Ngôn Lạc Hi sau khi hoàn thành cảnh quay, ra khỏi đoàn phim đã bị một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi ngăn chặn lại.

Cô theo bản năng ôm túi xách lui về sau vài bước, tính cảnh giác cực cao nhìn đối phương.
"Bà chủ, tôi họ Trịnh là tài xế của Nhị thiếu gia, đừng tôi sẽ không làm hại cô".

Chú Trịnh thấy cô hốt hoảng cũng vội vàng nói.
Ngôn Lạc Hi nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua chiếc BMW 7 màu đen đậu ở ven đường, biển số xe chữ đen nền trắng, chỉ thiếu một con số so với chiếc xe của Lệ Dạ Kỳ.
Nhưng đêm nay, cô không thể không cẩn thận.
Cô rời khỏi khoảng cách an toàn, nói: "Chú là chú Trịnh, vậy chú chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho anh ấy xác nhận lại"
Ngôn Lạc Hi lấy di động ra, bấm phím số 1, điện thoại kết nối.

Đây là lần đầu tiên cô gọi cho Lệ Dạ Kỳ, trong lòng khó tránh khỏi khẩn trương.

Điện thoại di động vang lên ba tiếng, đầu dây bên kia có người nghe máy, không đợi đối phương nói chuyện, cô liền mở miệng, nói:
"Lệ thối tha, có người tự xưng chú Trịnh, nói là nghe theo lệnh của anh tới đón tôi, tôi gọi xác nhận một chút"
Không trách Ngôn Lạc Hi cẩn thận như thế, bởi vì trước đó không lâu một Tiểu Hoa đang nổi, nửa đêm sau khi đi diễn về lên xe người lạ tự xưng tài xế đưa đón, bọn chúng giả danh lừa gạt kéo cô ấy tới nơi hoang sơ rồi c**ng hi3p, chụp lại cả ảnh.


Qua hôm sau báo chí đưa tin Tiểu Hoa không chịu nổi áp lực dư luận tuyệt vọng nhảy lầu tự tử chết ngay tại chỗ, kết thúc sinh mệnh tuổi trẻ đáng thương của mình.
"Là anh kêu qua, biển số xe YQ920".

Giọng nam từ trong điện thoại truyền ra, nghe trong trẻo nhưng lạnh lùng có vài phần cảm giác xa cách.
Ngôn Lạc Hi "Ồ" một tiếng cảm giác anh giống như đang ở trong phòng trống, cô lơ đễnh, xác nhận biển số xe, cô nói: "Anh bận sao? Vậy tôi cúp máy đây"
Cô vừa định cúp điện thoại, đầu kia truyền đến một tiếng.

"Vợ"
Trái tim cô rung động theo bản năng cầm điện thoại lại bên tai, giọng cô mềm mại lại.

"Còn có chuyện gì sao?"
"Về nhà ngủ sớm một chút, anh có thể sẽ về trễ".

Lệ Dạ Kỳ dặn dò xong lại cảm thấy mình dường như làm điều thừa thải, quan hệ trước mắt của bọn họ còn lâu mới tới lúc cô nghe lời báo cáo lại với anh khi nào về nhà.
"À.

"Ngôn Lạc Hi lần này rất nhanh cúp điện thoại, trong lòng lại giống như ôm một con thỏ vui vẻ không hiểu sao lại vui mừng.
Cô nắm chặt di động đi đến bên đường, chú Trịnh mở cửa xe cô khom lưng ngồi vào.
Chờ sau khi chú Trịnh lên xe, cô ngượng ngùng nói: "Chú Trịnh thật ngại quá, trước đây chúng ta chưa từng gặp mặt con sợ gặp người xấu"
Trịnh thúc hơn bốn mươi tuổi, nhìn ra là người thật thà, vội vàng nói: "Bà chủ không sao, cẩn thận là tốt"
Ngôn Lạc Hi cười cười, "Chú Trịnh, chú đã lái xe cho anh ấy bao lâu?"
"Ừ, sau khi xuất ngũ, tôi vẫn ở Lệ gia lái xe cho Nhị thiếu gia nhưng nhị thiếu quanh năm suốt tháng rất ít khi ở nhà, gần đây nghe nói sẽ ở lại đế đô lâu dài" Chú Trịnh vừa cười vừa nói.
Ngôn Lạc Hi như có điều suy nghĩ gật gật đầu, "Vậy chú có biết vì sao anh ấy muốn cưới con không?"
Chú Trịnh lập tức đơ người không biết trả lời thế nào.

"Cái tôi tôi cũng không rõ lắm, bất quá bà chủ không cần lo lắng, Nhị thiếu gia là một người có trách nhiệm rất nặng, nếu cưới ai nhất định sẽ làm cho người đó hạnh phúc"
Ngôn Lạc Hi nhíu mày, cô hỏi những thứ này, là muốn tìm được chỗ đột phá, thuyết phục Lệ Dạ Kỳ ly hôn.

Nhưng trong mắt chú Trịnh, cô giống như đang lo lắng cho tương lai của mình.

Cô bĩu môi, lẩm bẩm: "Ngủ một đêm liền cưới về, thật không biết nên nói anh ấy có trách nhiệm nặng nề, hay là anh ấy qua loa"
Chú Trịnh không nghe rõ, hỏi: "Bà chủ vừa rồi đang nói gì?"
"Không có gì, chú chuyên tâm lái xe đi, đến nơi thì gọi con một tiếng, con nghỉ ngơi một lát"
Lệ Dạ Kỳ cúp điện thoại, anh ngước mắt nhìn Lê Trang Trang ngồi tựa vào đầu giường, ánh mắt thâm thúy trong suốt.
"Anh đã nói Chu Bắc đè tin tức xuống, tình thế sẽ không tiếp tục mở rộng, không cần lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của em."
Lê Trang Trang bị ánh mắt của người đàn ông làm cho không dám nhìn thẳng, trong lòng bồn chồn không xác định anh có tra được cô ta cố ý dẫn dắt dư luận hay không.

Cô ta cụp mắt, ôn hòa lẳng lặng nói: "Cho dù ảnh hưởng đến tiền đồ của em, em cũng nhận, dù sao đây cũng là quá khứ không thể cắt đứt, chỉ là nghĩ đến Tịch Uyên..." Giọng nói của cô ta dừng lại một chút, thương cảm, nói:"Nghĩ đến anh ấy và đứa bé, trái tim vẫn đau, Thất ca, cả đời này em không thể buông bỏ được đúng không?"
Lệ Dạ Kỳ châm điếu thuốc, đôi mắt đen như đánh đổ nghiên mực, đen kịt thâm trầm, "Thời gian là liều thuốc chữa lành tất cả, không phải chúng ta không quên được, mà là thời gian còn chưa đủ lâu."
Ngụ ý chính là, đem hết thảy phối thác cho thời gian sẽ có ngày quên lãng mà thôi.
Sắc mặt Lê Trang Trang trắng bệch, cô ta nhìn anh không chớp mắt, giọng bỗng nhiên mang theo vẻ lạnh lùng hùng hổ dọa người: "Thất ca, anh sẽ quên Tịch Uyên sao?"
Lệ Dạ Kỳ nặng nề hút một hơi thuốc, sương mù làm mờ đường nét của hắn, không đoán được anh suy nghĩ gì chỉ thấy cặp mắt kia nguy hiểm như vực sâu.

"Sẽ không!"
Lê Trang Trang thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nói: "Em cũng sẽ không!"
Ngôn Lạc Hi trở lại biệt thự, trong nhà có thêm hai người giúp việc, thoạt nhìn mặt mũi hiền lành, từ nhỏ đến lớn còn chưa từng được người hầu hầu hạ, nhất thời có chút thẫn thờ đứng ở nơi đó.
"Cái kia...tôi chắc đi nhầm nhà rồi phải không?"
Dì Đông ngược lại thông minh, vội vàng đi qua nhận lấy túi của Ngôn Lạc Hi.

"Cô chính là vợ của thiếu gia? Thư ký Chu cho chúng tôi xem ảnh rồi, bên ngoài so với trên TV đẹp hơn nhiều"
Ngôn Lạc Hi cười nói: "Hai vị kia xưng hô như thế nào ạ?"
Dì Đông và dì Lưu đều tự giới thiệu, Ngôn Lạc Hi lại nói vài câu khách sáo sau đó kéo lê thân thể mệt mỏi trở lên lầu."
Tắm rửa xong đi ra, cô lấy máy sấy tóc, cầm lấy kịch bản bắt đầu đọc lời thoại ngày mai không biết qua bao lâu nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng động cơ.
Cô vô thức ngẩng đầu nhìn đồng hồ kiểu châu âu treo trên tường, kim đồng hồ vừa vặn đúng mười hai giờ khuya.

Cô nhanh chóng khép kịch bản lại, tắt đèn đầu giường, kéo chăn che đầu, nằm trên giường ngủ ngon giấc.
Lệ Dạ Kỳ vào cửa, trong phòng khách chỉ có dì Đông trực đêm, Lệ Dạ Kỳ thản nhiên gật đầu, vừa thay giày, vừa nói: "Vợ tôi đâu?"
"Cô áy trên lầu, hẳn là đã ngủ rồi"
Lệ Dạ Kỳ đáp một tiếng, thấy dì Đông co quắp đứng trong đại sảnh, anh nói: "Dì đi ngủ đi, tôi ngồi một lát rồi lên lầu"
Dì Đông đi rồi, Lệ Dạ Kỳ ngồi xuống sô pha, châm một điếu thuốc an tĩnh hút, nhíu chặt mày, có vẻ tâm sự nặng nề.
Anh hút thuốc xong, đứng dậy lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ chính ra.

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trên giường nhô lên giống quả bóng nhỏ, anh chậm rãi đi qua, đứng bên giường, trái tim trống rỗng bỗng nhiên bị thứ gì đó lấp đầy.
Anh đá văng dép lê, quần áo không thèm cởi chui vào trong chăn kéo cô ôm vào lòng, bá đạo khống chế cô..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện