Một đêm trôi qua, có lẽ với hai người Bắc Tiểu Lục rất yên bình.

Nhưng thực tế trong bí cảnh đâu đâu cũng có nguy hiểm, nhất là về đêm tính cảnh giác giảm xuống rất nhiều.

Có rất nhiều người không may gặp phải yêu thú tập kích tử vong.
Bắc Tiểu Lục ngừng tu luyện mở mắt đã thấy Tư Khuynh Mỹ ngồi ở một bên đang nhìn mình.

Hắn bất ngờ hỏi: “ Ngươi dậy cũng rất sớm đi?”
Tư Khuynh Mỹ trố mắt nhìn hắn, giật mình nói: “ Ta không ngủ ngon được, ngươi bộ đêm qua không nghe thấy gì sao.”
Bắc Tiểu Lục bình thản hỏi:” Có chuyện gì ?”
Tư Khuynh Mỹ bó tay rồi, tức giận đáp:” Đêm qua yêu thú tập kích gần đây, tu sĩ bị giết gào thét cả một đêm.

Ngươi thấy vành mắt ta thâm chưa hả.

Tâm ngươi cũng quá lớn đi vẫn có thể tĩnh tâm tu luyện được?”
Bắc Tiểu Lục lạnh nhạt nói: “ Bọn họ chết sống cũng có gì liên quan tới ta, đã vào bí cảnh thì sống chết phải tự có giác ngộ”.
— QUẢNG CÁO —
Tư Khuynh Mỹ á khẩu không nói được gì, đành ậm ừ nói:” Ngươi đây tuổi nhỏ mà tâm tư cũng quá thành thục đi”, vừa nói nàng vừa liếc mắt nhìn hắn.

Bắc Tiểu Lục cũng giật mình, trầm tư nghĩ “ Hắn từ lúc nào cảm thấy mạng người không đáng giá như vậy.

Ngay cả hôm qua lúc hắn giết mấy tên kia, hắn cũng không hề run tay.

Không thể nào tại sao hắn lại hòa nhập thế giới này nhanh như vậy.”,
Tư Khuynh Mỹ một bên thấy sắc mặt hắn hơi tái nhợt, vội vàng hỏi thăm: ” Uy uy, Ninh Tiểu Ma đệ không sao chứ?”
Bắc Tiểu Lục nghe có người bên cạnh gọi hắn, miễn cưỡng tỉnh táo lại, thở phào một tiếng.

Ngẩng đầu nhìn Tư Khuynh Mỹ một bên lo lắng nói:” Cảm ơn, đệ không sao”.
Trầm tư một lúc lâu hắn lên tiếng :” Cảm giác lần đầu giết người như thế nào?”
Tư Khuynh Mỹ hơi bất ngờ khi thấy hắn hỏi như vậy, nghĩ chút rồi ngập ngừng hồi tưởng nói:
” Đó là năm ta 7 tuổi, do ham chơi tò mò cuộc sống của phàm nhân.

Lần đó trên đường ta gặp phải bọn người xấu, muốn dụ dỗ bắt ta đem đi bán.

Ta lúc đó rất sợ hãi kêu cứu mà tất cả mọi người đều không ai cứu giúp.

Trong lúc sắp tuyệt vọng, ta lỡ vung tay một cái một tên trong đó bể làm đôi, máu me phụt lên trên người ta.

Ta cũng lúc mới nhớ ra mình là người tu tiên, lúc đó tâm tư ta muốn giết hết bọn hắn.

Nhưng ta nhớ được lời mẫu thân, có thể tha được thì nên tha, không nên để sát lục làm ảnh hưởng bản tâm.” — QUẢNG CÁO —
Nói xong nàng nhìn về phía Bắc Tiểu Lục an ủi :” Đệ cũng đừng suy nghĩ nhiều, bọn họ lựa chọn làm kẻ ác thì phải có giác ngộ tử vong.

Chúng ta đây giết bọn chúng chính là cứu giúp biết bao người khác.”
Bắc Tiểu Lục gật đầu, nghe nàng nói tâm tình hắn cũng bình ổn lại.

Lúc nãy hắn có một loại cảm giác hắn giết người cảm giác rất vui sướng.

Điều này làm cho hắn sợ hãi bản thân.

Hắn mặc dù không muốn làm chúa cứu thế, nhưng cũng không muốn giết chóc, lạm sát người vô tội.
Dù sao kiếp trước hắn đọc qua bao nhiêu bộ tiểu thuyết, con đường sát lục này rất đáng sợ.


Chỉ cần ý chí không kiên định rất dễ bị sát khí ăn mòn, tâm tính vặn vẹo không phải là trò đùa.
Hắn cứ nghĩ với ưu thế của kiếp trước hắn có thể làm chủ bản thân, nhưng chân chính trải nghiệm, hắn cũng bị động.

Lần lịch luyện này thật sự rất quan trọng, hắn phải bước đầu nắm giữ được bản tâm của mình.

Nghĩ tới đây hắn tự giễu không thôi” Với khả năng tâm tính kém như vậy, hắn còn đòi Thiên đạo trúc cơ”.

Híp híp đôi mắt từ giờ hắn phải hết sức nghiêm túc.
Tâm trạng được giải tỏa được phần nào hắn mới tò mò hỏi:” Vậy sao tỷ lại chỉ có một mình, còn có mấy tên ác ôn kia nữa, bọn chúng sau đó bị sao”
Tư Khuynh Mỹ thấy tâm trạng hắn tốt hơn nhiều gật đầu nói:” Lúc đó ta ham chơi đi lạc, còn mấy tên ta mặc dù tha mạng cho nhưng phế chân bỏ chân tay.

Hừ để bọn chúng ăn lăn tới cuối đời, đây chính là sự trả giá.”.
— QUẢNG CÁO —
Hắn cũng đồng ý cách làm của Tư Khuynh Mỹ “ Nhân từ không dành cho kẻ ác” .Nhìn nàng một chút thầm nghĩ :” Được rồi, mặc dù có chút ngu ngốc, nhưng tính cách vẫn ổn đi.

Nếu nàng gặp nguy hiểm hắn sẽ ra mặt vài lần”.
Bắc Tiểu Lục đứng dậy, thu dọn lấy đồ ăn sáng.

Bởi vì đồ ăn rất nhiều nên hai người ăn nhiệt tình.

Một bên hắn vừa ăn, vừa suy nghĩ về bí cảnh sự tình.

Sau khi hai người bọn họ đi đến nơi tụ tập hôm qua, phát hiện người đã ít hơn rất nhiều, trên mặt đa số biểu hiện sự mệt mỏi.


Bắc Tiểu Lục thầm nghĩ “ Đúng như Tư tỷ nói có lẽ đêm qua ai cũng không dám buông lỏng cảnh giác”.

Hai người nhìn nhau một chút quyết định hỏi thăm xem như thế nào.

Tư Khuynh Mỹ hỏi thăm một tổ đội tu sĩ gần đó:” Vị sư huynh này, tiểu nữ hỏi thăm chút chuyện được không?”
Người thanh niên này thấy một vị thiếu nữ váy trắng xinh đẹp bắt chuyện thì hết sức vui vẻ.

Hắn cười nói :” Tất nhiên là có thể rồi.

Tại hạ là Vô Ân đệ tử Thất Kiếm Tông, hai vị đệ muội có điều gì nghi hoặc, nếu biết ta sẽ giải đáp”.

Tư Khuynh Mỹ nghe vậy khách sáo đáp :” Thì ra là Vô Ân sư huynh , ngươi tốt.

Tiểu muội là Ninh Tiểu Mỹ, đây là đệ đệ của ta Ninh Tiểu Ma.

Hai người chúng ta là con cháu đệ tử gia tộc”, dừng lại chút nàng mới hỏi:” Vô Ân sư huynh biết đêm qua là chuyện gì xảy ra không?”..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện