"Cắt!" Hứa Uyên ngồi sau máy quay, bất mãn nhìn Ngôn Lạc Hi, cầm loa hét: "Lạc Hi, em sao vậy? Không có tâm trạng mau xuống đây cho tôi, đừng ở đó lãng phí thời gian mọi người"
Thái độ của Hứa Uyên lúc quay phim yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, mặc kệ quan hệ riêng tư giữa Ngôn Lạc Hi và anh ta có tốt bao nhiêu vẫn mắng người cũng không chút lưu tình.
Ngôn Lạc Hi không được tự nhiên gãi gãi ngực, cả người ngứa đến khó chịu, lời thoại học thuộc vừa đến thời khắc mấu chốt liền kẹt lại.
"Xin lỗi, đạo diễn Hứa, hôm nay tôi không vào được trạng thái hay là đổi cảnh khác trước?"
Hôm nay diễn chung với Phó Luân, anh ta thấy rõ cô vừa diễn vừa gãi lưng không ngừng nhìn rất không thoải mái.
Phó Luân nói: "Đạo diễn Hứa, hôm nay thân thể Lạc Hi không thoải mái, không bằng điều chỉnh một chút để cô ấy nghỉ ngơi trước"
Hứa Uyên ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi, đổi vai phụ.

Hai người trốn vào dưới ô che nắng, Ngôn Lạc Hi như ngồi trên đống lửa, thời tiết nóng bức đến lợi hại, cô mặc cổ trang, mồ hôi vừa ra, trên người càng khó chịu.
Phó Luân nhìn cô, nói: "Em không thoải mái sao? Anh thấy em một mực gãi, có muốn đi bệnh viện hay không?"
Ngôn Lạc Hi lắc đầu.
"Chắc vì nóng quá nên nổi rôm sảy, không sao đâu kiên trì thêm một chút, không được thì về nghỉ ngơi một ngày"

Phó Luân vội vàng cầm quạt quay sang phía cô."Đóng phim cổ trang thời điểm này thật đáng ghét"
"Đúng vậy làm diễn viên nhìn phong cảnh, chịu khổ cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, tôi đi nói với đạo diễn Hứa một tiếng, buổi chiều trở về nghỉ ngơi, người ngứa muốn chết, không có biện pháp tập trung nổi" Ngôn Lạc Hi vừa gãi, vừa đứng dậy đi về phía Hứa Uyên.
Hứa Uyên coi như có nhân tính, biết cô không thoải mái, liền thả cô về nghỉ ngơi.
Cô thay quần áo đi ra, liền thấy Phó Luân mặc quần jean trắng rách đứng ở bên ngoài, nhìn cô đi ra, ngón tay anh ta xoay chìa khóa xe đón, "Hôm nay anh không bận, vừa vặn tiện đường đưa em về"
Ngôn Lạc Hi nhìn mặt trời rực rỡ bên ngoài, cô gật đầu, "Vậy tôi không khách khí với anh nữa"
"Khách khí cái gì, đi thôi.

"Phó Luân cười nói.
Hai người sóng vai đi ra khỏi đoàn làm phim, đi tới bãi đỗ xe, Phó Luân đứng bên cạnh một chiếc Mercedes-Benz màu xanh ngọc, anh kéo ghế phụ ra, Ngôn Lạc Hi khom lưng ngồi vào,
"Cám ơn!"
Phó Luân cười cười, xoay người lên xe, không biết một màn này bị paparazi ngồi canh giữ cách đó không xa chụp được, trên weibo lập tức liền gió tanh mưa máu.
Trong xe, đang phát nhạc rock, ánh mắt Phó Luân như có như không liếc về phía người phụ nữ bất an bên cạnh, "Rất khó chịu sao?"
Ngôn Lạc Hi xấu hổ cười cười, "Có một chút"
Cái gì gọi là tự làm khổ mình, cô lần này khắc cốt ghi tâm cảm nhận sâu sắc về nó!
"Không đi bệnh viện thật sự ổn sao? "Phó Luân đẹp trai tuấn tú trên mặt tràn đầy lo lắng.
"Không sao, đập chút rôm sảy sẽ không ngứa nữa" Ngôn Lạc Hi cọ lưng vào ghế, muốn giảm bớt ngứa ngáy sau lưng, Phó Luân nhìn qua, cô lập tức ngồi xuống.
Thật vất vả dày vò trở lại biệt thự Bán Sơn, xe vừa dừng hẳn, cô liền đẩy cửa xuống xe, "Phó Luân, cám ơn anh đưa em về, trở về lái xe cẩn thận, em vào trước."
Nói xong, cô xách túi chạy nhanh vào cửa lớn màu đồng.

Phó Luân ngồi ở trong xe, nhìn thân ảnh của cô chậm rãi biến mất ở trước mắt, anh ta lắc đầu bật cười, quay đầu xuống núi.
Xe Phó Luân vừa rời đi, một chiếc Bentley màu đen từ dưới chân núi chạy lên, hai xe sát vai mà qua, Phó Luân theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, người đàn ông ngồi trong buồng lái chợt lóe rồi biến mất trước mắt.
Mi tâm anh ta nhíu lại, là hắn! Cuối con đường này, chỉ có một tòa biệt thự, chính là tòa vừa rồi Ngôn Lạc Hi đi vào, chẳng lẽ...
Ngôn Lạc Hi trở lại biệt thự, dì Đông nhận lấy túi xách của cô, "Cô chủ, hôm nay đóng phim sớm sao không gọi chú Trịnh đi đón cô?"

"Bạn đưa tôi về, cái kia...!anh ấy đã về chưa?"
Ngôn Lạc Hi thò đầu vào phòng khách, trong lòng cực kỳ không được tự nhiên hỏi.
"Thiếu gia không có nhà, vừa rồi có gọi về nói buổi tối không về ăn cơm" Dì Đông trả lời.
"Vậy tôi yên tâm rồi." Ngôn Lạc Hi thay dép, liền phóng lên lầu, trở lại phòng ngủ chính rất nhanh chui vào trong phòng tắm.
Đứng dưới vòi hoa sen, nước lạnh lẽo tưới lên người, vết thương rách da đau nhói, giảm bớt ngứa ngáy, cô nhắm mắt lại than nhẹ: "Thật thoải mái, rốt cục không ngứa nữa"
Ngày hôm nay, cô giống như bị tội sống.

Bị ngứa mà không thể gãi, khó chịu không nói nên lời.
"Nếu không phải phòng sói bà đây làm sao bị như vậy, chu cha ngứa chết được, sớm biết dị ứng kim loại đã dùng vật liệu khác, người châu phi dùng vỏ dừa hình như cũng không tệ!"
Nghĩ đến tạo hình vỏ dừa, cô phì cười.
Tắm rửa xong lau nước trên người, đứng trước gương soi ngực trước sau tất cả đều là mụn nhỏ màu đỏ, có chỗ cào rách da, thoạt nhìn nhìn thấy mà giật mình.
Cô nhíu mày, nhìn ngực những cái kia nổi đỏ, đây là đem chính mình vào hố chết.
Lệ Dạ Kỳ vào biệt thự, dì Đông vừa đặt túi Ngôn Lạc Hi xuống, thấy ông chủ thay giày ở cửa ra vào, bà mừng rỡ lẫn lộn, "Thiếu gia về rồi bà chủ cũng vừa về đến nhà"
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ dừng lại trên đôi giày cao gót được sắp xếp chỉnh tề kia, lông mày anh nhíu lại, nhàn nhạt đáp một tiếng, thay giày lập tức lên lầu.
Dì Đông nhìn anh lên lầu, vui rạo rực đi vào phòng bếp, nói với dì Lưu: "Ông chủ và bà chủ đều về, tối nay chắc là ở nhà ăn cơm, phải chuẩn bị thêm hai món ăn"
Lệ Dạ Kỳ đẩy cửa phòng ngủ ra, anh chậm rãi đi vào, trong tầm mắt có thể thấy, áo phông và qu@n lót của cô nằm trên mặt đất, một đường đi qua, mãi cho đến trước cửa phòng tắm.

Khóe miệng Lệ Dạ Kỳ giật giật anh nhấc chân đi tới khom lưng nhặt từng món lên, cuối cùng đứng ở cạnh cửa phòng tắm.
Cửa phòng tắm không khóa, anh đưa tay đẩy ra, đập vào mắt là mụn đỏ trên lưng cô.
"Anh đang làm gì vậy?"
Ngôn Lạc Hi cả người chấn động, hoàn toàn không nghĩ tới Lệ Dạ Kỳ sẽ trở về vào lúc này, cô vội vàng hai tay che ngực, khiếp sợ nhìn người đàn ông phản chiếu trong gương, điên cuồng thét chói tai, "Anh đi ra ngoài!"
Lệ Dạ Kỳ đứng yên, ngón tay dài rõ ràng nắm chặt quần áo trong tay, không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, giọng nói lạnh nhạt, "Vết đỏ trên lưng em là sao?"
Ánh mắt của nam nhân, như ngọn đuốc khắc ở trên da thịt cô, hận không thể có chui xuống đất lập tức biến mất khỏi nơi này.

.
"Anh mau ra ngoài"
Đôi môi mỏng của Lệ Dạ Kỳ mím thành một đường thẳng tắp, chân dài của anh bước nhanh vào đè vai cô lại, xoay cô lại.
Nhưng nhìn thấy trên ngực cô cũng hiện đầy mụn đỏ, chân mày anh nhíu lại, "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sao lại nổi lên nhiều mụn đỏ như vậy?"
Ngôn Lạc Hi bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, cái khó ló cái khôn, kiễng mũi chân che mắt của anh, nói: "Ngươi đi ra ngoài trước, chờ tôi mặc xong quần áo rồi giải thích có được không?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện