Sau khi ăn no say thì An Tuyết dẫn hai người bọn hắn đi tới một nơi được gọi là Hạp Nguyệt Cốc.

Đây là nơi cảnh đẹp nhất của Thần Phong Cốc, nó còn có một cái tên khác là Tình Lữ Cốc.

Như tên gọi nơi đây là nơi chốn hẹn hò của các cặp đôi đạo lữ.

Hắn đại khái đã thấy được không biết bao nhiêu cặp đôi rồi.
Quả nhiên mỗi một thế lực đều sẽ có những nơi đặc thù khác biệt mà tông môn hoặc thế lực khác không có.

Theo như An Tuyết giới thiệu thì hắn biết hiện nay Thần Phong Cốc đang xếp hàng thứ 5 trong cửu đại thế lực.

Nhưng mà lại xếp thứ nhất về độ khó thâm nhập cũng như công chiếm nhất.
Mỗi năm các thế lực này sẽ tổ chức một đại hội giao lưu giữa các đại môn phái với nhau.

Mỗi thế lực sẽ cử 9 vị thiên kiêu dưới 30 tuổi tham gia, đạt thứ hạng cao trên bảng xếp hạng sẽ nhận được phần thưởng phong phú.

Trong đó 9 người sẽ có 3 vị Trúc Cơ, 3 Kim Đan , 3 Nguyên Anh, bảng xếp hạng cũng từ đó mà chia ra làm ba nhóm.

Đây cũng là tạo điều kiện cho các môn phái dưới 9 sao có thể có cơ hội trổ tài.
Thời gian đại hội diễn ra còn 3 tháng nữa, Bắc Tiểu Lục cũng muốn nhìn xem các thiên kiêu môn phái này có mạnh bằng các đệ tử tộc địa hay không.

Từ An Tuyết hắn đã biết môn phái vừa kết thúc việc tuyển chọn đệ tử tham gia.

Người đứng hàng mạnh nhất mỗi cảnh giới Thần Phong Cốc lần lượt là : Lục Hằng 15 tuổi Trúc Cơ hậu kỳ tầng 9, An Tiểu Đồng 17 tuổi Kim Đan hậu kỳ tầng 7, Kỳ Nguyên 25 tuổi Nguyên Anh hậu kỳ tầng bảy.
Đây đều là những thiên kiêu mạnh nhất Thần Phong Cốc đạt đủ điều kiện.

Bởi vì lần này dẫn đội chính là An Tuyết tham gia, hắn rất tò mò tu vi của nàng.


Hỏi thì nàng ra vẻ thần bí, hắn bỉu môi nói thầm còn chưa đến Hóa Chân ra vẻ gì chứ.

Hậu quả không ngoài dự liệu, hắn bị ăn mấy cú đấm giáng trời trên đầu.
Bắc Tiểu Lục vừa ôm đầu vừa thầm kêu “ Đúng là ưa bạo lực thể nào giờ vẫn chưa có đạo lữ.

Hắn cũng chỉ dám suy nghĩ mà thôi, nói ra chắc hắn sẽ bị bạo lực trẻ em mất”.
Hắn thật sự muốn đứng lên khí thế nói câu kinh điển “ Ba Mươi Năm Hà Đông, Ba Mươi Năm Hà Tây, Chớ Khinh Thiếu Niên Nghèo!”.
An Tuyết hừ lạnh một cái hỏi “ Không phục hả” vừa nói vừa giơ nắm đấm lên khuơ khuơ trước mặt hắn.
Bắc Tiểu Lục ăn thiệt thòi rồi làm sao dám gật đầu, lắc đầu lia lịa.
An Tuyết dẫn bọn họ tới An Thần Lâu, đây là nơi cư trú của An bà bà.

Đi vào hắn thấy một vị phu nhân đang ngồi, tuổi tác tầm 25, da dẻ trắng như tuyết rất đẹp.

Khi nhìn thấy hắn xuất hiện thì trên khuôn mặt tràn đầy sự vui mừng.

Nàng hô to:
“Ai nha, cháu ngoan của ta, mau lại đây”
Nghe vậy là hắn đã biết người trước mắt là bà bà của hắn Lạc Thư.

Tại vì đây là tu chân giới chỉ cần lúc trẻ tuổi đạt tới cảnh giới Nguyên Anh trở lên thì sẽ làm chậm khả năng lão hoá.

Đây còn chưa kể còn tồn tại Trú Nhan Đan nữa.— QUẢNG CÁO —
Đây cũng không phải Lạc Nguyệt đại lục, Thất Nguyệt đại lục hắn biết các thế lực 9 sao đều sẽ có một ít Trú Nhan Đan.

Bắc tộc thì chẳng phải nói, hắn có thấy mấy chục gốc cây, mỗi cây có 12 quả màu hồng được gọi là Quả Trú Nhan.

Là loại quả để luyện chế ra Trú Nhan Đan.
Hắn cũng không chậm trễ đi đến bên người nàng nhỏ giọng đáp :” Bà Bà”
Lạc Thư nghe vậy trong lòng rất vui bế Bắc Tiểu Lục vào lòng, xoa đầu hắn trìu mến nói: “Tiểu Lục tử rất ngoan, bà bà thương”.


Hắn thấy vậy cũng rất là ngượng ngùng cười.
Lúc này có tiếng hừ hừ xuất phát từ bên cạnh.
Bắc Tiểu Lục nhìn theo âm thanh, lúc này hắn mới để ý bên cạnh có một nữ hài tử, đại khái cũng ba tuổi.
Thấy Bắc Tiểu Lục nhìn sang, nữ hài tử mới trợn mắt, bĩu môi, giơ nắm đấm, lè lưỡi làm các kiểu động tác trêu chọc hắn.
Bắc Tiểu Lục giật giật mi mắt, cảm thấy nữ hài này biểu cảm tinh nghịch cũng rất là đáng yêu.

Thật là một cô bé xinh xắn, mặc dù còn nhỏ nhưng là cô bé có nét đẹp nhất mà hắn thấy được.

Quả thật như tiểu thiên sứ vậy, mặc dù hai má khá béo mũm mĩm.

Lại còn rất tinh quái càng làm Bắc Tiểu Lục thấy thuận mắt.
Hắn cảm thấy mình cũng nên tỏ ra thân thiện một chút.

Nghĩ vậy hắn mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng ngần cộng thêm khuôn mặt đáng yêu rất là khó làm cho ai đó cự tuyệt.

Nữ hài thấy vậy không những không đỏ mặt, mà còn gật gù xoa đầu hắn.
Cảm giác có gì đó sai sai, từ ánh mắt và cử chỉ của cô bé này hắn đã biết.

Đó chính là ánh mắt giống Bắc Thiên Tuyết, con bé này không nghĩ tới còn muốn đè đầu cưỡi cổ mình.

Muốn chiếm tiện nghi làm tỷ hắn, giật giật mí mắt hắn lúc này có một cảm giác rất xúc động, muốn đánh mấy cái vào mông con bé này thật.
Được rồi, hắn không thèm để ý con nhỏ này nữa, không chấp hài tử, mặc dù hắn lúc này cũng chỉ có ba tuổi hơn.
Hắn đang muốn hỏi bà bà mẫu thân hắn vẫn chưa xong việc à, thì có tiếng động.

Hắn ngoảnh lại thì thấy mẫu thân hắn xuất hiện ở đằng sau rồi.— QUẢNG CÁO —
An Nguyệt sau khi truyền giao hết mọi việc của Bắc tộc cho mọi người thì cũng xin phép lui.


Nàng đến nơi đây gặp mặt mẫu thân, suy nghĩ không biết Bắc Tiểu Lục đang chơi đùa ở đâu rồi.
Nàng vừa đến thì thấy Bắc Tiểu Lục cũng an lòng, ai bảo muội muội của nàng An Tuyết thật sự không an tâm.

Từ nhỏ đã luôn nghịch ngợm bày trò, nàng chỉ sợ Bắc Tiểu Lục lây thói xấu của nàng thôi.
An Nguyệt mỉm cười hành lễ “ Mẫu thân Nguyệt nhi về thăm người”.
Lạc Thư thấy nữ nhi lớn của mình thì rất vui mừng, nàng đã lâu không được gặp nữ nhi của mình rồi.
Nàng vừa nhìn, khẽ cười nói:” Nguyệt nhi đã trưởng thành rồi, còn sinh cho ta một đứa cháu bảo bối nữa chứ”.
An Nguyệt nghe mẫu thân nói vậy cười khổ, ai bảo hồi nhỏ nàng thật sự quá quậy phá làm không ai an lòng.
Bên cạnh hai tiểu quỷ An Tuyết và Bắc Tiểu Lục cười trộm.

Bất quá khi An Nguyệt lườm sang thì hai người tỏ ra rất an tĩnh lắng nghe.
An Nguyệt nghĩ thầm hai tên nhóc này quả nhiên chưa ăn đòn chưa tỉnh ngộ.
Sau một hồi nói chuyện thì ta cũng biết nữ hài tử này tên là An Tư Hạ, người cũng như tên là một nữ hài vô tư, vô lo vô nghĩ.

Lòng không vướng bận điều gì, tâm không toan tính.

Năm nay ba tuổi có tư chất thiên cấp phong linh thể, vừa mới bước vào giai đoạn tu luyện Luyện Khí tầng một.

Phụ thân nàng là anh họ của mẫu thân hắn, nên cô nữ hài tử này coi như là muội muội của hắn.
An Tư Hạ bởi vì vừa có tư chất đỉnh cấp và cả người như thiên sứ vậy cho nên trên dưới tông môn coi nàng như công chúa vậy.

Ai đắc tội nàng chính là đắc tội cả môn phái, cũng may nàng mặc dù tinh nghịch nhưng lại không phải loại kiêu ngạo, điêu toa, thích bắt nạt người khác.
Sau một hồi lâu hắn dụ dỗ, à không thể hiện sự quan tâm thì cô bé này cuối cùng cũng ngoan ngoãn kêu hắn là “Lục ca ca”.

Dù sao nàng cũng chỉ là đứa bé ba tuổi, hắn có rất nhiều đồ ăn vặt nha, đơn giản vậy đó.— QUẢNG CÁO —
Thật sự thì hắn cũng muốn có một đứa muội muội để cưng chìu, hiện nay rốt cuộc cũng có thể nếm thử cảm giác làm ca ca là như thế nào rồi.
Đến buổi tối mọi người được thưởng thức một bàn ăn thịnh soạn do chính tay dì nhỏ của hắn An Tuyết nấu.

Mặc dù người tu hành cảnh giới cao thì không cần ăn lương thực.

Nhưng đó chỉ là thực phẩm phàm cấp của phàm nhân, tu sĩ nhiều người vẫn muốn thưởng thức hương vị của đồ ăn.

Giống như Bắc Tiểu Lục vậy, nếu như các đệ tử, con cháu của các thế lực thì sẽ luyện hóa thiên tài địa bảo, thịt yêu thú thành đan dược, dược phẩm để tiện cho việc tu luyện.


Bọn họ chủ yếu là không có hứng thú hoặc dành nhiều thời gian cho việc nâng cao tu vi và chiến lực, làm gì có thời gian thưởng thức mỹ vị.
Tu sĩ họ cũng chỉ quan tâm tới cách nào làm tăng tu vi, chiến lực, dành giật từng chút một tài nguyên cho mình.

Chỉ cần bản thân lười biếng thì sẽ bị những kẻ khác vượt qua, đó là suy nghĩ, quy tắc tự nhiên của tu chân giới.

Cũng chỉ có những con cháu thế gia, tông môn có thiên phú, có bối cảnh thì lúc nào cũng trang bức đi bắt nạt kẻ yếu, làm những việc tăm tối để thể hiện thú vui của bọn chúng.
Bắc Tiểu Lục từng lập lời thề nhắc nhở bản thân mình” Bản thân hắn cho dù không phải là kẻ có vận khí mạnh nhất, nhưng hắn sẽ không bao giờ đi làm nhân vật phản diện.

Hắn chính là hắn chỉ đơn giản là như vậy, không bao giờ đi ngược lại với quy tắc của bản thân”.
Sau khi mọi người ăn uống, trò chuyện vui vẻ xong xuôi, hắn và mẫu thân cũng xin phép đi nghỉ ngơi.
Đây là một tòa Lâu các nơi trước kia mẫu thân từng sống, Lâu các rất to và rộng đại khái có bốn phòng.

Hắn định chiếm phòng cao nhất nhưng lại xuất hiện cản trở, bị dì nhỏ đá xuống phòng dưới.
Hắn biểu thị rất oan ức “ Ngươi có phòng còn chạy qua đây làm gì”.

An Tuyết hừ lạnh nhạt nói” Chính là tỷ muội tâm sự, ngươi một tên tiểu quỷ thì hiểu gì.

Mau về phòng nghỉ ngơi sớm đi, như vậy sẽ tốt cho chiều cao”.
Đây là coi hắn là hài tử đó à, nói như vậy là lừa được hắn sao.

Hắn cũng chỉ phiền hà vài câu rồi cũng quăng lên trời mây.

Về phòng hắn không biết nên tu luyện hay xem điển tịch, suy nghĩ chút “ được rồi, đi tu luyện cũng mấy hôm chưa tập trung tu luyện rồi”.
Hắn vẫn tu luyện Hóa Lôi Quyết, mặc dù là công pháp thiên cấp thượng phẩm nhưng như vậy hắn vẫn không có niềm tin để có thể trùng kích Thiên Đạo Trúc Cơ.

Đây cũng không phải là hắn không có niềm tin, chỉ là trực giác nói cho hắn.

Nếu chỉ bằng ý chí và thiên phú thì thời thượng cổ, thái cổ cũng không thể xuất hiện ít người thành công con đường này vậy được.

Hắn cũng không tin không có người nào có thiên tư mạnh hơn hắn, khủng bố hơn hắn.
Bắc Tiểu Lục dám khẳng định con đường này còn nhiều bí ẩn mà hắn chưa biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện