Phó Luân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mất hết khí sắc, trong lòng càng thêm buồn bã, người anh không muốn tổn thương nhất chính là cô.
Nhưng khi đối mặt với ánh mắt chán ghét và căm hận của cô, anh không khỏi thốt ra những lời sắc bén này.
Ngôn Lạc Hi chậm rãi giơ tay lên mu bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán, nhỏ giọng nói:"Tôi...!tôi không hiểu anh nói gì"
Phó Luân nhìn bộ dạng trốn tránh của cô, trong lòng anh cũng không dễ chịu, anh nói:"Em nghe hiểu anh đang nói cái gì, Lạc Hi, em nghe cho kỹ, mẹ có đáng hận hơn nữa cũng không tới phiên em chỉ trích"
Hốc mắt trướng đau, Ngôn Lạc Hi không biết mình làm sao ra khỏi thang máy, cô chỉ cảm thấy mỗi bước đều đặc biệt gian nan.
Không, cô tuyệt đối không thể dao động, Phó Tuyền cho dù cao cả đến đâu, cũng là một kẻ buôn người ghê tởm, đã khiến bao nhiêu gia đình mất vợ mất con.
Khó trách năm đó cô hỏi cha, mẹ đã đi đâu, vì sao không cần bọn họ, cha mặt mày căm hận như vậy.
Ngôn Lạc Hi nhắm mắt, lần nữa mở mắt, cô không thể khóc, không thể hèn nhát,
phải biết trước mặt thị phi rõ ràng.
Bước chân dừng lại trước cửa văn phòng tổng giám đốc, hai tay tựa hồ nặng ngàn cân, làm sao cũng không thể gõ cửa.
Cửa bị người từ bên trong kéo ra, Phó Tuyền đang muốn ra ngoài lại nhìn thấy Ngôn Lạc Hi đứng ở đó, bà ngạc nhiên nói:"Lạc Hi, sao con tới đây, mau vào đi"
Nói xong, bà muốn đưa tay kéo cô, lại bị cô chán ghét hung hăng hất ra:"Đừng chạm vào tôi!"
Đáy mắt Phó Tuyền xẹt qua chua xót, nhìn cô "Lạc Hi, xảy ra chuyện gì?"
Ngôn Lạc Hi nghiêng người đi vào, đứng trong văn phòng xa hoa cao cấp, cô đau đến nghẹt thở, phải đánh đổi bao nhiêu mạng người để có được chỗ này?
Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô cảm thấy không khí nơi này thật dơ bẩn.
"Lạc Hi, muốn uống trà hay nước trái cây? Mẹ bảo thư ký lấy cho con"
Phó Huyền đóng cửa, bà luôn cảm thấy tâm trạng cô có gì không ổn nhưng lại không gì nói thế nào.
Cô chịu đến đây gặp bà, điều đó làm bà rất hạnh phúc.
Ngôn Lạc Hi ngơ ngác nhìn bà, ngũ quan tinh tế, làn da bảo dưỡng rất tốt, ngoại trừ khóe mắt có vài nếp nhăn cũng đoán không được tuổi thật của bà.
Bà rất xinh đẹp, hầu hết các đường nét trên khuôn mặt của cô đều được thừa hưởng từ bà ấy, nhưng nghĩ đến người phụ nữ như vậy lại là một con bọ cạp độc,trong lòng cô lại bị kích động.
"Tôi đến để hỏi bà, bà có phải tội phạm buôn người không?
Phó Tuyền cau mày:"Ai đã nói nhảm gì với con?"
Ngôn Lạc Hi nhìn chằm chằm bà một lúc, vẻ mặt sắc bén dữ tợn:“Bà chỉ cần trả lời là có hay không?”
"Không, Lạc Hi, mẹ là doanh nhân đàng hoàng, cái gì tội phạm buôn người, mẹ nghe không hiểu".
Phó Tuyền gằn từng chữ, bà tuyệt đối không để Ngôn Lạc Hi biết quá khứ của mình.
Quá khứ đó, là một ám ảnh, ngay cả bà còn không biết phải đối mặt thế nào.
Ngôn Lạc Hi vừa cười vừa lui về sau, Phó Du Nhiên buộc tội cô, Phó Luân cũng nói trên tay anh ta dính đầy tội ác, còn bà, ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có? "Phó Du Nhiên chính miệng nói, tập đoàn Hoàn Á là tổ chức tội phạm buôn người, chế tạo buôn lậu ma túy, hại nước hại dân, cho dù có đeo mặt nạ chủ tịch cao quý cũng không thể che giấu dơ bẩn quá khứ, bà còn dám đứng trước mặt tôi giả bộ vô tội?" Ngôn Lạc Hi đau lòng nói.
Phó Tuyền mím chặt môi:"Du Nhiên vì để chia rẻ con và Lê Dạ Kỳ sẽ không từ thủ đoạn.
Con đâu phải trẻ ba tuổi, sao có thể tin lời cô ta nói?"
"Được, vậy nói tôi biết, mười sáu năm trước tại sao vứt bỏ tôi? Tại sao không chịu mang tôi theo cùng?"
Phó Tuyền thản nhiên nói:"Không mang con theo, vì muốn con lớn lên trong môi truờng tốt, có cuộc sống bình thường không lo nghĩ, mẹ không có lòng tin có thể cho con những thứ đó"
Ngôn Lạc Hi cười lạnh một tiếng:"Vậy tôi có nên cảm ơn bà đã suy nghĩ cho tôi không?"
"Lạc Hi, không cần dùng thái độ này đối với ta, ta là mẹ của con".Phó Tuyền bị nụ cười lạnh trong mắt cô đâm vào lòng khó chịu, bà đã sớm biết, có một ngày chân tướng được phơi bày, chỉ sợ cô sẽ càng căm hận bà hơn.
"Mười năm trước, Lệ Du Nhiên giả chết, bà nói tôi biết, thương nhân đàng hoàng sao có thể thao túng sự tình lớn như vậy, ngay cả Lệ gia cũng không nhìn ra được quỷ kế của bà?"
Phó Tuyền cười lạnh nói:"Lạc Hi, con cho rằng ta vì cái gì phản đối con và Lệ Dạ Kỳ ở bên nhau? Ngoại trừ hai nhà chúng ta là kẻ thù truyền kiếp, Lệ gia không có ai tốt cả"
Phó Tuyền thống hận những kẻ giương cờ chính nghĩa, trên thực tế làm việc đê tiện hạ lưu, tự xưng danh môn, lại hành xử ti tiện, không hề quang minh lỗi lạc, nếu không Phó gia làm sao buộc mình chuyển hướng xã hội đen.
Ngôn Lạc Hi khó tin nhìn Phó Tuyền, mẹ cô sao lại là người như vậy?
Rõ ràng làm sai không dám thừa nhận thì thôi đi, còn muốn hắt nước bẩn lên người khác.
"Bà Phó, tôi thật sự hận máu của bà đang chảy trong người tôi, quả thực khiến tôi mở rộng tầm mắt".
Ngôn Lạc Hi nói xong, xoay người rời đi, cho dù hỏi nữa, bà ta cũng không thành thật trả lời cho cô biết.
Trái tim Phó Tuyền đau như bị kim đâm dày đặc, bà nhìn bóng lưng Ngôn Lạc Hi, chế nhạo:"Vì Lệ Dạ Kỳ, con chối bỏ cả mẹ mình sao? Lạc Hi, hắn giữ con bên cạnh chỉ vì muốn lợi dụng con mà thôi"
"Nếu biết gặp lại bà sẽ khổ sở như vậy, tôi thà rằng bà vĩnh viễn sống trong lòng tôi, ít nhất như vậy, tôi đối với bà còn chút hi vọng".
Ngôn Lạc Hi nói xong, liền mở cửa, dứt khoát rời đi.
Cửa phòng bị đẩy mạnh, Phó Tuyền nhìn cánh cửa đóng chặt, giơ tay hất toàn bộ đồ trên bàn xuống đất, tức giận đến cả người phát run.
Con khốn Phó Du Nhiên, lại dám ở trước mặt Lạc Hi châm ngòi ly gián, xem ra nó thật sự cho rằng trở lại đế đô, không ai dám làm gì nó?
Bà lấy điện thoại trên bàn, bấm số Phó Du Nhiên, bà nên sớm nhận ra, gần đây tin tức rò rỉ, đều là cô ta ở giữa gây khó dễ:"Cô đang ở đâu, lập tức về nhà"
"Mẹ, con ở bên ngoài có việc, tạm thời không thể trở về"
"Một giờ sau không gặp cô, tự gánh lấy hậu quả".
Phó Tuyền cúp điện thoại, cả người giận dữ không kềm được, khuôn mặt diễm lệ gần như vặn vẹo, xem ra đã đến lúc dạy cho Phó Du Nhiên một bài học, miễn cho nó đắc ý vênh váo, quên mất mình chỉ là con chó bên cạnh bà.