Nghe Tiếu Vũ Hàm nói xong, Dạ Ngưng cúi đầu nhìn chằm chằm giày cao gót đang đạp trên chân mình, cắn cắn môi, rồi ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm. Cô Tiếu, lại thế nữa? Cô cũng có phải con giun trong bụng em đâu, thế mà sao em nghĩ cái gì cô cũng đều biết hết vậy hả???!!! Dạ Ngưng bị khả năng tiên tri của Tiếu Vũ Hàm khiến cho sắp phát điên lên mất, nhìn gót giày vẫn yên vị trên giày thể thao trắng tinh của mình chậm chạp không chịu rời đi, liền ho nhẹ một tiếng, nói nhỏ: “Không có gì…chân…cô ….”
Tiếu Vũ Hàm chớp mắt nhìn Dạ Ngưng, nụ cười trên mặt vẫn chưa tan, nghe xong lời này liền khẽ dịch chân.
“Có vấn đề gì?” Tiếu Vũ Hàm trực tiếp đi đến bên người Dạ Ngưng, tay phải chống bàn, cúi đầu nhìn văn bản mà nàng viết.
“….Phải, chính là chỗ đó, tỉ lệ vượt mức….”
Tâm Dạ Ngưng đã sớm không đặt trên những thứ này, mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám liếc Tiếu Vũ Hàm một cái. Động tác Tiếu Vũ Hàm một tay chống bàn xoay người cúi đầu làm cho Dạ Ngưng có cảm giác cả cơ thể mình như bị Tiếu Vũ Hàm ôm lấy, quẩn quanh chóp mũi đều là hương khí trên người cô Tiếu, mà ngay cả vài sợi tóc trên trán người ta rủ xuống cũng đều tựa hồ như không lúc nào không nhẹ nhàng kích thích sợi tơ lòng của mình.
Dù thở mạnh Dạ Ngưng cũng không dám, cúi đầu sống chết nhìn chằm chằm bản thảo. Tiếu Vũ Hàm còn thực nghiêm túc nhìn mấy cái tỉ lệ vượt mức mà Dạ Ngưng đã nói, tính đi lại tính nhưng hình như không có vấn đề gì, nghĩ như vậy, trên mặt liền có ý cười, cúi đầu nhìn Dạ Ngưng.
Sao, gọi tôi đến là vì muốn ngáng tôi ngã? Nhìn Dạ Ngưng đến ngay cả lỗ tai cũng hồng lên, Tiếu Vũ Hàm mỉm cười, nâng tay lên, vuốt ve mái tóc nàng, nhẹ giọng gọi: “Dạ Ngưng.”
Dạ Ngưng bị Tiếu Vũ Hàm kêu như thế, xương cốt như muốn nhũn cả ra, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lúc đó hai người có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, bàn tay đang đặt trên đầu Dạ Ngưng của Tiếu Vũ Hàm vẫn chưa rút lại, cười nhìn Dạ Ngưng, trong mắt không có vẻ chế nhạo cùng trêu tức ngày thường…tựa hồ có chút quyến rũ. Dạ Ngưng nhìn mà trái tim rung động, mặt nóng lên, lại vội vàng cúi đầu.
“Em sợ tôi?” Thanh âm ôn nhu của Tiếu Vũ Hàm lại vang lên bên tai, Dạ Ngưng rối rít lắc đầu phủ nhận: “Làm gì có ạ.”
“Ừ, tôi hy vọng chúng ta có thể vui vẻ hòa thuận với nhau.” Tiếu Vũ Hàm nhẹ giọng nói, Dạ Ngưng mím môi cười, ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm muốn phụ họa vài câu.
“Dù sao thì em là lớp trưởng, phần lớn sự tình trong lớp đều cần em xử lý.”
Vẻ tươi cười trên mặt Dạ Ngưng liền cứng lại, chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, biết rõ lời của cô có đạo lý, nhưng không hiểu sao lòng lại thấy mất mát, nhìn chằm chằm cô Tiếu một hồi, Dạ Ngưng bĩu môi, buồn buồn đáp: “Biết rồi ạ.”
“Ừ, có lẽ tối nay phải tăng ca, một lúc nữa em đi ăn cơm trước đi, buổi tối còn có vài lớp trưởng khác nữa lại đây, mọi người cùng nhau làm thì nhanh hơn.” Tiếu Vũ Hàm dặn dò, Dạ Ngưng gật đầu đáp lời, cúi đầu không nói gì, trong lòng lại thấy khó chịu. Được rồi, nàng thừa nhận quả thực mình đúng là bị mắc bệnh thần kinh, lúc ở một mình với Tiếu Vũ Hàm thì sợ hãi này nọ, nhưng mà vừa nghĩ đến lát nữa có một đám lớp trưởng nam ưu tú xuất sắc vây quanh bên người Tiếu Vũ Hàm, trong lòng Dạ Ngưng lại không thấy dễ chịu gì. Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng liền buồn bực nhắn tin cho lão Đại.
Lão Đại, hành động thất bại.
Tin nhắn trả lời của lão Đại gần như lập tức được gửi lại.
Bị trừng phạt thế nào?
Dạ Ngưng thở dài, bấm một hàng chữ qua.
Tao bị tống vào lãnh cung, buổi tối cô Tiếu sẽ cho gọi các cung tần phi lại đây phụng dưỡng.
Lão Đại: Vậy giờ mày phải nhanh lên, nếu không tóm được thì trước hết cũng phải hiểu được mốt ít tình huống cụ thể của cô Tiếu, tranh thủ sớm ngày ra khỏi lãnh cung.
Tin nhắn của lão Đại làm cho Dạ Ngưng được an ủi, mà chính nàng cũng tự cổ vũ tinh thần, từ cảm giác này cho thấy thì khẳng định đúng là thích rồi, khó có dịp nàng thực sự thích một người, không cần biết là giáo viên hay không phải giáo viên đi nữa, trước hết phải vực lại tinh thần trước kia, thề sống chết cũng phải làm cho cô Tiếu quỳ gối trước bàn tay vàng của mình.
Nghĩ vậy, Dạ Ngâng liền giơ ngón giữa bàn tay phải vẫn luôn là niềm tự hào của mình lên ngắm nghía, trong lòng cười quỷ dị xấu xa. Tiếu Vũ Hàm ngồi ở bàn đối diện nhìn Dạ Ngưng tự giơ ngón giữa chỉ chính mình mà khoa chân múa tay, trong lòng như có luồng gió lạnh thổi qua, cô nhóc này, không phải là bị đả kích gì quá mạnh mẽ đấy chứ?
Có phương hướng để cố gắng, Dạ Ngưng cũng không còn không được tự nhiên nữa, nhớ tới trước kia có đàn anh từng nói qua với nàng, muốn theo đuổi con gái cũng cần có kỹ xảo, điểm đầu tiên và cũng là điểm quan trọng nhất chính là phải xác định người ta hiện nay có độc thân hay không, nếu không còn độc thân thì còn theo đuổi cái gì nữa.
Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng liền hắng giọng, ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm ở một bên nhìn biểu tình rối rắm trên mặt Dạ Ngưng đã nửa ngày, thấy cuối cùng nàng cũng rối loạn tính ra được kết quả, liền ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng lời nói đến bên miệng, Dạ Ngưng lại nuốt trở vào, nếu nàng cứ như vậy trực tiếp hỏi: “Cô Tiếu, cô có bạn trai không?” thì có phải là quá mức lộ rõ ý đồ của mình không? Cân nhắc một hồi, Dạ Ngưng liền thay đổi cách hỏi khác: “Cô Tiếu, con của cô đã đi nhà trẻ chưa?”
“….” Nghe Dạ Ngưng phân vân mãi mới nói ra được một lời, Tiếu Vũ Hàm lại một trận trầm mặc, không nói lời nào, mím môi nhìn nàng.
Rốt cục, Dạ Ngưng cũng thấy được trong ánh mắt bình tĩnh của cô Tiếu ngọn lửa nho nhỏ, liền rụt cổ, vội vàng cúi đầu.
Nói đến vấn đề tuổi tác, dù sao Tiếu Vũ Hàm cũng lớn hơn Dạ Ngưng bốn tuổi, nói không thèm để ý thì cũng có phần không đúng sự thật. Chuyện phiền não vốn vẫn ẩn sâu dưới đáy lòng này lại bị Dạ Ngưng mò lên, tâm tình Tiếu Vũ Hàm cực kỳ không tốt, biểu hiện cụ thể là ở việc cầm lấy chén trà Dạ Ngưng uống trộm đi ra ngoài rửa.
……
Lần đầu tiên Dạ Ngưng chủ động tiếp cận đã chấm dứt trong thảm bại, đem bài viết trên bàn sửa sang lại một phen, nàng xám xịt ảm đạm trốn ra khỏi văn phòng. Trước kia từ văn phòng đi thẳng đến căn tin là chuyện sung sướng nhất trong đời Dạ Ngưng, nhưng hôm nay nàng lại có phần không yên lòng, mà ngay cả đầu bếp bình thường có quan hệ khá tốt với nàng múc cho nàng nhiều hơn một miếng thịt gà trong món gà om khoai tây mà nàng cũng chưa phát hiện ra, hai mắt chăm chăm bưng khay cơm tìm chỗ trống để ngồi, thực như ăn sáp vậy.
“Ở đây này! Lão Tứ ở đằng này!!!” Âm thanh khủng khiếp của lão Nhị vang lên hấp dẫn lực chú ý của cả cái căn tin, Dạ Ngưng vẫn đang ngây người cũng có phản ứng, vừa ngẩng đầu lên liền chỉ thấy được ba bóng đen như cuồng phong gào thét lao tới, đem nàng vây lại.
“Thế nào, lão Tứ, nghe lão Đại nói mày bị cô Tiếu vứt bỏ hả?” Lão Nhị dẫn đầu mở miệng, Dạ Ngưng đen mặt nhìn lão Đại, lão Đại vẻ mặt đầy oán giận nhìn lão Nhị.
“Sao mày ầm ĩ thế hả?”
Dạ Ngưng nghe mà có chút vui mừng, may mắn là ở thời điểm mình khổ sở còn có lão Đại bên cạnh.
“Cô Tiếu như hạc giữa bầy gà mà nó chưa đánh đã thua trận rồi? Phải tiếp tục theo đuổi thì mới gọi là bị vứt bỏ chứ?”
Lời tiếp theo của lão Đại làm cho lòng tự trọng của Dạ Ngưng bị sụp đổ nghiêm trọng, nàng nghiến răng nhìn ba người đứng chung quanh: “Này này này, bọn mày đừng có mà bịa đặt thế được không, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu!”
“Dù thế nào thì, lão Tứ, mày còn chưa hết hy vọng sao? Tao xem người như mày thì cô Tiếu cũng sẽ không thích đâu, tuy trước kia biết mày thích con gái, nhưng mà loại phụ nữ như cô Tiếu thì mày cũng phải suy nghĩ lại năng lực của chính mình đi chứ.” Lão Tam ở một bên phân tích, Dạ Ngưng cũng lười không thèm trả lời.
“Mà còn chưa nói hết, lão Tứ của chúng ta thì kém gì đâu, tướng mạo cũng coi như xuất chúng, dáng người thì bình thường, chiều cao cũng có thể gọi là hơi thô, tóc đen không bị hói, làn da cũng trắng không có tàn nhang, là một thanh niên trẻ rất rốt mà.”
“…..Lão Tam, tao cám ơn mày.” Dạ Ngưng nặn ra một nụ cười nhìn lão Tam, trong lòng thầm mắng, trứng gà này thật sự là trộm đúng lắm, chờ tao chôm của mày cả đời cả kiếp này luôn!
Lão Đại ở một bên nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, nói: “Lão Tứ, kỳ thật thì mày không cần biến bản thân thành như vậy, bằng mị lực của mày, muốn quyến rũ người khác cũng vẫn có thể mà, chỉ là hiện tại quả thực mày….ừ, có hơi làm cho mình khó có thể lọt vào trong tầm mắt người ta, mày có thể khôi phục lại bộ dáng trước kia được không?”
“Trước kia tao thế nào?” Dạ Ngưng buồn bực nhìn lão Đại.
Lão Đại do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Thì là không biết xấu hổ ý.”
“…..” Lời của lão Đại đạt được sự nhất trí tán thành của hai thành viên còn lại trong ký túc xá, Dạ Ngưng đen mặt nhìn chằm chằm ba người một hồi, nguyên bản muốn mắng vài câu, nghĩ trái nghĩ phải lại thấy lời lão Đại nói có vẻ như thực sự có lý.
“Mày cứ việc coi cô Tiếu là một em gái nhỏ bình thường, sau đó nghĩ cách làm việc chung, đừng lúc nào cũng nghĩ tới khí thế bức người của cô ấy, thủ đoạn của cô ấy, biết cái gì gọi là ‘đập nồi dìm thuyền’ không*?” Lời lão Đại đầy thấm thía giáo dục, lão Nhị gật đầu đón ý nói hùa, Dạ Ngưng trầm tư cả nửa ngày, gật đầu.
(*Đập nồi dìm thuyền [phá phủ trầm chu]: dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc. Sau khi qua sông thì dìm hết thuyền bè, đập vỡ nồi niêu, chỉ giữ lại ba ngày lương thực để cho binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.)
“Được, tao nhất định phải đánh bại khí trường của cô Tiếu, làm cho cô ta biết câu nói ‘Ta là lưu manh ta sợ ai’ có nghĩa gì.”
“Được đó!” Lão Tam ở một bên chỉ suýt chút nữa là vỗ tay hoan hô.
“Nhưng mà đêm nay tao còn phải đi sửa lại đống tư liệu lung tung kia, thế nên còn cần bọn mày giúp.”
“Làm cái gì?” Lão Đại nhìn Dạ Ngưng, sẽ không phải lại đi giả quỷ nữa đấy chứ?
Dạ Ngưng nhìn nhìn chung quanh, xác định không có người nhìn về phía này mới lấy tay che mặt, thì thầm vài câu với lão Đại, lão Đại nghe Dạ Ngưng nói, biểu tình từ kinh ngạc liền biến thành không thể tin nổi: “Lão Tứ, mày, mày thực lợi hại!”
“Đừng quên lời tao nói.” Dạ Ngưng phất tay, cầm khay cơm chạy lấy người.
Lão Nhị vẫn không nói chuyện nãy giờ nhìn chằm chằm bóng dáng Dạ Ngưng một hồi, quay sang hỏi lão Đại: “Đập nồi dìm thuyền…Nó sẽ không đánh chìm cả chính mình đấy chứ?”
“…..”
***
Lúc Dạ Ngưng lững thững trở về văn phòng, trong phòng đã có không ít người đến, Tiếu Vũ Hàm vẫn còn cúi đầu bận rộn, Dạ Ngưng nhìn mà thở dài, cầm hộp cơm vừa mua đi qua.
“Cô Tiếu.”
“Chuyện gì?” Tiếu Vũ Hàm bận đến nỗi chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Dạ Ngưng nhíu nhí mày: “Em mua cơm cho cô này, ăn trước đi đã.”
Đột nhiên ngẩng đầu, Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, vẻ mặt không thể tin nổi.
Dạ Ngưng bĩu môi, tỏ vẻ rất bất mãn với biểu tình của Tiếu Vũ Hàm.
Có chút sững sờ tiếp nhận hộp cơm, Tiếu Vũ Hàm mở ra liền nhìn thấy, là thịt kho cà mà cô thích ăn nhất.
“Em nhớ rõ lần trước cô bảo em mua cái này.” Dạ Ngưng ở một bên giải thích, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng cười: “Cảm ơn.”
Nụ cười kia….thực dịu dàng quá…Dạ Ngưng lại bị lóa mắt, nhưng không đợi nàng kịp phản ứng thì từ bên cạnh đã có một nam sinh cao lớn mạnh mẽ chen qua: “Cô Tiếu, thì ra cô thích ăn cái này à, để lần sau em mua cho cô.”
Ai vậy? Dạ Ngưng ngẩng đầu nhìn, là lớp trưởng lớp hai Tô Nhiễm Phi, liếc mắt xem thường, không thèm nói gì, Dạ Ngưng đi ra chỗ mình ngồi xuống tỏ vẻ bận rộn.
“Lạch cạch” gõ bàn phím thật to, vẻ mặt Dạ Ngưng đầy bất mãn nhìn Tô Nhiễm Phi vây quanh cô Tiếu nói này nói nọ cứ một câu “cô Tiếu” hai câu “cô Tiếu” ngọt sớt, tuy rằng Tiếu Vũ Hàm chỉ lịch sự trả lời, nhưng Dạ Ngưng vẫn thấy không vui, người này làm sao vậy? Không biết cái gì gọi là “trời đánh còn tránh miếng ăn” sao? Quấy rầy khiến cô Tiếu ăn cơm mà bị nghẹn thì hắn chịu trách nhiệm chắc? Đang đầy một bụng bất mãn nghĩ ngợi, Dạ Ngưng lại mãnh liệt cảnh giác, Tô Nhiễm Phi, xóa chữ “nhiễm” đi thì không phải là Tô Phỉ (Sophie) sao? Là thứ mà cô Tiếu thích nhất đó! Chính là hãng băng vệ sinh này! Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng lại thực buồn bực, ảo não gõ tài liệu, chẳng buồn để tâm đến ai.
Tiếu Vũ Hàm vẫn luôn chú ý Dạ Ngưng, thấy nàng như vậy đương nhiên biết là vì cái gì, khóe miệng hơi cong lên, tâm tình không tự giác mà tốt lên hẳn.
Trộm ngắm Tiếu Vũ Hàm, thấy cô dĩ nhiên lại còn cười với Tô Phỉ, ngọn lửa trong lòng Dạ Ngưng lại bốc lên, nhìn nhìn ra ngoài, cũng sắp đến tám giờ, trời đã gần như tối đen. Dạ Ngưng hít sâu một hơi, cầm lấy di động nhắn tin đến cho lão Đại đã sớm ẩn núp ở khu giáo viên chờ đợi.
Lão Đại, hành động!
Được rồi!
Tin nhắn của lão Đại mười phần tốc độ đáp trả, ngay giây tiếp theo của tin nhắn “Được rồi”, trước mắt Dạ Ngưng liền tối đen, tiếng kêu sợ hãi vang lên khắp chung quanh.
“Cúp điện? Sao lại cúp điện chứ?!”
_Hết chương 21_
Tiếu Vũ Hàm chớp mắt nhìn Dạ Ngưng, nụ cười trên mặt vẫn chưa tan, nghe xong lời này liền khẽ dịch chân.
“Có vấn đề gì?” Tiếu Vũ Hàm trực tiếp đi đến bên người Dạ Ngưng, tay phải chống bàn, cúi đầu nhìn văn bản mà nàng viết.
“….Phải, chính là chỗ đó, tỉ lệ vượt mức….”
Tâm Dạ Ngưng đã sớm không đặt trên những thứ này, mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám liếc Tiếu Vũ Hàm một cái. Động tác Tiếu Vũ Hàm một tay chống bàn xoay người cúi đầu làm cho Dạ Ngưng có cảm giác cả cơ thể mình như bị Tiếu Vũ Hàm ôm lấy, quẩn quanh chóp mũi đều là hương khí trên người cô Tiếu, mà ngay cả vài sợi tóc trên trán người ta rủ xuống cũng đều tựa hồ như không lúc nào không nhẹ nhàng kích thích sợi tơ lòng của mình.
Dù thở mạnh Dạ Ngưng cũng không dám, cúi đầu sống chết nhìn chằm chằm bản thảo. Tiếu Vũ Hàm còn thực nghiêm túc nhìn mấy cái tỉ lệ vượt mức mà Dạ Ngưng đã nói, tính đi lại tính nhưng hình như không có vấn đề gì, nghĩ như vậy, trên mặt liền có ý cười, cúi đầu nhìn Dạ Ngưng.
Sao, gọi tôi đến là vì muốn ngáng tôi ngã? Nhìn Dạ Ngưng đến ngay cả lỗ tai cũng hồng lên, Tiếu Vũ Hàm mỉm cười, nâng tay lên, vuốt ve mái tóc nàng, nhẹ giọng gọi: “Dạ Ngưng.”
Dạ Ngưng bị Tiếu Vũ Hàm kêu như thế, xương cốt như muốn nhũn cả ra, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lúc đó hai người có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, bàn tay đang đặt trên đầu Dạ Ngưng của Tiếu Vũ Hàm vẫn chưa rút lại, cười nhìn Dạ Ngưng, trong mắt không có vẻ chế nhạo cùng trêu tức ngày thường…tựa hồ có chút quyến rũ. Dạ Ngưng nhìn mà trái tim rung động, mặt nóng lên, lại vội vàng cúi đầu.
“Em sợ tôi?” Thanh âm ôn nhu của Tiếu Vũ Hàm lại vang lên bên tai, Dạ Ngưng rối rít lắc đầu phủ nhận: “Làm gì có ạ.”
“Ừ, tôi hy vọng chúng ta có thể vui vẻ hòa thuận với nhau.” Tiếu Vũ Hàm nhẹ giọng nói, Dạ Ngưng mím môi cười, ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm muốn phụ họa vài câu.
“Dù sao thì em là lớp trưởng, phần lớn sự tình trong lớp đều cần em xử lý.”
Vẻ tươi cười trên mặt Dạ Ngưng liền cứng lại, chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, biết rõ lời của cô có đạo lý, nhưng không hiểu sao lòng lại thấy mất mát, nhìn chằm chằm cô Tiếu một hồi, Dạ Ngưng bĩu môi, buồn buồn đáp: “Biết rồi ạ.”
“Ừ, có lẽ tối nay phải tăng ca, một lúc nữa em đi ăn cơm trước đi, buổi tối còn có vài lớp trưởng khác nữa lại đây, mọi người cùng nhau làm thì nhanh hơn.” Tiếu Vũ Hàm dặn dò, Dạ Ngưng gật đầu đáp lời, cúi đầu không nói gì, trong lòng lại thấy khó chịu. Được rồi, nàng thừa nhận quả thực mình đúng là bị mắc bệnh thần kinh, lúc ở một mình với Tiếu Vũ Hàm thì sợ hãi này nọ, nhưng mà vừa nghĩ đến lát nữa có một đám lớp trưởng nam ưu tú xuất sắc vây quanh bên người Tiếu Vũ Hàm, trong lòng Dạ Ngưng lại không thấy dễ chịu gì. Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng liền buồn bực nhắn tin cho lão Đại.
Lão Đại, hành động thất bại.
Tin nhắn trả lời của lão Đại gần như lập tức được gửi lại.
Bị trừng phạt thế nào?
Dạ Ngưng thở dài, bấm một hàng chữ qua.
Tao bị tống vào lãnh cung, buổi tối cô Tiếu sẽ cho gọi các cung tần phi lại đây phụng dưỡng.
Lão Đại: Vậy giờ mày phải nhanh lên, nếu không tóm được thì trước hết cũng phải hiểu được mốt ít tình huống cụ thể của cô Tiếu, tranh thủ sớm ngày ra khỏi lãnh cung.
Tin nhắn của lão Đại làm cho Dạ Ngưng được an ủi, mà chính nàng cũng tự cổ vũ tinh thần, từ cảm giác này cho thấy thì khẳng định đúng là thích rồi, khó có dịp nàng thực sự thích một người, không cần biết là giáo viên hay không phải giáo viên đi nữa, trước hết phải vực lại tinh thần trước kia, thề sống chết cũng phải làm cho cô Tiếu quỳ gối trước bàn tay vàng của mình.
Nghĩ vậy, Dạ Ngâng liền giơ ngón giữa bàn tay phải vẫn luôn là niềm tự hào của mình lên ngắm nghía, trong lòng cười quỷ dị xấu xa. Tiếu Vũ Hàm ngồi ở bàn đối diện nhìn Dạ Ngưng tự giơ ngón giữa chỉ chính mình mà khoa chân múa tay, trong lòng như có luồng gió lạnh thổi qua, cô nhóc này, không phải là bị đả kích gì quá mạnh mẽ đấy chứ?
Có phương hướng để cố gắng, Dạ Ngưng cũng không còn không được tự nhiên nữa, nhớ tới trước kia có đàn anh từng nói qua với nàng, muốn theo đuổi con gái cũng cần có kỹ xảo, điểm đầu tiên và cũng là điểm quan trọng nhất chính là phải xác định người ta hiện nay có độc thân hay không, nếu không còn độc thân thì còn theo đuổi cái gì nữa.
Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng liền hắng giọng, ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm ở một bên nhìn biểu tình rối rắm trên mặt Dạ Ngưng đã nửa ngày, thấy cuối cùng nàng cũng rối loạn tính ra được kết quả, liền ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng lời nói đến bên miệng, Dạ Ngưng lại nuốt trở vào, nếu nàng cứ như vậy trực tiếp hỏi: “Cô Tiếu, cô có bạn trai không?” thì có phải là quá mức lộ rõ ý đồ của mình không? Cân nhắc một hồi, Dạ Ngưng liền thay đổi cách hỏi khác: “Cô Tiếu, con của cô đã đi nhà trẻ chưa?”
“….” Nghe Dạ Ngưng phân vân mãi mới nói ra được một lời, Tiếu Vũ Hàm lại một trận trầm mặc, không nói lời nào, mím môi nhìn nàng.
Rốt cục, Dạ Ngưng cũng thấy được trong ánh mắt bình tĩnh của cô Tiếu ngọn lửa nho nhỏ, liền rụt cổ, vội vàng cúi đầu.
Nói đến vấn đề tuổi tác, dù sao Tiếu Vũ Hàm cũng lớn hơn Dạ Ngưng bốn tuổi, nói không thèm để ý thì cũng có phần không đúng sự thật. Chuyện phiền não vốn vẫn ẩn sâu dưới đáy lòng này lại bị Dạ Ngưng mò lên, tâm tình Tiếu Vũ Hàm cực kỳ không tốt, biểu hiện cụ thể là ở việc cầm lấy chén trà Dạ Ngưng uống trộm đi ra ngoài rửa.
……
Lần đầu tiên Dạ Ngưng chủ động tiếp cận đã chấm dứt trong thảm bại, đem bài viết trên bàn sửa sang lại một phen, nàng xám xịt ảm đạm trốn ra khỏi văn phòng. Trước kia từ văn phòng đi thẳng đến căn tin là chuyện sung sướng nhất trong đời Dạ Ngưng, nhưng hôm nay nàng lại có phần không yên lòng, mà ngay cả đầu bếp bình thường có quan hệ khá tốt với nàng múc cho nàng nhiều hơn một miếng thịt gà trong món gà om khoai tây mà nàng cũng chưa phát hiện ra, hai mắt chăm chăm bưng khay cơm tìm chỗ trống để ngồi, thực như ăn sáp vậy.
“Ở đây này! Lão Tứ ở đằng này!!!” Âm thanh khủng khiếp của lão Nhị vang lên hấp dẫn lực chú ý của cả cái căn tin, Dạ Ngưng vẫn đang ngây người cũng có phản ứng, vừa ngẩng đầu lên liền chỉ thấy được ba bóng đen như cuồng phong gào thét lao tới, đem nàng vây lại.
“Thế nào, lão Tứ, nghe lão Đại nói mày bị cô Tiếu vứt bỏ hả?” Lão Nhị dẫn đầu mở miệng, Dạ Ngưng đen mặt nhìn lão Đại, lão Đại vẻ mặt đầy oán giận nhìn lão Nhị.
“Sao mày ầm ĩ thế hả?”
Dạ Ngưng nghe mà có chút vui mừng, may mắn là ở thời điểm mình khổ sở còn có lão Đại bên cạnh.
“Cô Tiếu như hạc giữa bầy gà mà nó chưa đánh đã thua trận rồi? Phải tiếp tục theo đuổi thì mới gọi là bị vứt bỏ chứ?”
Lời tiếp theo của lão Đại làm cho lòng tự trọng của Dạ Ngưng bị sụp đổ nghiêm trọng, nàng nghiến răng nhìn ba người đứng chung quanh: “Này này này, bọn mày đừng có mà bịa đặt thế được không, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu!”
“Dù thế nào thì, lão Tứ, mày còn chưa hết hy vọng sao? Tao xem người như mày thì cô Tiếu cũng sẽ không thích đâu, tuy trước kia biết mày thích con gái, nhưng mà loại phụ nữ như cô Tiếu thì mày cũng phải suy nghĩ lại năng lực của chính mình đi chứ.” Lão Tam ở một bên phân tích, Dạ Ngưng cũng lười không thèm trả lời.
“Mà còn chưa nói hết, lão Tứ của chúng ta thì kém gì đâu, tướng mạo cũng coi như xuất chúng, dáng người thì bình thường, chiều cao cũng có thể gọi là hơi thô, tóc đen không bị hói, làn da cũng trắng không có tàn nhang, là một thanh niên trẻ rất rốt mà.”
“…..Lão Tam, tao cám ơn mày.” Dạ Ngưng nặn ra một nụ cười nhìn lão Tam, trong lòng thầm mắng, trứng gà này thật sự là trộm đúng lắm, chờ tao chôm của mày cả đời cả kiếp này luôn!
Lão Đại ở một bên nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, nói: “Lão Tứ, kỳ thật thì mày không cần biến bản thân thành như vậy, bằng mị lực của mày, muốn quyến rũ người khác cũng vẫn có thể mà, chỉ là hiện tại quả thực mày….ừ, có hơi làm cho mình khó có thể lọt vào trong tầm mắt người ta, mày có thể khôi phục lại bộ dáng trước kia được không?”
“Trước kia tao thế nào?” Dạ Ngưng buồn bực nhìn lão Đại.
Lão Đại do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Thì là không biết xấu hổ ý.”
“…..” Lời của lão Đại đạt được sự nhất trí tán thành của hai thành viên còn lại trong ký túc xá, Dạ Ngưng đen mặt nhìn chằm chằm ba người một hồi, nguyên bản muốn mắng vài câu, nghĩ trái nghĩ phải lại thấy lời lão Đại nói có vẻ như thực sự có lý.
“Mày cứ việc coi cô Tiếu là một em gái nhỏ bình thường, sau đó nghĩ cách làm việc chung, đừng lúc nào cũng nghĩ tới khí thế bức người của cô ấy, thủ đoạn của cô ấy, biết cái gì gọi là ‘đập nồi dìm thuyền’ không*?” Lời lão Đại đầy thấm thía giáo dục, lão Nhị gật đầu đón ý nói hùa, Dạ Ngưng trầm tư cả nửa ngày, gật đầu.
(*Đập nồi dìm thuyền [phá phủ trầm chu]: dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc. Sau khi qua sông thì dìm hết thuyền bè, đập vỡ nồi niêu, chỉ giữ lại ba ngày lương thực để cho binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.)
“Được, tao nhất định phải đánh bại khí trường của cô Tiếu, làm cho cô ta biết câu nói ‘Ta là lưu manh ta sợ ai’ có nghĩa gì.”
“Được đó!” Lão Tam ở một bên chỉ suýt chút nữa là vỗ tay hoan hô.
“Nhưng mà đêm nay tao còn phải đi sửa lại đống tư liệu lung tung kia, thế nên còn cần bọn mày giúp.”
“Làm cái gì?” Lão Đại nhìn Dạ Ngưng, sẽ không phải lại đi giả quỷ nữa đấy chứ?
Dạ Ngưng nhìn nhìn chung quanh, xác định không có người nhìn về phía này mới lấy tay che mặt, thì thầm vài câu với lão Đại, lão Đại nghe Dạ Ngưng nói, biểu tình từ kinh ngạc liền biến thành không thể tin nổi: “Lão Tứ, mày, mày thực lợi hại!”
“Đừng quên lời tao nói.” Dạ Ngưng phất tay, cầm khay cơm chạy lấy người.
Lão Nhị vẫn không nói chuyện nãy giờ nhìn chằm chằm bóng dáng Dạ Ngưng một hồi, quay sang hỏi lão Đại: “Đập nồi dìm thuyền…Nó sẽ không đánh chìm cả chính mình đấy chứ?”
“…..”
***
Lúc Dạ Ngưng lững thững trở về văn phòng, trong phòng đã có không ít người đến, Tiếu Vũ Hàm vẫn còn cúi đầu bận rộn, Dạ Ngưng nhìn mà thở dài, cầm hộp cơm vừa mua đi qua.
“Cô Tiếu.”
“Chuyện gì?” Tiếu Vũ Hàm bận đến nỗi chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Dạ Ngưng nhíu nhí mày: “Em mua cơm cho cô này, ăn trước đi đã.”
Đột nhiên ngẩng đầu, Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, vẻ mặt không thể tin nổi.
Dạ Ngưng bĩu môi, tỏ vẻ rất bất mãn với biểu tình của Tiếu Vũ Hàm.
Có chút sững sờ tiếp nhận hộp cơm, Tiếu Vũ Hàm mở ra liền nhìn thấy, là thịt kho cà mà cô thích ăn nhất.
“Em nhớ rõ lần trước cô bảo em mua cái này.” Dạ Ngưng ở một bên giải thích, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng cười: “Cảm ơn.”
Nụ cười kia….thực dịu dàng quá…Dạ Ngưng lại bị lóa mắt, nhưng không đợi nàng kịp phản ứng thì từ bên cạnh đã có một nam sinh cao lớn mạnh mẽ chen qua: “Cô Tiếu, thì ra cô thích ăn cái này à, để lần sau em mua cho cô.”
Ai vậy? Dạ Ngưng ngẩng đầu nhìn, là lớp trưởng lớp hai Tô Nhiễm Phi, liếc mắt xem thường, không thèm nói gì, Dạ Ngưng đi ra chỗ mình ngồi xuống tỏ vẻ bận rộn.
“Lạch cạch” gõ bàn phím thật to, vẻ mặt Dạ Ngưng đầy bất mãn nhìn Tô Nhiễm Phi vây quanh cô Tiếu nói này nói nọ cứ một câu “cô Tiếu” hai câu “cô Tiếu” ngọt sớt, tuy rằng Tiếu Vũ Hàm chỉ lịch sự trả lời, nhưng Dạ Ngưng vẫn thấy không vui, người này làm sao vậy? Không biết cái gì gọi là “trời đánh còn tránh miếng ăn” sao? Quấy rầy khiến cô Tiếu ăn cơm mà bị nghẹn thì hắn chịu trách nhiệm chắc? Đang đầy một bụng bất mãn nghĩ ngợi, Dạ Ngưng lại mãnh liệt cảnh giác, Tô Nhiễm Phi, xóa chữ “nhiễm” đi thì không phải là Tô Phỉ (Sophie) sao? Là thứ mà cô Tiếu thích nhất đó! Chính là hãng băng vệ sinh này! Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng lại thực buồn bực, ảo não gõ tài liệu, chẳng buồn để tâm đến ai.
Tiếu Vũ Hàm vẫn luôn chú ý Dạ Ngưng, thấy nàng như vậy đương nhiên biết là vì cái gì, khóe miệng hơi cong lên, tâm tình không tự giác mà tốt lên hẳn.
Trộm ngắm Tiếu Vũ Hàm, thấy cô dĩ nhiên lại còn cười với Tô Phỉ, ngọn lửa trong lòng Dạ Ngưng lại bốc lên, nhìn nhìn ra ngoài, cũng sắp đến tám giờ, trời đã gần như tối đen. Dạ Ngưng hít sâu một hơi, cầm lấy di động nhắn tin đến cho lão Đại đã sớm ẩn núp ở khu giáo viên chờ đợi.
Lão Đại, hành động!
Được rồi!
Tin nhắn của lão Đại mười phần tốc độ đáp trả, ngay giây tiếp theo của tin nhắn “Được rồi”, trước mắt Dạ Ngưng liền tối đen, tiếng kêu sợ hãi vang lên khắp chung quanh.
“Cúp điện? Sao lại cúp điện chứ?!”
_Hết chương 21_
Danh sách chương