Ngôn Lạc Hi mơ màng mở mắt, nhìn thấy bóng người, tầm mắt mơ hồ nhìn không rõ, chớp mắt vài cái thì thấy Điền Linh Vân ở bên giường, cô khàn giọng nói:"Điền Điền, sao cậu lại ở đây?"
Thấy Ngôn Lạc Hi muốn ngồi dậy, Điền Linh Vân vội vàng đẩy cô ra sau:"Đừng nhúc nhích, cứ nằm xuống đi."
Ngôn Lạc Hi nằm ngửa, cảm thấy đầu nhức như búa bổ: "Mình sao vậy?"
"Cậu sốt đến 39 độ, Mạc Thần Dật nói nếu không phát hiện kịp thời, cậu sẽ tự thiêu thành kẻ ngốc.
Đều là lỗi của tôi, lẽ ra tối qua phải cùng cậu đến buổi lễ ra mắt"
Điền Linh Vân tự trách bản thân, từ tiệc du thuyền chết tiệt đó tâm tình tồi tệ khó tả.
Vốn dĩ tối qua cùng cô đến buổi ra mắt, mà vì có việc phải làm nên không đi được, kết quả hôm nay suýt chút đã xảy ra tai nạn lớn.
Ngôn Lạc Hi nhắm mắt lại, trong mắt còn ươn ướt:"Không liên quan cậu, là vì mình, không nên tham lam ngắm tuyết rơi"
"Cậu đói không? Tôi nấu cháo, ăn một chút nhé?.
Điền Linh Vân đổi chủ đề.
"Ừ." Ngôn Lạc Hi gật đầu.
Điền Linh Vân đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, một lúc sau bưng chén cháo gà đi vào,
Ngôn Lạc Hi ngồi dậy, cầm chiếc áo khoác ở nhà khoác lên vai, vẻ mặt hốc hác, nhận lấy chén cháo:"Cảm ơn, cậu bận như vậy mà, nhớ cũng phải dành thời gian chăm sóc bản thân đó"
"Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi cho một thìa đường, ăn đi cho nóng".
Điền Linh Vân ngồi xuống đầu giường, thấy cô cúi đầu ăn, thận trọng hỏi:"Tôi thấy trong nhà có áo khoác nam, tối qua Lệ Dạ Kỳ đến đây sao?"
Ngôn Lạc Hi ngừng nhai, che mí mắt lại để không ai nhìn ra cô đang nghĩ gì, lúc sau mới nói:"Mình và Lệ Dạ Kỳ kết thúc rồi"
"Tôi tưởng hai người làm hoà rồi chứ, là vì chuyện trên du thuyền?".
Điền Linh Vân sửng sốt không ngờ có kết cục này.
Ngôn Lạc Hi cúi đầu uống cháo, sau khi ăn hết, cô nói:"Vốn dĩ chúng tôi là người của hai thế giới, miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc, chia tay sớm bớt đau khổ"
"Nhị Lạc..." Điền Linh Vân không nghĩ tới Ngôn Lạc Hi có thể buông tay Lệ Dạ Kỳ.
Ba năm cùng Lục Chiêu Nhiên cũng không bằng sáu tháng quen biết Lệ Dạ Kỳ, cô đã tổn thương, khóc lóc chán nản vô số lần.
"Cậu thật sự nghĩ vậy?"
Ngón tay cầm thìa của Ngôn Lạc Hi trắng bệnh, cô bình tĩnh nói:"Mình nghĩ gì cũng không thay đổi được sự thật, phải học cách chấp nhận nó thôi"
"Đã xảy ra chuyện gì, sao thái độ của cậu đột nhiên thay đổi? Nhị Lạc, rõ ràng là yêu chết đi sống lại, tại sao thà chịu chết cũng không ôm lấy anh ta?" Điền Linh Vân hỏi.
Ngôn Lạc Hi đặt chén xuống, ngước mắt nhìn Điền Linh Vân, trong mắt rưng rưng: “Mình có lý do để từ bỏ.”
"Nhị Lạc à.."
"Bé cưng, đừng cố khuyên mình nữa, mình đã quyết định rồi".
Ngôn Lạc Hi nhẹ nhàng ngắt lời, chỉ có rời xa, họ sẽ không đau khổ, huống chi, cô còn có chuyện phải làm.
Điền Linh Vân hơi mím môi, một lúc lâu, cô nói: "Được rồi, mặc kệ cậu quyết định thế nào, tôi cũng đều ủng hộ, ai bảo chúng ta là chị em tốt nhất."
Ngôn Lạc Hi cảm động:"Bé cưng à, cảm ơn cậu"
Điền Linh Vân nhìn dáng vẻ cô, trong lòng cảm xúc rối ren, nếu thật sự có thể buông Lệ Dạ Kỳ xuống, cô sẽ không lo lắng như vậy.
Than ôi, rõ ràng cô yêu hắn đến thảm!
Ăn xong, Ngôn Lạc Hi nằm xuống ngủ thiếp đi.
Điền Linh Vân bưng chén khỏi phòng, nhìn thấy điện thoại loé lên thông báo, cô đi qua mở khoá, thấy cuộc gọi nhỡ của Mạc Thần Dật.
Ấn gọi lại:"Gọi em có gì không?"
"Ừ, Nhị Lạc hết sốt rồi sao?".
Mạc Thần Dật mặc áo blouse trắng, dựa vào vách tường nhàn nhã gọi điện thoại.
"Nhị Lạc là để anh gọi? Đó là biệt danh đặc biệt yêu thích của tôi, về sau không cho phép anh tuỳ tiện gọi bậy, còn nữa, cô ấy đã hạ sốt, cám ơn" Điền Linh Vân nói một hơi.
"Xì, biệt danh yêu thích nữa chứ, cô ấy hết sốt anh cũng yên tâm.
Nghĩ cũng lạ, Thất ca tối qua trốn ra ngoài, trở về cũng sốt tới hồ đồ, sáng nay mới hạ sốt, hai người này có tâm linh cảm ứng a, hẹn nhau cùng nhau phát sốt." Mạc Thần Dật nói thầm một câu.
Điền Linh Vân nhíu mày:"Anh nói Lệ nhị thiếu cũng phát sốt?"
"Ừ, Thất ca anh thân thể quốc phòng, gần đây thương tật đầy mình, khá đáng thương"
"Anh ta đáng thương cái quái gì?" Điền Linh Vân tức giận cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn phía phòng ngủ, híp híp mắt nghĩ, đồng thời cùng phát sốt, thật thú vị!
Ngôn Lạc Hi ngủ một phát tận ba ngày, bỏ qua lễ tình nhân, bỏ qua tết âm lịch, chờ cô có tinh thần rời giường, tuyết đọng ngoài cửa sổ đã có thể đắp người tuyết.
Cô đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh tuyết trong tiểu khu, bên tai truyền tới âm thanh thông báo, cô cầm lấy điện thoại, có không ít tin nhắn chưa đọc, còn có hơn mười cuộc gọi nhỡ.
Cô mở tin nhắn chưa đọc, hầu hết là của đối tác, nghệ sĩ gửi tin chúc Tết, ngoài ra còn có Cố Thiển nhắn tới.
"Chị Lạc Hi, năm mới vui vẻ, một năm mới phải càng vui vẻ, chúng ta cùng nhau trở nên xinh đẹp, còn nữa, năm sau em trở lại làm việc, chị còn muốn trợ lý này nữa không?"
Ngôn Lạc Hi trả lời một tin nhắn, "Vừa nhìn thấy tin nhắn, chúc mừng năm mới, nhiệt liệt hoan nghênh em trở về"
Còn có mấy tin Phó Tuyền gửi tới, ngoại trừ chúc mừng năm mới, thì là hỏi cô gần đây khỏe không, cô trực tiếp xem nhẹ, kéo đến cuối lại nhìn thấy tin nhắn của Bạch Kiêu.
Ngón tay cô cứng đờ, chần chờ một lúc lâu, vẫn ấn vào xem.
"Tuyết rơi rồi, khi nào em đến thăm anh?"
Ngắn ngủi một câu, phút chốc đánh trúng nội tâm cô, sau khi xuất viện, cô chưa từng đến thăm anh ấy.
Bạch Kiêu đối với cô là dùng mạng che chở, cô tuyệt tình đến lạnh người, thế mà anh, một câu chỉ trích cũng không có, còn đợi chờ cô đến thăm.
Cô đời này, cô sống thật sự thất bại, bất kể là tình yêu hay tình bạn, đều xử lý thất bại.
Đã biết tình cảm người ta dành cho mình lại còn muốn giả vờ coi anh ấy là bạn, đạo đức giả đến mức tự xấu hổ!
Đang suy nghĩ, điện thoại rung lên, cô cụp xuống nhìn tên người gọi, mắt nheo lại cuối cùng vẫn nghe máy, giọng lạnh lùng: "Có chuyện gì?"
"Lạc Hi, gặp nhau một chút"
Ngôn Lạc Hi theo bản năng nắm chặt điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn hốc hác phủ một tầng sương giá:"Tôi nghĩ mình không có việc gì cần gặp Phó tổng cả, nếu không còn gì khác, tôi cúp máy"
"Lạc Hi!" Phó Huyền hét lên:"Con muốn chạy trốn bao lâu nữa? Con định chối bỏ ta cả đời sao?"