Bên ngoài phòng cấp cứu, Ngôn Lạc Hi chật vật ngồi trên ghế dài, hai tay bắt chéo trên đầu gối, liên tục ngẩng đầu nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ tuyệt diễm tràn đầy lo lắng.
Trên đường đến bệnh viện, Lục Chiêu Nhiên vì mất máu quá nhiều mà rơi vào hôn mê đến khi được đưa vào phòng cấp cứu, vẫn chưa tỉnh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng phẫu thuật một chút động tĩnh cũng không có, Ngôn Lạc Hi càng chờ càng nóng lòng, đứng lên, lại ngồi xuống, lại đứng lên, lại ngồi xuống...
Phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, người còn chưa đến gần, thanh âm đã truyền tới trước, "Chiêu Nhiên, Chiêu Nhiên thế nào rồi, tại sao anh ấy lại bị thương?"
Ngôn Lạc Hi quay đầu đi, Lý Trí Viện vẻ mặt lê hoa đái vũ xông vào trong tầm mắt của cô, cô nheo mắt lại, không có ý định để ý đến cô.
Lý Trí Viện vọt tới trước phòng phẫu thuật, dùng sức đẩy cửa, không đẩy được liền xoay người lại, trừng mắt nhìn Ngôn Lạc Hi ngồi ở trên ghế dài, tóc cô bị nước trứng và cà chua dính cùng một chỗ, áo thun màu trắng đan xen đỏ vàng, mùi hôi ngút trời.
Cô che mũi, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Cô thối quá!"
"Nhờ cô ban tặng" Ngôn Lạc Hi lạnh lùng nhìn cô, Lý Trí Viện chơi mấy trò vặt này quá vụng về, liếc mắt một cái đã bị cô nhìn thấu chỉ không nghĩ tới cô ta ác độc như vậy.

Nếu Lục Chiêu Nhiên không ngăn cản cô tuyệt đối sẽ bị sầu riêng hủy dung.

Lý Trí Viện che mũi, chậm rãi đi tới trước mặt cô đắc ý: "Là tôi thì sao? Ngôn Lạc Hi, sớm muộn có một ngày tôi sẽ khiến cô giống như mùi trên người cô thối không thể ngửi được."
Ngôn Lạc Hi ngã một lần khôn hơn một chút, bình tĩnh hơn buổi sáng rất nhiều.

Cô gái nhìn cười quỷ dị, không đợi ai đó kịp phản ứng bỗng nhiên nhào tới, ôm lấy cô ta đầy cõi lòng dùng giọng điệu ghê tởm chết người nói: "Chị em tốt à, một mình tôi thối thật áy náy a, chúng ta có nạn cùng chịu nha"
Sắc mặt Lý Trí Viện đại biến bị một đoàn mùi hôi thối vây quanh, không thể chịu đựng nổi chính là vừa mua bộ đồ xa xỉ tốn hơn mười vạn mới mặc một lần liền chịu khổ bị Ngôn Lạc Hi độc thủ, cảm giác được mùi ẩm ướt dính dính thấm ướt vải vóc, dán lên người ghê tởm đến mức muốn ói, cô ta sốt ruột muốn đẩy người ra.
Nhưng Ngôn Lạc Hi sao có thể dễ dàng buông tha?
Cô đem trứng gà thối cùng cà chua chất lỏng dùng sức hướng trên người lau qua người Lý Trí Viện còn chưa hết giận, trực tiếp lấy đầu hướng lên mặt cô gái được trang điểm tinh xảo, cọ tới cọ lui còn cảm thấy chưa đã đủ lấy hai tay lướt qua quần áo sau đó dán lên mặt cô ta.
Lý Trí Viện không thể né giận dữ đến mất đi lý trí, giơ tay vung lên mặt Ngôn Lạc Hi.
"Con khốn, tao liều mạng với mày".
Cái tát kia còn chưa kịp tới mặt Ngôn Lạc Hi như ý nguyện, giữa không trung bị người ta chặn lại.
Bàn tay to cầm cánh tay tựa hồ muốn bóp nát xương cổ tay, Lý Trí Viện tức giận quay đầu lại, thanh âm sắc bén rít gào, "Cút ngay, không thấy tôi đang giáo huấn con khốn này......"
Nam nhân đập vào mí mắt ngũ quan cương nghị, đôi mắt hẹp dài có thâm thúy của người phương Tây sống mũi cao thẳng, môi mỏng manh, tựa như thần từ trên trời giáng xuống, tuấn mỹ đủ để điên đảo chúng sinh.
Cô âm thầm hít một hơi, không chút che giấu vẻ mê trai trong mắt, "Anh đẹp trai quá!"
Một giây sau nghe thấy tiếng xương bị trật khớp, mặt cô ta trắng bệch vì đau, bị người đàn ông ném đi như ném rác, lảo đảo lùi lại vài bước, nếu không phải Miêu Miêu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy liền đã ngã lăn xuống đất rồi.
Lý Trí Viện đau đến đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng cấm dục nhận lấy khăn giấy từ tay trợ lý, lau khô tay từng chút một, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh cảm thấy bị sỉ nhục lớn lao.
Lệ Dạ Kỳ ngay cả khóe mắt cũng không liếc cô ta một cái, ánh mắt dừng lại trên người tiểu nữ nhân đắc ý.

Cô một thân dơ bẩn không chịu nổi, lại không thèm để ý.


Biết cô bị fan tập kích vào bệnh viện, anh ngay cả hội nghị cũng chưa kết thúc, liền vội vàng chạy tới, kết quả cô ở đây cùng tình nhân tranh gianh vì tên bạn trai cũ kia?
"Em định ăn mặc như vậy chờ phóng viên nghe tin chạy tới hả?" Lệ Dạ Kỳ mặt không chút thay đổi nhìn cô, thân là nhân vật của công chúng lấy hình tượng xuất hiện trước ống kính, tố chất nghề nghiệp của cô đâu?
Ngôn Lạc Hi rụt cổ, "Lục Chiêu Nhiên còn ở trong phòng cấp cứu, trước khi anh ấy ra, tôi không thể rời đi"
Đôi mắt đen nhánh của Lệ Dạ Kỳ híp lại, trong lòng không vui càng thêm nồng đậm, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, châm chọc nói: "Vì em, nếu đầu hắn bị mở ra có phải em sẽ thân báo đáp đại ân đại đức của hắn không?"
Sắc mặt Ngôn Lạc Hi trầm xuống, "Anh đừng có tính tình cổ quá như vậy ai nói muốn lấy thân báo đáp?"
"Vậy về tắm rửa thay bộ quần áo hôi thối này đi "Giọng nói của người đàn ông bá đạo chuyên chế, hai đầu lông mày áp chế lệ khí nặng nề, chính cô mặt mũi bầm dập cũng không để ý, sẽ ở chỗ này chờ Lục Chiêu Nhiên đi ra.
Anh có phải nên khen ngợi tình cảm của cô kiên định hơn vàng không?
Ngôn Lạc Hi ngồi xuống băng ghế, Lục Chiêu Nhiên là bởi vì cô mới bị thương, trước khi xác định hắn khỏe mạnh cô nửa bước cũng sẽ không rời khỏi bệnh viện.
Sắc mặt Lệ Dạ Kỳ âm trầm, giọng nói giống như tôi đã nguội lạnh, lộ ra sát khí, "Muốn tôi ra tay?"
Chu Bắc thấy thế, biết Thất gia tức giận liền vội vàng đi tới trước mặt Ngôn Lạc Hi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp màu sắc rực rỡ vô cùng thê thảm của cô mà nghẹn cười đến bụng rút gân, "Ngôn tiểu thư, đừng chọc giận Thất gia mau đi thôi"
Ngôn Lạc Hi bĩu môi, không sợ chết khiêu khích: "Tôi nói rồi, chờ anh ấy ra khỏi phòng cấp cứu, tôi sẽ rời đi"
Lệ Dạ Kỳ không nói hai lời, đi tới trước mặt cô, không hề để ý cả người cô bẩn thỉu, trực tiếp ném cô lên vai, khiêng cô xoay người rời đi, giảng đạo lý với người phụ nữ này, chỉ là vô nghĩa!
Ngôn Lạc Hi cả kinh hoa dung thất sắc, kích động đến vừa đấm vừa đánh, "Anh thả tôi xuống, khốn kiếp, anh có nghe hay không?"

Lệ Dạ Kỳ mặt mày lạnh lùng, một cái tát vỗ vào mông cô, Ngôn Lạc Hi cả người cứng đờ, nhận thấy được ánh mắt bốn phía ném tới quẫn đến hận không thể đào một cái lỗ chui vào.

Quá mất mặt!
Nhưng nam nhân khiêng cô, tôn quý tao nhã đi về phía trước, hoàn toàn không để ý tới những ánh mắt kinh ngạc hoặc kinh nghi kia, cô tức giận không nhẹ cố ý dùng thanh âm mập mờ nói: "Tôi bẩn thành như vậy, anh cũng xuống tay được khẩu vị của anh thật nặng!"
Anh không có khứu giác sao? Cả người cô bốc mùi hôi thối đến cô còn muốn hôn mê bất tỉnh.
Hơn nữa cô bẩn như vậy trứng toàn bộ dính ở trên người, chẳng lẽ anh thật sự không để ý mà khiêng cô lên đi?
Lệ Dạ Kỳ khiêng cô tựa như khiêng một bao cát, áo sơ mi trên người bị cô làm bẩn, ngay cả lông mày anh cũng không nhíu lại, "Anh còn có khẩu vị nặng hơn, có muốn thử không?"
Ngôn Lạc Hi cũng không tin, cô bẩn thành cái dạng này, anh còn có thể có hứng thú, "Anh cứ vậy  dám hôn tôi sao?"
Lệ Dạ Kỳ sao có thể không nghe ra nàng đang khiêu khích hắn, hắn cười lạnh nói: "Với bộ dáng tôn dung hiện tại của em, anh thật đúng là không nói được".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện