Lê Trang Trang nhướng mày nhìn cô, chỉ trông nháy mắt mặt cô biến sắc, cô ta liền cười khanh khách nói:"Xem ra cô nhận ra khuy tay áo Thất ca thích nhất, anh ấy vô tình làm rơi tôi đã nhặt lại được, vừa vặn gặp cô ở đây, phiền cô đưa về giúp cho, mắc công tìm không thấy anh ấy lại không vui"
Cô không thấy lời nói vừa rồi có gì sai cả nhưng ngẫm lại bất cẩn thế nào mà đánh rơi khuy áo?
Ngôn Lạc Hi nghĩ đến tấm ảnh ôm hôn say đắm trên weibo kia, cô khẽ c ắn môi dưới.
"Vì sao cô Lê không tự mình đưa cho anh ấy?"
"Tôi rất bận và anh ấy cũng rất nhiều việc, khó lắm mới gặp nhau một lần làm sao nhớ nổi một cái khuy áo?" Lê Trang Trang chỉ chỉ rồi nói tiếp
"Lại nói hai người ở chung nhà, tôi nhớ tới nhờ cô đưa về trả cho anh ấy thì có vấn đề gì sao?"
Lê Trang Trang nói đến giọt nước không lọt, rõ ràng cố tình khiêu khích cô, muốn nói quan hệ của hai người thân mật bao nhiêu.
Khi cô đem khuy áo trở về đưa ra trước mặt Thất ca, khác gì một lời cảnh cáo dặt mặt, lúc đó chẳng phải anh sẽ chán ghét cô mà cũng không làm được gì cô ta cả.
Cho nên coi như cô cùng Thất ca là vợ chồng thì thế nào? Bất quá chỉ là sống chung một mái nhà mà thôi.
Ánh mắt Ngôn Lạc Hi rơi vào ly nước sôi không nhúc nhích kia, thầm nghĩ, muốn bưng ly nước kia từ trên đầu Lê Trang tưới xuống, sau đó mắng to cô ta là tiện nhân, không biết tư vị có bao nhiêu sảng khoái.
"Cô Ngôn?"
Bên tai truyền đến giọng nói Lê Trang Trang, Ngôn Lạc Hi phục hồi tinh thần lại, cô cầm lấy khuy tay áo nắm chặt trong lòng bàn tay, nói:
"Vậy tôi thay mặt chồng mình cảm ơn cô Lê đã quan tâm, sau khi trở về tôi sẽ kiểm tra lại toàn bộ khuy áo của anh ấy một lần, lần sau không cần phiền cô Lê nữa"
Lê Trang Trang sắc mặt đại biến.Ngôn Lạc Hi tự nhiên bình tĩnh nói: "Như vậy, tôi xin phép đi trước" Nói xong, cô thản nhiên xoay người rời đi.
Lê Trang Trang oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, khuôn mặt xinh đẹp bỗng dưng vặn vẹo khó coi.
Ngôn Lạc Hi, cô đừng đắc ý, tôi nhất định đoạt lại thứ thuộc về mình, không tin chúng ta chờ xem!
Bên ngoài quán cà phê, nụ cười trên mặt Ngôn Lạc Hi biến mất, cô nhìn kim cương hình vuông trong lòng bàn tay ánh sáng khúc xạ làm đau mắt người ta.
Lệ Dạ Kỳ, anh nói người trong xe không phải anh, vậy tại sao khuy áo lại rơi ở chỗ Lê Trang Trang?
Điền Linh Vân thử xong lễ phục đi ra, nhìn thấy Ngôn Lạc Hi ngồi trên sô pha thất thần, bước nhanh tới ngồi xuống bên cạnh cô, "Sao vậy, Nhị Lạc, bị cô ấy khi dễ?"
Ngôn Lạc Hi giật mình hoàn hồn:"Thử xong rồi? Vậy chúng ta đi thôi"
Thấy cô đứng lên lui tới ngoài cửa đi, Điền Linh Vân vội vàng theo sau, "Cậu thật sự rất không đúng a, Nhị Lạc, cô ta đánh cậu hay là mắng cậu hả?"
"Không có, chỉ đưa cho tôi một cái khuy áo" Ngôn Lạc Hi đi ra khỏi câu lạc bộ cao cấp, đi về phía bãi đỗ xe.
"Khuy áo gì?"
"Khuy áo trên áo sơmi Lệ Dạ Kỳ".
Giọng Ngôn Lạc Hi bình thản, không hề nhấp nhô.
"Chết tiệt, nói như vậy người trong xe thật sự là Lệ nhị thiếu?" Điền Linh Vân bất bình nói.
"Tôi nghĩ không ra, nếu bọn họ thắm thiết như vậy tại sao còn cưới cậu làm gì?"
Ngôn Lạc Hi không vui, bàn tay siết chặt góc bị cạnh khuy áo đâm vào đến đau đớn, cô thật sự không muốn thừa nhận bản thân rất đau lòng.
Buổi sáng Lệ Dạ Kỳ nói người trong xe không phải anh, tuy rằng bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng anh.
Nhưng anh đối xử với lòng tin của cô như vậy sao?
"Vân nhi, tôi hơi mệt, cậu đưa tôi về đi" Ngôn Lạc Hi thản nhiên nói.
Điền Linh Vân nhìn sắc mặt của cô, há miệng, mấy lần muốn nói gì đó, cuối cùng đều nuốt trở lại, "Được"
Bốn mươi phút sau, xe dừng ở bên ngoài biệt thự Bán Sơn, Điền Linh Vân quay đầu đi, nhìn bộ dáng tâm sự nặng nề của cô, nhẹ giọng nói: "Nhị Lạc, tới nơi rồi"
"À" Ngôn Lạc Hi ngồi thẳng người, cô vừa tháo dây an toàn vừa nói:"Bé cưng, em lái xe về chú ý an toàn, về đến nhà gọi điện thoại cho mình"
"Ừ, cậu cũng đừng suy nghĩ lung tung, trở về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sau khi kết thúc buổi quay đến phòng làm việc của tôi, tôi sẽ trang điểm cho cậu thật xinh đẹp, chúng ta cùng đi đêm weibo làm mù mắt người khác."
Ngôn Lạc Hi cười cười, đẩy cửa xuống xe, đưa mắt nhìn cô gái lái xe rời đi mới xoay người về phía cửa biệt thự.
Biệt thự dựa vào núi mà xây, lúc này bóng đêm dày đặc, dãy núi cao cao kia tựa như dã thú há to miệng, sẽ nuốt chửng cô.
Cô đi tới cửa chính bên cạnh sư tử đá ngồi xổm xuống mở lòng bàn tay bị viên kim cương hình vuông đâm lõm xuống, cô lại không cảm thấy đau, vì sao lại để ý như vậy? Bọn họ rõ ràng quen biết không bao lâu, cô cũng chưa từng nói tới thích anh.
Nhưng trong lòng khó chịu như vậy, là vì sao?
Không biết qua bao lâu, hai chùm đèn xe chiếu tới.
Ánh đèn mãnh liệt chói mắt cô không mở mắt ra được theo bản năng đưa tay che khuất mắt, sau đó nghe tiếng cửa xe mở ra đóng lại.
Cô híp mắt nhìn lại, người đàn ông đi ngược ánh sáng, từ từ đứng lại trước mặt cô.
"Ngồi xổm ở đây làm gì, sao không đi vào?"
Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc, trong nháy mắt đó, cô lại cảm thấy mũi chua xót.
Lệ Dạ Kỳ khom lưng, cầm cổ tay cô, kéo cô lên, nhận thấy thần sắc cô có gì khác thường, anh nhíu mày.
"Sao vậy? Ai bắt nạt em?"
Ngôn Lạc Hi đỏ mắt nhìn anh, bỗng nhiên hất tay anh ra, xoay người chạy vào biệt thự.
Lệ Dạ Kỳ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô càng lúc càng xa, chân mày anh nhíu chặt.
Một lúc lâu sau, anh xoay người đi lái xe vào.
Lúc Lệ Dạ Kỳ vào nhà, dì Đông đứng ở cửa, lo lắng nói với anh: "Nhị thiếu gia, lúc phu nhân vào nhà mắt đỏ hoe như bị ủy khuất gì đó, tôi hỏi thử nhưng cô ấy cũng không nói"
"Ừ, tôi biết rồi.
"Lệ Dạ Kỳ thay dép đi vào, trong phòng khách không có bóng dáng của Ngôn Lạc Hi.
"Cô ấy về phòng rồi?
"Vâng"
Lệ Dạ Kỳ xoay người lên lầu, đi ra ngoài phòng ngủ chính đẩy cửa đi vào.
Dạo một vòng trong phòng ngủ không thấy Ngôn Lạc Hi, anh lui ra, lại đi đến phòng khách.
Cửa phòng khách khóa chặt, anh nhíu mày gõ cửa."Ngôn Lạc Hi, mở cửa"
Cô đang ngồi ở cuối giường, thấp giọng nói: "Tôi ngủ rồi, anh đừng tới quấy rầy tôi"
Lệ Dạ Kỳ tiếp tục gõ cửa, "Anh đếm ba tiếng không mở cửa tự gánh lấy hậu quả"
Ngôn Lạc Hi ngã xuống giường, kéo chăn che đầu, cô không muốn nhìn thấy anh, không muốn để ý đến anh, lại càng không muốn nói chuyện với anh.
Trong lòng cô loạn như vậy, nhìn thấy anh sẽ càng loạn.
Lệ Dạ Kỳ đợi, cửa không mở, hắn trầm giọng đếm, "Ba, hai, một! Đếm xong, cửa vẫn không động tĩnh, giữa lông mày hắn bao phủ một cỗ tối tăm, cũng không có xuống lầu lấy chìa khóa dự phòng, trực tiếp một cước đá văng.
"Loảng xoảng "một tiếng, cửa gỗ rắn chắc bị đạp văng xuống.
Ngôn Lạc Hi hốt hoảng từ trên giường bò dậy nhìn thấy người đàn ông toàn thân tản ra hơi thở bạo ngược, chậm rãi từ ngoài cửa đi vào..