Hôm sau, Ngôn Lạc Hi từ trong ác mộng tỉnh lại, trần nhà ga trải giường xa lạ khiến cô bàng hoàng lập tức ngồi dậy, vô thức kiểm tra quần áo, phát hiện còn y nguyên.

Cô thở phào nhẹ nhõm, dùng tay đỡ trán, cô vẫn nhớ rõ tối qua mình ngủ trên sô pha.

Anh ôm cô vào sao? Cô vén chăn ra khỏi giường, chậm rãi bước khỏi phòng ngủ, liền nhìn người đàn ông nằm trên ghế, anh đã giữ lời hứa không ngủ cùng với cô.

Cô xoa xoa chóp lông mày, lặng lẽ đi tới, thấy nửa tấm chăn rũ xuống thảm liền cúi xuống nhặt lên đắp cho anh, đúng lúc cô đang định cầm lấy chiếc túi lặng lẽ rời đi, cổ tay chợt bị giữ lại. Chỉ bằng một lực, cơ thể đã ngã sô pja, hai mắt trợn ngược, ý thức được thì đã nằm bên cạnh Lệ Dạ Kỳ, hai tay anh vòng qua eo cô.

"Lệ Dạ Kỳ"

"Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một lát"

Lệ Dạ Kỳ ôm chặt xô, thanh âm khàn khàn, mũi vừa tỉnh lại, nóng đến vô thường.

Ngôn Lạc Hi sửng sốt, hơi thở cô có mùi nội tiết tố nam trong trẻo, thoang thoảng mùi sữa tắm, thơm đến không khỏi hít hà.

Lệ Dạ Kỳ sửng sốt, cúi đầu nhìn cô gái ngây thơ, ngửi ngửi anh như cún con, cô có biết mình bây giờ rất dễ khiến anh nảy sinh ý nghĩ đen xấu:"Em làm gì vậy?”

“Em? Mùi thơm quá.” Ngôn Lạc Hi trả lời

Thành thật nói, họ dùng cùng loại sữa tắm, tại sao cơ thể anh lại thơm như vậy?

Lệ Dạ Kỳ toàn thân căng thẳng, tay ôm eo siết chặt, dán cô vào cơ thể mình, để cô cảm nhận được sự thay đổi trong anh vào buổi sáng.

"Cảm nhận được không? Bị em kích thích mới như vậy, không sợ chết thì tiếp tục trêu ghẹo anh đi"

Đôi mắt quả hạnh của Ngôn Lạc Hi mở to, cô giật mình nhảy lên, hai má đỏ bừng đến mức sắp chảy máu.

"Em...em không cố ý, chỉ là em...". Cô lo lắng đến mức suýt khóc.

Lệ Dạ Kỳ đưa hai tay ra sau đầu, nhìn thấy bộ dáng của cô, anh nằm tư thế lớn nói: “Không sao, anh nằm xuống chờ em, em có thể trêu chọc anh bất cứ khi nào muốn"

Ngôn Lạc Hi che lấy đôi má sắp bỏng rát, cô vội vàng xuống sofa:"Em...em.."

Lệ Dạ Kỳ ngồi dậy, thấy cô hoảng hốt, tâm tình tự dưng tốt: "Đi tắm, xuống ăn cơm, sau đó đưa em về trường quay."

"Ò" Ngôn Lạc Hi chán nản xoay người đi vào phòng tắm.

Vừa rồi quá xấu hổ, chắc anh không cho là cô cố ý đâu nhỉ?

"...."

Mà ý tứ đó là sao? Cô từ chối anh nhưng lại đang quyến rũ anh?

Ngôn Lạc Hi dùng hai tay vỗ mạnh vào má, tự nhắc nhở mình phải tỉnh táo đừng làm gì khiến anh hiểu lầm nữa.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lệ Dạ Kỳ đã thay quần áo, áo sơ mi đen quần tây, bên ngoài mặc áo khoác cùng màu, dáng người cao lớn.

Anh vào phòng tắm một lúc sau mới đi ra.

Ngôn Lạc Hi giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, còn chưa đầy một giờ nữa là đến giờ quay phim, ăn sáng cũng đã muộn, cô xách túi nói: “Có lẽ không ăn sáng cùng anh được, em đón taxi, anh không tiễn em"

Lệ Dạ Kỳ cau mày:"Anh đưa em đi, tiện thể lấy đồ ăn theo"

"..."

Thấy anh kiên quyết, Ngôn Lạc Hi đành đi, cùng Lệ Dạ Kỳ vào thang máy xuống tầng dưới.

Người phục vụ mang bữa sáng đóng gói tới, Lệ Dạ đưa tay nhận lấy.

Chiếc Maybach sang trọng, lịch sự đậu bên ngoài khách sạn, đường nét hoàn hảo trong ánh sáng ban mai.

Lệ Dạ Kỳ mở cửa ghế phụ, đợi Ngôn Lạc Hi vào rồi lấy điểm tâm sáng cho cô.

Đợi cô ăn xong, anh mới đóng cửa, leo lên xe khởi động rời khỏi khách sạn, nhanh đến phim trường.

Bốn mươi phút sau, xe dừng ở ngoài, Ngôn Lạc Hi tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, đột nhiên cổ tay lại bị nắm lấy, cô dừng lại, quay đầu nhìn anh: "Còn gì nữa không?"

"Em đàn quay phim ở đây, anh sẽ ở lại Hải Thành một thời gian, có chuyện gì thì gọi cho anh, dù bận đến đâu, anh cũng sẽ lập tức chạy tới chỗ em"

Lệ Dạ Kỳ chăm chú nhìn cô, hứa hẹn với cô.

Trong lòng Ngôn Lạc Hi ngứa ngáy cho đến khi xuống xe, đứng ở bên đường nhìn chiếc Maybach lao đi, cô giơ tay ấn nhẹ trái tim mình, siết chặt.

"Cô Ngôn, sao em lại ngơ ngác đứng đó?"

Giọng nói trong trẻo cất lên, Ngôn Lạc Hi nhìn lại thấy Tô Nhiêu đang ở sau lưng mình mắt hướng về phía cuối đường.

Cô vô thức che đi tầm mắt đó, nhẹ nhàng nói:"Chào buổi sáng"

Tô Nhiêu liếc nhìn một cái rồi mỉm cười.

"Chào buổi sáng, lần trước em đem túi xách tới chị chưa có cơ hội cảm ơn em. Hôm nay quay phim xong đãi em ăn tối"

"Chị Tô Nhiêu, đừng khách sáo, chỉ là tiện tay mà thôi" Ngôn Lạc Hi nhìn nụ cười điên đảo chúng sinh của Tô Nhiêu không khỏi ganh tị.

Có những người sinh ra đã có điều kiện ưu tú, giàu có, xinh đẹp tài năng. Chính là Tô Nhiêu đây, siêng năng tài giỏi có thể đứng vững trong làng giải trí.

Tô Nhiêu vuốt tóc ra sau tai một cách quyến rũ:"Em đừng từ chối chị, quyết định vậy đi, quay phim xong chị đến tìm em"

"...."

Ngôn Lạc Hi suy nghĩ, dường như cô cũng có chuyện muốn nói với Tô Nhiêu, là xin lời khuyên về việc thành lập quỹ từ thiện. Cho nên cô không từ chối nữa, cả hai vui vẻ trò chuyện bước vào trường quay.

Lịch quay của Bạc Cận Niên dày đặc, anh không quan tâm thể trạng diễn viên tốt xấu, đối với cảnh quay không được sẽ yêu cầu đổi sang cảnh tiếp, để họ điều chỉnh cảm xúc, rồi trở lại cảnh cũ.

Kỳ thật, phương pháp này khá khó khăn cho diễn viên. Cũng có số người dựa vào thâm niên của mình chỉ tay vào Bạc Cẩm Niên.

Anh ấy không hề tức giận, chỉ nói:"Anh đóng giỏi quá, sao chưa nổi?"

Anh ta xua đuổi những người phản đối mình chỉ bằng một câu, cực kỳ bá đạo.

Trong lúc làm việc, Ngôn Lạc Hi rất tập trung, với kỹ năng diễn xuất sắc của Mạnh Chí Châu, hai người phối hợp khá ăn ý.

Thỉnh thoảng, cả hai cũng không khỏi bật cười khi lời thoại bị mắc kẹt.

Buổi tối, Ngôn Lạc Hi quay xong cảnh về phòng thay đồ, cầm điện thoại xem qua, cũng không có cuộc gọi nhỡ nào, cô đặt xuống, bắt đầu tẩy trang chuẩn bị ra ngoài ăn tối cùng Tô Nhiêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện