May mà Thiên Lân pháp quyết cổ quái, hết sức thành thạo việc phòng ngự, chế ngự được phần lớn chân lực, kết quả chỉ bị lùi lại, hoàn toàn không bị trọng thương như dự tính của bà lão xấu xí.

Nghiêng mình lùi lại, Thiên Lân gia tăng cự ly, tay trái nắm chắc tay Dực Thiên Tường, truyền âm:

- Bà lão yêu quái này vô cùng lợi hại, ta rất khó áp chế được bà ta. Kế hiện nay, ta chỉ có thể nghĩ ra cách kiếm chế bà ta và ông lão trọc đầu kia, còn lại Thôi Linh Cô phải trông chờ vào bản thân ngươi.

Dực Thiên Tường trầm giọng nói:

- Ta hiểu rõ. Chuyện đến mức này, không thành công cũng thành nhân, chúng ta cùng nhau đối mặt thôi.

Thiên Lân không đáp lại, mang Dực Thiên Tường bắn thẳng về phía ông lão trọc đầu, xông thẳng qua.

Thấy vậy, ông lão trọc đầu lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, ta đây không dễ cho ngươi chiếm tiện nghi, ngươi hãy chạy về thôi.

Trường thương múa lên, kình khí khuếch tán, bóng thương dày đặc như sao đầy trời, tạo thành một mặt phẳng kết giới ánh sáng phòng ngự trước người ngăn hẳn đường đi của Thiên Lân.

Hai mắt khép hờ, Thiên Lân dùng pháp quyết thần bí của bản thân chớp mắt đã phân tích được điểm sơ hở trong phòng ngự của ông lão trọc đầu, mang Dực Thiên Tường lóe lên xông qua, dùng phương thức bất ngờ vượt qua được tầng phòng ngự thứ nhất.

Buông tay, Thiên Lân dặn dò:

- Nỗ lực lên, Thiên Tường!

Nói rồi xoay người bố trí mười bảy kết giới huyền băng để Dực Thiên Tường tranh thủ chút thời gian cuối cùng.

Đối với địch nhân khác nhau, Thiên Lân chọn lựa phương thức khác nhau. Đây chính là điểm thông minh của hắn.

Bà lão xấu xí trong lòng tức giận không nguôi, bị Băng Thần quyết vô cùng kì diệu của Thiên Lân chọc cho trong lòng kích động, căn bản không biết làm thế nào cho tốt được.

Ông lão trọc đầu cũng bất đắc dĩ, Băng Thần quyết của Thiên Lân thi triển không hề có dấu báo trước, chỉ cần trong lòng Thiên Lân máy động, liền có thể trong chớp mắt hình thành băng đóng, kết giới, phá băng, gió băng các loại công kích, khiến người ta căn bản không thể thích ứng được.

Lúc này, Thiên Lân vận dụng thần diệu Băng Thần quyết, cố hết sức trì hoãn thời gian.

Cách đóng băng vốn được Thiên Lần thường sử dụng nhất với bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu không thể tạo thương thế gì cho bọn họ, chỉ tạm thời đông kết thân thể bọn họ lại.

Nhưng cao thủ giao chiến, chậm hơn chút ít thường có quan hệ đến thành bại trong cuộc chiến. Lúc này, bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu mới cảm thấy phiền não vô cùng.

- Ta sẽ làm!

Được sự hỗ trợ của Thiên Lân, Dực Thiên Tường né được hai địch nhân đáng sợ nhất, hắn dùng tốc độ nhanh nhất phóng thẳng đến Thiên Dực phong cách đó ngoài dặm.

Theo lý, một dặm thì với tốc độ của người tu đạo chỉ cần chớp mắt đã đến.

Nhưng kết quả lại không được như ý nguyện của Dực Thiên Tường, gần như mới đi được nửa đường, hắn đã bị Thôi Linh Cô ngăn lại.

Bật cười ha hả, Thôi Linh Cô có phần kích động.

- Tiểu tử, ngươi chạy tới chạy lui cũng rơi vào tay lão nương ta, quả thật là do ý trời thôi.

Cảnh giác nhìn Thôi Linh Cô, Dực Thiên Tường hơi trầm tư một chút liền vòng qua tiến lên, bởi vì hắn không có thời gian nữa.

Thôi Linh Cô bật cười tự phụ, thân thể loáng lên, cả chục cả trăm bóng hình tự động phân ra, bắt chặt lấy Dực Thiên Tường không sai một ly, không cho hắn cơ hội vượt qua.

Cứ như thế, hai người triển khai trận giao chiến thân pháp.

Đáng tiếc, Dực Thiên Tường căn cơ đã bị thương tổn, tuy được Thiên Lân hết sức chữa trị nhưng cũng chỉ như hồi quang phản chiếu mà thôi.

Liên tiếp mấy lần, Dực Thiên Tường vượt qua không nổi phong tỏa của Thôi Linh Cô, lập tức dừng lại giận dữ quát lên:

- Cút đi, chớ có ngăn trở ta!

Thôi Linh Cô liếc cuộc giao chiến của ba người Thiên Lân cách vài chục trượng, đắc ý cười nói:

- Định mệnh sắp sẵn, tiểu tử ngươi không trốn thoát khỏi tay của lão nương ta, ngươi hãy ngoan ngoãn nhận mệnh đi thôi.

Còn chưa dứt lời, Thôi Linh Cô đột nhiên lóe lên xuất hiện, một tay chụp lấy cổ của Dực Thiên Tường.

Ánh mắt lóe lên, Dực Thiên Tường toàn thân toát ra một luồng khí bi tráng, ngay sát na địch nhân bắt được bản thân, song chưởng đột nhiên bắt chéo chữ thập trước ngực, lòng bàn tay chân nguyên kích xạ đột nhiên phát nổ, dùng phương pháp lưỡng bại câu thương hất bắn Thôi Linh Cô đi ra xa.

Thôi Linh Cô vốn suy nghĩ bản thân bắt được cổ của Dực Thiên Tường rồi, chắc hắn sẽ cực lực phản kháng và sẽ vung tay điên cuồng tấn công.

Vì thế tay trái của bà ta đặt trước ngực, ngầm tập trung chân nguyên để bất cứ lúc nào cũng có thể ứng phó được.

Ai ngờ Dực Thiên Tường trải qua đau khổ nhiều, sớm đã bỏ qua sự sống chết, dùng một chiêu tận lực liều mạng khiến bà ta hoàn toàn không phòng bị, thế cho nên kêu thảm văng ra.

Bật cười đau thương, Dực Thiên Tường khóe miệng máu tươi tuôn không ngừng, khi rơi xuống liếc nhìn Thiên Lân đang giao chiến, trong lòng cảm thấy khiếm khuyết khó mà báo đáp ân tình được.

Giây lát, thân thể Dực Thiên Tường rơi xuống mặt đất, hắn cố gắng chịu đựng đau đớn của cơ thể, hai tay giơ lên, thân thể đứng thẳng, ngay khi rơi xuống đất liền bắn mình lên, tiếp tục bay thẳng về phía Thiên Dực phong lần nữa.

Điên cuồng rống lên, Thôi Linh Cô ổn định thân thể, bất chấp thương thế gia tăng, gào thét bay thẳng về phía Dực Thiên Tường.

Bà ta trong lòng hiểu rõ, một khi Dực Thiên Tường đến được Thiên Dực phong, mọi thứ liền trở nên quá muộn.

Đồng thời, còn có Cuồng Đao ở trên Thiên Dực phong trừng mắt hổ rình mồi. Nếu bà ta không nắm lấy cơ hội hiếm có này, liền không còn chút hy vọng nào nữa cả.

Song phương động tác nhanh nhẹn, mau lẹ, loáng cái liền gặp nhau giữa không trung, ai nấy vung tay giao chiến.

Dực Thiên Tường không có lòng ham chiến đấu, hắn đã dự liệu Thôi Linh Cô sẽ ngăn cản, vì thế đã sớm có chuẩn bị, ngay thời khắc Thôi Linh Cô ra tay, thân thể đang tiến lên đột nhiên dừng lại, sau đó lại tăng tốc tiến lên.

Cứ như vậy, việc dừng lại trong sát na khiến Thôi Linh Cô bất ngờ, khiến một chưởng của bà ta rơi vào khoảng không.

Đợi khi Dực Thiên Tường tăng tốc tiến lên, bà ta muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa, trong lúc giận dữ không khỏi nảy sinh ác niệm, chuông đồng ở eo đột nhiên bay ra hóa thành một cái chuông to cả trượng, hai tay nhanh chóng đánh vào chuông đồng.

Lúc này, chỉ nghe sấm sét gào thét, âm thanh do chuông đồng phát ra hệt như thiên lôi đánh xuống, cùng với từng luồng sóng ánh sáng hệt như lưới trời chụp xuống, hung hăng đánh vào trên người Dực Thiên Tường, lập tức đánh chìm hắn xuống mặt đất.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương, khí tức tiêu tan.

Thời khắc đó, Dực Thiên Tường chịu một chiêu hủy diệt, bị Thôi Mệnh chung ép vào tuyệt cảnh, cơ hồ cả hồn lẫn xác bị tiêu diệt.

Đối mặt với tiến công của bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu, Thiên Lân vẻ mặt trang nghiêm.

Ban đầu, hắn có thể nhờ vào một chút thông minh, bày trò lòng vòng.

Nhưng theo thời gian, bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu tính tình biến đổi hẳn, cả hai cùng rơi vào trạng thái cuồng bạo.

Cứ như thế, Thiên Lân tình hình biến đổi, bị hai cường địch tuyệt thế vây công, phạm vi hoạt động từ từ thu nhỏ, cuối cùng bị cố định trong một khu vực không gian nhỏ hẹp chừng một trượng.

Phân tích tình hình bên ngoài cơ thể, Thiên Lân giận dữ la lên, bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu thế công rõ ràng mô tả ý nghĩ phải giết chết Thiên Lân trong lòng. Điều này khiến cho Thiên Lân cảm thấy bất an thế nào.

Theo tình hình Thiên Lân nắm vững, bản thân hiện tại ở trong vị trí hoàn toàn vây kín bởi một kết giới độc lập, đã bị phân cách với Băng Nguyên, khiến uy lực thần kỳ của Băng Thần quyết giảm hẳn.

Ngoài ra, kết giới này có sát cơ tứ phía, dung hợp với ý muốn phải giết của bà lão xấu và ông lão trọc ẩn chứa sát khí lạ thường vô cùng, căn bản không có biện pháp né tránh được.

Với sức mạnh của Thiên Lân, so sánh pháp quyết hắn còn một chút hy vọng, nhưng nếu so về tu vi, hắn tuy nuốt được huyết sâm vạn năm, nhưng phần lớn linh khí đều còn tiềm ẩn trong kinh mạch của hắn, khiến hắn căn bản phát huy không được.

Phát hiện như vậy, Thiên Lân trong lòng dâng lên một niềm cảm khái trước khi chết đi.

Hắn chưa từng hối hận, nhưng trong lòng bất cam, đến chết rồi còn chưa tìm được biện pháp nào có thể đảo chuyển thế cục.

Đột nhiên, trong não Thiên Lân lóe lên ý nghĩ, liền thấy được một biện pháp có thể thi hành được.

Nhưng phương pháp này khiến hắn chần chừ một chút, hắn dường như có chút e ngại, không tình nguyện dễ dàng thi triển được.

Bên ngoài, bà lão xấu và ông lão trọc tuy đối lập nhau, nhưng cũng quen biết vài trăm năm rồi.

Trong chuyện đối mặt với Thiên Lân, không ngờ hai người lại có thể đồng tình, cùng chọn một phương thức, dùng thực lực có tính áp đảo để hạn chế pháp quyết quỷ bí của Thiên Lân, biến thành cục diện hai người liên thủ, cùng nhau tiêu diệt Thiên Lân.

Tu vi mạnh mẽ xem ra bình thường, nhưng lại có uy thế hủy diệt, dùng bá khí không gì chống được, từng bước tiến gần đến Thiên Lân.

Rất nhanh, không khí quanh người Thiên Lân bắt đầu biến đổi, áp lực khí dày đặc cao độ tạo nên rung động phát tiếng ri ri, hình thành áp lực siêu trọng, ép cho toàn thân Thiên Lân căng cứng, phảng phất muốn vỡ nát ra.

Trong lúc cực lực chống cự, Thiên Lân vẻ mặt như cảm thấy núi Thái đè xuống.

Sau khi kiên trì một lúc, thân thể Thiên Lân đột nhiên run lên, lại không hề ngã xuống.

Máu tươi chảy ra không ngừng từ khóe miệng, Thiên Lân ánh mắt vô thần, thân thể bị dòng khí đáng sợ đó giữ nguyên tại chỗ, ngay cả ngã xuống cũng không làm được.

Kình lực ép vào trong thông qua lổ chân lông của Thiên Lân tiến vào trong cơ thể, nhanh chóng chiếm lấy hơn nửa cơ thể, khiến toàn thân hắn máu nóng sôi trào, có cảm giác bị ép chặt.

Trong lòng biết được tình thế nguy hiểm, Thiên Lân ngầm thở dài, ánh mắt vô thần lóe ánh lạnh, cả người ngũ sắc đột nhiên xuất hiện, ảo hóa thành một áng mây biến ảo bất định bao phủ quanh thân người của hắn.

Chớp mắt đó, thân thể Thiên Lân phát sinh biến đổi, nhưng cụ thể biến hóa thế nào ngoại trừ bản thân hắn ra, ngay cả bà lão xấu và ông lão trọc đang tiến công cũng không hiểu rõ ràng lắm.

Bọn họ chỉ đột nhiên cảm thấy khí tức Thiên Lân không còn nữa, luồng áp lực đủ sức hủy diệt mọi thứ đó chớp mắt đã mất đi đối tượng công kích.

Nhưng Thiên Lân lại rõ ràng tồn tại, chuyện này là thế nào đây?

Hôm nay là trận chiến khó khăn nhất đối với Thiên Lân từ trước đến nay, trong giao chiến hắn đã bị thương thế không nhỏ, cũng học được rất nhiều kinh nghiệm.

Quan trọng hơn, rất nhiều thứ chỉ vào lúc vật lộn sinh tử mới có thể hiểu rõ được. Điều này đối với hắn thật ra cũng có thể xem là một loại khảo nghiệm.

Tuy nhiên, hắn cuối cùng vì mạng sống, bị ép phải thi triển ra một loại pháp quyết mẹ hắn dặn dò không được thi triển, nhưng trong đó cũng có được lợi ích hắn không thể nào tưởng tượng ra được.

Cao thủ giao chiến, tốc độ là quan trọng nhất!

Khi bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu phát hiện được sự khác thường của Thiên Lân, cùng thu hồi chân nguyên to lớn lại, nắm cây trượng và trường thương múa ra, bóng hình dày đặc hóa thành một con rắn lớn và một sói sáng bắn thẳng đến chỗ Thiên Lân.

Kết giới vừa được giải trừ, Thiên Lân liền cảm ứng được tình hình bốn phía xung quanh, vừa hay phát hiện được Dực Thiên Tường bị Thôi Linh Cô cơ hồ ép vào chỗ chết.

Thấy vậy, Thiên Lân vừa kinh hãi vừa giận dữ, sức mạnh tinh thần dị lực tập trung cao độ phân tích thế công của bà lão xấu xí và ông lão trọc, sau khi biết được không cách gì chống nỗi, hắn liền thi triển pháp Thuấn Gian Di Động, chớp mắt đã đến bên cạnh Dực Thiên Tường.

Phép Thuấn Gian Di Động của Thiên Lân có phần cổ quái, nhờ vào sức mạnh của Băng Thần quyết, tạo nên cảm giác thần bí khó lường.

Nói chung, Thuấn Gian Di Động của người tu chân thường đi theo đường thẳng tắp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện