thuyền đã cập bờ, bọn họ có to gan lớn mật hơn nữa, cũng không dám ở lại đây, yên tâm đi".

Bạc Cẩm Niên lạnh nhạt nói, tối qua bọn họ không có thừa thắng truy kích, hiện tại sau khi du thuyền cập bờ, đã mất đi cơ hội, không có khả năng lại ở lại chỗ này ngồi chờ chết.
Chỉ là kẻ địch của Lệ Dạ Kỳ lại có liên quan tới Tô Nhiêu, chuyện này không nên coi thường.
"Em đích thân đi xem mới yên tâm được"
Ngôn Lạc Hi nhìn Lệ Dạ Kỳ hôn mê bất tỉnh, nếu hôm qua thật sự bị anh nhốt ở biệt thự Bán Sơn, hậu quả không thể tưởng nổi.
Bạc Cẩm Niên mở cửa phòng, chú ý động tĩnh trên hành lang, nghệ sĩ lần lượt rời đi, ồn ào một hồi hành lang khôi phục bình tĩnh.
"Mọi người đi rồi, tôi đi lấy quần áo".Dứt lời, Bạc Cẩm Niên rời khỏi khoang thuyền.
Ngôn Lạc Hi vừa nhìn bờ bên ngoài cửa sổ, vừa nói: "Cô gái ngọt ngào, Bạc Cẩm Niên chưa quên được cậu, cậu không muốn làm hoà với anh ấy sao?"
"Nhị Lạc, tạm thời tôi không muốn nghĩ tới vấn đề này".Điền Linh Vân vuốt tóc, nhẹ nhàng nói.
"Tại sao?".


Ngôn Lạc Hi kinh ngạc, cho dù là người ngoài cuộc, cô vẫn có thể nhìn ra sự chân thành ẩn giấu dưới lớp mặt nạ xấu xa của Bạc Cẩm Niên, người thông minh như Điền Điền sao không nhìn ra được?
Điền Linh Vân thản nhiên nói:"Ngựa tốt sẽ không quay đầu ăn cỏ, tôi không thể hủy hoại tuổi trẻ vĩ đại của tôi nữa, phải không?”
Ánh mắt Ngôn Lạc Hi rơi vào trên mặt Điền Linh Vân, không biết vì sao lại cảm thấy có chút u sầu:"Nếu buông bỏ được, đã không nghĩ đến anh ấy suốt ba năm rồi.”
Điền Linh Vân bỗng nhiên vén chăn lên, hét lớn:"Này, đừng để ý, thuyền tới cầu sẽ thẳng, nghĩ nhiều thật sự mệt mỏi.”
Ngôn Lạc Hi cười, khó chịu có nghĩa đang dao động:"Cậu tắm đi, mình phải nghĩ cách đưa Lệ Dạ Kỳ xuống du thuyền mà không để người khác nghi ngờ"
Anh ấy mất nhiều máu như vậy không thể tỉnh lại dễ dàng trong thời gian ngắn, điều này khá rắc rối.
Đang lúc suy nghĩ, một tiếng ho của một người đàn ông đột nhiên truyền đến bên tai, Ngôn Lạc Hi lao về phía anh, khom lưng khẩn trương:"Lệ Dạ Kỳ, cuối cùng anh tỉnh lại rồi, làm em sợ chết được"
Lệ Dạ Kỳ chậm rãi mở mắt ra, sửng sốt nhìn cô, sau đó dần tỉnh lại, anh đảo mắt một vòng, thấp giọng hỏi:"Bây giờ chúng ta còn trên du thuyền sao?”
"Ừ, vừa cập bến, đừng cử động mạnh, anh bị thương rất nặng".

Ngôn Lạc Hi nhìn anh chật vật ngồi dậy, cô vội vàng đưa tay giữ lấy vai anh, bảo anh nằm xuống.
Bụng dưới truyền đến cơn đau âm ỉ, Lệ Dạ Kỳ cau mày, cảnh tượng thuyền du lịch nổ tung đêm qua hiện lên trước mắt, anh đột nhiên ngồi dậy.

Vì động tác quá lớn, vết thương bị kéo ra, dòng chất lỏng ấm áp thấm đẫm miếng gạc.
Anh cau mày lại, hít một hơi đau đớn, nhìn xuống vết máu sáng chói trên gạc.
Ngôn Lạc Hi nhìn thấy vậy, không khỏi kêu lên:"Chảy máu rồi, anh nằm xuống đi, em giúp anh băng bó lại"
“Không cần, đưa quần áo cho tôi.” Lệ Dạ Kỳ nhẹ nhàng gạt tay cô, ý tứ rõ ràng từ chối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện