Tốc độ của Tiếu Vũ Hàm rất nhanh, thân thủ của Dạ Ngưng cũng mãnh liệt như thế, nghiêng người một cái, xem chuẩn phương hướng, tóm lấy cái gối ôm vào ngực, không biết xẩu hổ nằm trên giường: “Ai ui, người nào đó thẹn thùng kìa.”
Bị đánh còn không thành thật, Dạ Ngưng dò xét nhìn Tiếu Vũ Hàm, đôi mắt cười đến híp lại thành một đường, nàng rất thích trêu chọc Tiếu Vũ Hàm, cũng nguyện ý nhìn bộ dáng ngượng ngùng này của cô, so với gương mặt lạnh như băng trên bục giảng ngày thường thì nhìn đẹp hơn nhiều, trách không được nhiều người thích “băng sơn” như vậy, cảm giác hòa tan được núi băng thật sự quá sung sướng mà!
Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng kia của Dạ Ngưng liền xấu hổ, gối đầu lại bị nàng gắt gao ôm chặt không thể lay chuyển, giật vài lần cũng không được liền thẳng thừng buông tay, xoay người không thèm nhìn nàng nữa.
Giận thật? Nhìn chằm chằm lưng Tiếu Vũ Hàm một hồi, Dạ Ngưng có chút sợ hãi, không phải đùa quá trớn đấy chứ? Bởi vì Tiếu Vũ Hàm quay lưng lại cho nên Dạ Ngưng không nhìn được mặt cô, chỉ có thể nghển cổ, cố gắng nhìn, đến khi Dạ Ngưng nhìn thấy hai vành tai đỏ bừng kia của Tiếu Vũ Hàm, liền bật cười.
Ai da, ngạo kiều a.
Biết tính tình Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng xem chừng nếu nàng không nói lời nào thì có thể Tiếu Vũ Hàm sẽ cứ quay lưng về phía mình như vậy cả đêm mất. Nàng dứt khoát mặt dày, cuốn lấy chăn, cong người, nỗ lực bò về phía Tiếu Vũ Hàm. Đến nơi, Dạ Ngưng vươn cánh tay, một phen ôm lấy eo Tiếu Vũ Hàm, áp mặt lên lưng cô: “Ngần này tuổi đầu rồi mà vẫn còn thẹn thùng như vậy sao.”
“Em!” Chịu không nổi Dạ Ngưng lặp đi lặp lại khiêu khích nhiều lần như thế, Tiếu Vũ Hàm hoàn toàn bùng nổ, mạnh mẽ xoay người, bắt lấy bàn tay Dạ Ngưng đang đặt bên hông mình, vặn tay khẽ bóp một cái, đặt lên lưng nàng, lại nhanh chóng nhỏm dậy, đem Dạ Ngưng áp trên giường.
“A –” Dạ Ngưng chớp mắt mờ mịt nhìn ga giường, cả người như con gián bị đóng đinh trên tường, một chút cũng không thể động đậy.
Trời ạ…..
Dạ Ngưng sắp khóc mất, có ai có thể nói cho nàng biết đây là chuyện gì không?
Tiếu Vũ Hàm một chân quỳ gối trên giường, một chân đè lên mông Dạ Ngưng, uy hiếp: “Còn làm loạn nữa không? Đã phục chưa?”
“Phục rồi, phục rồi! Không nghịch nữa mà!” Dạ Ngưng không hề nghĩ ngợi trực tiếp liền nhận thua, không chỉ ngoài miệng cầu xin tha thứ, trên tay còn học động tác của vận động viên Taekwondo, không ngừng dùng tay trái vỗ nệm, Tiếu Vũ Hàm vốn đang rất bực mình, nhìn bộ dáng sợ sệt này của nàng lền nhịn không được bật cười thành tiếng.
“Đau –” Phát giác ra Tiếu Vũ Hàm đang đè nàng không có chút ý tứ nào muốn đứng lên, Dạ Ngưng liền xuất ra đòn sát thủ, nhe răng giả bộ đáng thương. Nàng không như vậy còn đỡ, lửa giận của Tiếu Vũ Hàm vừa giảm bớt lại bị thổi bùng lên, tay phải tăng thêm độ mạnh, tay trái giơ lên, đánh một phát xuống mông Dạ Ngưng.
“Á –” Thế này khiến cho Dạ Ngưng ngay cả lòng muốn chết cũng có, thế là sao? Tiếu Vũ Hàm, cô sẽ không thật sự coi em là trẻ con đấy chứ!
“Còn dám giả vờ?”
Dạ Ngưng hiện giờ chính là vểnh vểnh cái mông, Tiếu Vũ Hàm biết nàng muốn giở trò gì, lại còn dám giả bộ đáng thương với cô, thật sự là phải trị thật tốt, nếu không về sau nhất định phá phách đến tung trời!
“Sao tự dưng lại đánh em? Em làm gì sai chứ?” Dạ Ngưng thấy mềm không được liền trực tiếp dùng cứng, thân thể giống như con cá sấu đợi chuẩn bị làm thịt, lăn lộn không ngừng, Tiếu Vũ Hàm dùng sức đè nặng nàng, nâng tay trái lên, lại đánh một cái.
“……”
Á, Dạ Ngưng hết chỗ nói rồi, Vũ Hàm đây là muốn bức tử nàng mà, cứng mềm đều không chịu!
“Em làm sao chứ, theo đuổi cuộc sống sinh hoạt hài hòa là sai sao?” Vài cú đánh này của Tiếu Vũ Hàm cũng gợi lên tính cứng đầu của Dạ Ngưng, càng thêm nói không thèm nghĩ. Tiếu Vũ Hàm nghe xong lời này, mặt lập tức đỏ lên, cắn môi, vừa ngượng vừa giận nhìn Dạ Ngưng.
Cảm giác người ở trên lơi lỏng, Dạ Ngưng lộn một cái, mạnh mẽ từ dưới thân Vũ Hàm thoát ra, lấy tốc độ tên lửa từ trên giường bật dậy, vì phòng ngừa Tiếu Vũ Hàm có động tác đánh trả gì, Dạ Ngưng dùng toàn bộ thân thể đè lên.
Mặc kệ! Ai bảo nàng không biết võ công gì, cứ trực tiếp đè là được rồi!
“Dạ Ngưng, em –” Tiếu Vũ Hàm bị Dạ Ngưng đặt ở dưới thân, tức giận nhìn nàng.
Dạ Ngưng vừa nhìn thấy cô như vậy, mọi dũng khí vốn có trong nháy mắt liền toàn bộ tan thành mây khói, thở dài, Dạ Ngưng nghiêng người, ngửa đầu, đáng thương hề hề nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Vũ Hàm, hôn một chút thôi, chỉ hôn một cái, em sẽ không làm loạn nữa, được không?”
Biết rõ nàng cố ý giả bộ đáng thương, nhưng nhìn đến bộ dáng mếu máo của nàng Tiếu Vũ Hàm vẫn không đành lòng. Kỳ thật căn bản cô không nghĩ kháng cự lại tình hình, nhưng Dạ Ngưng muốn tiến hành lại chẳng bao giờ nghĩ đến thời gian cùng địa điểm, sáng sớm ngày mai cả lớp sẽ đi du lịch, nếu bởi vì chuyện này mà chậm trễ hành trình của mọi người……
Dạ Ngưng không chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhìn ra lòng kiên trì của cô dần buông lỏng, liền ngửa đầu, hôn xuống.
Ừ…vẫn để cho nàng hôn, nàng đã biết mà, Vũ Hàm không từ chối được……
Ha ha, đây chính là mỹ nhân kế trong truyền thuyết mà.
Dạ Ngưng vui thích nghĩ, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, nhấm nháp hương vị ngon miệng kia, cả người cũng lâng lâng lên. Môi Tiếu Vũ Hàm mềm mại ngọt ngào, có phần giống với món thạch đông lạnh mới ăn lúc nãy, Dạ Ngưng thầm cân nhắc hôm nào về nhà mua một túi thạch đông lạnh, khi nghĩ đến cô liền ăn một cái cũng không tệ…Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng nhếch miệng cười thành tiếng, đương nhiên Tiếu Vũ Hàm có thể cảm giác được vẻ đắc ý của nàng, nâng tay lên muốn véo nàng một cái, lại để cho Dạ Ngưng vốn đã có đề phòng giữ chặt lại, nâng lên, áp lên đầu giường.
Động tác như vậy làm cho Tiếu Vũ Hàm không giãy dụa được, cảm giác cả người bị Dạ Ngưng áp dưới thân không thể xoay sở, chỉ có thể mặc cho bàn tay nàng càng ngày càng xấu xa, có lẽ nguyên nhân vì thế nên mỗi một nụ hôn của Dạ Ngưng, cảm giác mỗi một lần vuốt ve đều bị phóng đại vô hạn.
Cảm giác thoải mái đến tê dại kia theo cái vuốt ve nhẹ nhàng của Dạ Ngưng ở sau lưng gợi lên từng trận bứt rứt, biến thành dòng nước ấm, chảy khắp toàn thân. Chỉ nhẹ nhàng vài cái, Tiếu Vũ Hàm liền cảm giác sức lực cả người như bị rút sạch.
“Hôn là hôn, vậy chỉ hôn…” Dạ Ngưng vẫn rất giữ lời, một tay giữ chặt cổ tay Tiếu Vũ Hàm không cho cô cử động, một tay kia tinh tế vỗ về lưng cô, cúi đầu, tham lam liếm mút da thịt trắng ngần như tuyết.
Làn da thật sự tốt lắm…
Dạ Ngưng vẫn thường khoe khoang với lão Đại rằng nàng là người có làn da tốt nhất trên đời, một năm bốn mùa không cần bôi kem dưỡng da gì, một lọ Dabao liền giải quyết hoàn toàn mọi phiền não, nhưng mà hiện giờ nhìn làn da Vũ Hàm…Thật sự là trơn nhẵn không tì vết mà…
Làn da như vậy mà nếm thử sẽ có vị gì nhỉ?
Dạ Ngưng không hổ là đứa trẻ nhiệt tình ham thích học tập tìm tòi chân lý, trong đầu nghĩ như vậy, ngoài miệng liền lập tức hành động thực tến tìm tòi câu trả lời. Hé miệng, nhẹ nhàng mút làn da trắng mịn một cái, thuận tiện dùng răng nanh cắn cắn một phen.
“Uhm…” Hương vị tốt lắm, so với môi cũng không kém là bao, tương tự như kẹo White Rabbit* vậy. Dạ Ngưng còn nghiêm túc bình luận, Tiếu Vũ Hàm đã trở thành cây kẹo đầy màu sắc trong tay nàng, hôm nay nàng muốn dùng đôi môi mình hòa tan cây kẹo này.
(*kẹo như kiểu kẹo sữa)
Tiếu Vũ Hàm vốn mẫn cảm thì sao có thể chịu nổi Dạ Ngưng giày vò như vậy, đôi tay vốn đang bị giữ chặt liền bắt đầu giãy dụa, hai chân thon dài cũng bất an mà động đậy.
“Không được nhúc nhích, em chỉ hôn thôi mà.” Đã sớm đoán được Tiếu Vũ Hàm sẽ như vậy, Dạ Ngưng bận rộn mãi mới được thế này, làm gì chứ? Thịt đã đến miệng rồi còn muốn chạy? Không thể như thế được!
“Dạ Ngưng, em –” Tiếu Vũ Hàm run giọng muốn ngăn nàng lại, nhưng Dạ Ngưng đang được thưởng thức ngon ngọt sao có thể dừng tay, tay trái cởi áo Tiếu Vũ Hàm, cúi người, liếm láp hai điểm đỏ hồng kia.
“Đừng…” Trong nháy mắt hô hấp của Tiếu Vũ Hàm trở nên dồn dập, nhịn không được muốn ngăn lại, thân thể run rẩy lợi hại, cô càng nói “không” thì Dạ Ngưng lại càng cố gắng kích thích chỗ mẫn cảm kia, liếm mút, cắn nhẹ, cắn xé, phàm là động tác gì miệng có thể làm thì nàng đều làm, không phạm quy mà, nàng chỉ là thay đổi kiểu hôn mà thôi.
Tiếu Vũ Hàm bị Dạ Ngưng tra tấn đã sớm không có sức lực kháng cự, cả người như hóa thành một vũng nước, để mặc cho nàng làm gì thì làm.
Dạ Ngưng ngửa đầu liếc Tiếu Vũ Hàm một cái, cảm thấy thuốc mê dùng đã không sai biệt lắm, đánh giá cô chắc cũng sẽ không phản kháng nữa, thế này mới yên tâm buông hai cổ tay Tiếu Vũ Hàm ra, mà tay phải rất có thực lực cũng gia nhập chiến trường.
Khi áo ngủ bị Dạ Ngưng hoàn toàn cởi ra, Tiếu Vũ Hàm vẫn nhịn không được lên tiếng ngăn lại: “Em đã nói –”
“Yên lặng nào, chỉ hôn thôi mà.” Dạ Ngưng trấn an Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng chui vào chăn cuộn thành một đoàn không ngừng di động xuống phía dưới, cắn môi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Ừ…”
Thân thể run rẩy mãnh liệt, theo tần suất của người dưới thân mà động, Dạ Ngưng thật đúng là cô bé ngoan, quả thật nói rất giữ lời, chỉ hôn nhẹ, hôn đến toàn thân Tiếu Vũ Hàm, cuối cùng môi hôn đến bộ phận tư mật nhất của cô.
Nghe Tiếu Vũ Hàm không kiềm chế được mà rên rỉ, cả người Dạ Ngưng đều hưng phấn hẳn lên, hai tay tách chân Tiếu Vũ Hàm ra không cho cô giãy dụa, vùi đầu dùng sức mút lấy, lưỡi linh hoạt tiến vào, đâm xuyên, đưa đẩy khiến phần eo Tiếu Vũ Hàm không ngừng vặn vẹo.
“A –” Cho dù gắt gao cắn môi dưới, Tiếu Vũ Hàm cũng không có biện pháp khống chế bản thân phát ra âm thanh vui sướng kia. Nỗi đau đớn lần đầu tiên đến giờ vẫn mới mẻ trong ký ức Tiếu Vũ Hàm, nguyên bản vốn đã chuẩn bị tốt để nhịn đau, lại không ngờ Dạ Ngưng lại dùng vô tận ôn nhu đi hóa giải nỗi đau kia, cảm giác tê dại từ bộ vị bí ẩn kia dần lan rộng ra, như dòng điện xông thẳng lên. Biết rốt cuộc mình không khống chế được, đến khi ý thức hết sức mơ hồ, Tiếu Vũ Hàm hai tay nắm chặt ga giường, như chiếc lá rụng bay trong gió run rẩy không ngừng.
“Được rồi, được rồi mà.” Cuối cùng Dạ Ngưng cũng chịu đình chỉ chuỗi nụ hôn của mình, trườn lên, ôm lấy Tiếu Vũ Hàm.
Nhìn Vũ Hàm nằm trong lòng đổ mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt suy yếu, Dạ Ngưng có chút đau lòng, có phải là…có phải là có chút quá……
Nhưng thật sự nàng không có mà, nói đến thì vẫn là do Vũ Hàm quá mức nhạy cảm……
Dùng sức ôm Tiếu Vũ Hàm, cảm thụ thân mình vẫn còn run run cùng cơn cao triều chưa rút của cô, Dạ Ngưng mím môi, muốn nói lại thôi nhìn Tiếu Vũ Hàm.
“Em muốn……nói gì……” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm vẫn hữu khí vô lực, hai má hồng hồng khiến người ta thương yêu.
Dạ ngưng nhìn chằm chằm một lúc, nâng tay, đem những lọn tóc xõa tung trên trán cô vén gọn lại.
“Chuyện đó –”
Vừa rồi đòi được hôn Dạ Ngưng cũng không ngượng ngùng như vậy, cắn môi nhìn mình xấu hổ thật lâu, Tiếu Vũ Hàm nghi hoặc nhìn nàng, đồ bại hoại này, sẽ không phải lại đang suy nghĩ chủ ý xấu xa gì đấy chứ?
Rối rắm cả buổi, cuối cùng Dạ Ngưng không được tự nhiên mở miệng: “Vũ Hàm, làm ‘thụ’ thực sự khó chịu như vậy sao, em thấy cô chạy tám trăm mét cũng không đến nỗi thế.”
Nhăn nhó kéo kéo lỗ hổng trên áo ngủ của mình, mặt Dạ Ngưng đỏ rực, ngượng ngùng nhìn Tiếu Vũ Hàm.
“…” Tiếu Vũ Hàm im lặng không nói, cứ như vậy nhìn Dạ Ngưng.
Nếu hiện giờ bên cạnh có một cái búa, cô tuyệt đối sẽ không do dự đập Dạ Ngưng một phát chết tươi.
_Hết chương 63_
Bị đánh còn không thành thật, Dạ Ngưng dò xét nhìn Tiếu Vũ Hàm, đôi mắt cười đến híp lại thành một đường, nàng rất thích trêu chọc Tiếu Vũ Hàm, cũng nguyện ý nhìn bộ dáng ngượng ngùng này của cô, so với gương mặt lạnh như băng trên bục giảng ngày thường thì nhìn đẹp hơn nhiều, trách không được nhiều người thích “băng sơn” như vậy, cảm giác hòa tan được núi băng thật sự quá sung sướng mà!
Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng kia của Dạ Ngưng liền xấu hổ, gối đầu lại bị nàng gắt gao ôm chặt không thể lay chuyển, giật vài lần cũng không được liền thẳng thừng buông tay, xoay người không thèm nhìn nàng nữa.
Giận thật? Nhìn chằm chằm lưng Tiếu Vũ Hàm một hồi, Dạ Ngưng có chút sợ hãi, không phải đùa quá trớn đấy chứ? Bởi vì Tiếu Vũ Hàm quay lưng lại cho nên Dạ Ngưng không nhìn được mặt cô, chỉ có thể nghển cổ, cố gắng nhìn, đến khi Dạ Ngưng nhìn thấy hai vành tai đỏ bừng kia của Tiếu Vũ Hàm, liền bật cười.
Ai da, ngạo kiều a.
Biết tính tình Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng xem chừng nếu nàng không nói lời nào thì có thể Tiếu Vũ Hàm sẽ cứ quay lưng về phía mình như vậy cả đêm mất. Nàng dứt khoát mặt dày, cuốn lấy chăn, cong người, nỗ lực bò về phía Tiếu Vũ Hàm. Đến nơi, Dạ Ngưng vươn cánh tay, một phen ôm lấy eo Tiếu Vũ Hàm, áp mặt lên lưng cô: “Ngần này tuổi đầu rồi mà vẫn còn thẹn thùng như vậy sao.”
“Em!” Chịu không nổi Dạ Ngưng lặp đi lặp lại khiêu khích nhiều lần như thế, Tiếu Vũ Hàm hoàn toàn bùng nổ, mạnh mẽ xoay người, bắt lấy bàn tay Dạ Ngưng đang đặt bên hông mình, vặn tay khẽ bóp một cái, đặt lên lưng nàng, lại nhanh chóng nhỏm dậy, đem Dạ Ngưng áp trên giường.
“A –” Dạ Ngưng chớp mắt mờ mịt nhìn ga giường, cả người như con gián bị đóng đinh trên tường, một chút cũng không thể động đậy.
Trời ạ…..
Dạ Ngưng sắp khóc mất, có ai có thể nói cho nàng biết đây là chuyện gì không?
Tiếu Vũ Hàm một chân quỳ gối trên giường, một chân đè lên mông Dạ Ngưng, uy hiếp: “Còn làm loạn nữa không? Đã phục chưa?”
“Phục rồi, phục rồi! Không nghịch nữa mà!” Dạ Ngưng không hề nghĩ ngợi trực tiếp liền nhận thua, không chỉ ngoài miệng cầu xin tha thứ, trên tay còn học động tác của vận động viên Taekwondo, không ngừng dùng tay trái vỗ nệm, Tiếu Vũ Hàm vốn đang rất bực mình, nhìn bộ dáng sợ sệt này của nàng lền nhịn không được bật cười thành tiếng.
“Đau –” Phát giác ra Tiếu Vũ Hàm đang đè nàng không có chút ý tứ nào muốn đứng lên, Dạ Ngưng liền xuất ra đòn sát thủ, nhe răng giả bộ đáng thương. Nàng không như vậy còn đỡ, lửa giận của Tiếu Vũ Hàm vừa giảm bớt lại bị thổi bùng lên, tay phải tăng thêm độ mạnh, tay trái giơ lên, đánh một phát xuống mông Dạ Ngưng.
“Á –” Thế này khiến cho Dạ Ngưng ngay cả lòng muốn chết cũng có, thế là sao? Tiếu Vũ Hàm, cô sẽ không thật sự coi em là trẻ con đấy chứ!
“Còn dám giả vờ?”
Dạ Ngưng hiện giờ chính là vểnh vểnh cái mông, Tiếu Vũ Hàm biết nàng muốn giở trò gì, lại còn dám giả bộ đáng thương với cô, thật sự là phải trị thật tốt, nếu không về sau nhất định phá phách đến tung trời!
“Sao tự dưng lại đánh em? Em làm gì sai chứ?” Dạ Ngưng thấy mềm không được liền trực tiếp dùng cứng, thân thể giống như con cá sấu đợi chuẩn bị làm thịt, lăn lộn không ngừng, Tiếu Vũ Hàm dùng sức đè nặng nàng, nâng tay trái lên, lại đánh một cái.
“……”
Á, Dạ Ngưng hết chỗ nói rồi, Vũ Hàm đây là muốn bức tử nàng mà, cứng mềm đều không chịu!
“Em làm sao chứ, theo đuổi cuộc sống sinh hoạt hài hòa là sai sao?” Vài cú đánh này của Tiếu Vũ Hàm cũng gợi lên tính cứng đầu của Dạ Ngưng, càng thêm nói không thèm nghĩ. Tiếu Vũ Hàm nghe xong lời này, mặt lập tức đỏ lên, cắn môi, vừa ngượng vừa giận nhìn Dạ Ngưng.
Cảm giác người ở trên lơi lỏng, Dạ Ngưng lộn một cái, mạnh mẽ từ dưới thân Vũ Hàm thoát ra, lấy tốc độ tên lửa từ trên giường bật dậy, vì phòng ngừa Tiếu Vũ Hàm có động tác đánh trả gì, Dạ Ngưng dùng toàn bộ thân thể đè lên.
Mặc kệ! Ai bảo nàng không biết võ công gì, cứ trực tiếp đè là được rồi!
“Dạ Ngưng, em –” Tiếu Vũ Hàm bị Dạ Ngưng đặt ở dưới thân, tức giận nhìn nàng.
Dạ Ngưng vừa nhìn thấy cô như vậy, mọi dũng khí vốn có trong nháy mắt liền toàn bộ tan thành mây khói, thở dài, Dạ Ngưng nghiêng người, ngửa đầu, đáng thương hề hề nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Vũ Hàm, hôn một chút thôi, chỉ hôn một cái, em sẽ không làm loạn nữa, được không?”
Biết rõ nàng cố ý giả bộ đáng thương, nhưng nhìn đến bộ dáng mếu máo của nàng Tiếu Vũ Hàm vẫn không đành lòng. Kỳ thật căn bản cô không nghĩ kháng cự lại tình hình, nhưng Dạ Ngưng muốn tiến hành lại chẳng bao giờ nghĩ đến thời gian cùng địa điểm, sáng sớm ngày mai cả lớp sẽ đi du lịch, nếu bởi vì chuyện này mà chậm trễ hành trình của mọi người……
Dạ Ngưng không chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhìn ra lòng kiên trì của cô dần buông lỏng, liền ngửa đầu, hôn xuống.
Ừ…vẫn để cho nàng hôn, nàng đã biết mà, Vũ Hàm không từ chối được……
Ha ha, đây chính là mỹ nhân kế trong truyền thuyết mà.
Dạ Ngưng vui thích nghĩ, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, nhấm nháp hương vị ngon miệng kia, cả người cũng lâng lâng lên. Môi Tiếu Vũ Hàm mềm mại ngọt ngào, có phần giống với món thạch đông lạnh mới ăn lúc nãy, Dạ Ngưng thầm cân nhắc hôm nào về nhà mua một túi thạch đông lạnh, khi nghĩ đến cô liền ăn một cái cũng không tệ…Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng nhếch miệng cười thành tiếng, đương nhiên Tiếu Vũ Hàm có thể cảm giác được vẻ đắc ý của nàng, nâng tay lên muốn véo nàng một cái, lại để cho Dạ Ngưng vốn đã có đề phòng giữ chặt lại, nâng lên, áp lên đầu giường.
Động tác như vậy làm cho Tiếu Vũ Hàm không giãy dụa được, cảm giác cả người bị Dạ Ngưng áp dưới thân không thể xoay sở, chỉ có thể mặc cho bàn tay nàng càng ngày càng xấu xa, có lẽ nguyên nhân vì thế nên mỗi một nụ hôn của Dạ Ngưng, cảm giác mỗi một lần vuốt ve đều bị phóng đại vô hạn.
Cảm giác thoải mái đến tê dại kia theo cái vuốt ve nhẹ nhàng của Dạ Ngưng ở sau lưng gợi lên từng trận bứt rứt, biến thành dòng nước ấm, chảy khắp toàn thân. Chỉ nhẹ nhàng vài cái, Tiếu Vũ Hàm liền cảm giác sức lực cả người như bị rút sạch.
“Hôn là hôn, vậy chỉ hôn…” Dạ Ngưng vẫn rất giữ lời, một tay giữ chặt cổ tay Tiếu Vũ Hàm không cho cô cử động, một tay kia tinh tế vỗ về lưng cô, cúi đầu, tham lam liếm mút da thịt trắng ngần như tuyết.
Làn da thật sự tốt lắm…
Dạ Ngưng vẫn thường khoe khoang với lão Đại rằng nàng là người có làn da tốt nhất trên đời, một năm bốn mùa không cần bôi kem dưỡng da gì, một lọ Dabao liền giải quyết hoàn toàn mọi phiền não, nhưng mà hiện giờ nhìn làn da Vũ Hàm…Thật sự là trơn nhẵn không tì vết mà…
Làn da như vậy mà nếm thử sẽ có vị gì nhỉ?
Dạ Ngưng không hổ là đứa trẻ nhiệt tình ham thích học tập tìm tòi chân lý, trong đầu nghĩ như vậy, ngoài miệng liền lập tức hành động thực tến tìm tòi câu trả lời. Hé miệng, nhẹ nhàng mút làn da trắng mịn một cái, thuận tiện dùng răng nanh cắn cắn một phen.
“Uhm…” Hương vị tốt lắm, so với môi cũng không kém là bao, tương tự như kẹo White Rabbit* vậy. Dạ Ngưng còn nghiêm túc bình luận, Tiếu Vũ Hàm đã trở thành cây kẹo đầy màu sắc trong tay nàng, hôm nay nàng muốn dùng đôi môi mình hòa tan cây kẹo này.
(*kẹo như kiểu kẹo sữa)
Tiếu Vũ Hàm vốn mẫn cảm thì sao có thể chịu nổi Dạ Ngưng giày vò như vậy, đôi tay vốn đang bị giữ chặt liền bắt đầu giãy dụa, hai chân thon dài cũng bất an mà động đậy.
“Không được nhúc nhích, em chỉ hôn thôi mà.” Đã sớm đoán được Tiếu Vũ Hàm sẽ như vậy, Dạ Ngưng bận rộn mãi mới được thế này, làm gì chứ? Thịt đã đến miệng rồi còn muốn chạy? Không thể như thế được!
“Dạ Ngưng, em –” Tiếu Vũ Hàm run giọng muốn ngăn nàng lại, nhưng Dạ Ngưng đang được thưởng thức ngon ngọt sao có thể dừng tay, tay trái cởi áo Tiếu Vũ Hàm, cúi người, liếm láp hai điểm đỏ hồng kia.
“Đừng…” Trong nháy mắt hô hấp của Tiếu Vũ Hàm trở nên dồn dập, nhịn không được muốn ngăn lại, thân thể run rẩy lợi hại, cô càng nói “không” thì Dạ Ngưng lại càng cố gắng kích thích chỗ mẫn cảm kia, liếm mút, cắn nhẹ, cắn xé, phàm là động tác gì miệng có thể làm thì nàng đều làm, không phạm quy mà, nàng chỉ là thay đổi kiểu hôn mà thôi.
Tiếu Vũ Hàm bị Dạ Ngưng tra tấn đã sớm không có sức lực kháng cự, cả người như hóa thành một vũng nước, để mặc cho nàng làm gì thì làm.
Dạ Ngưng ngửa đầu liếc Tiếu Vũ Hàm một cái, cảm thấy thuốc mê dùng đã không sai biệt lắm, đánh giá cô chắc cũng sẽ không phản kháng nữa, thế này mới yên tâm buông hai cổ tay Tiếu Vũ Hàm ra, mà tay phải rất có thực lực cũng gia nhập chiến trường.
Khi áo ngủ bị Dạ Ngưng hoàn toàn cởi ra, Tiếu Vũ Hàm vẫn nhịn không được lên tiếng ngăn lại: “Em đã nói –”
“Yên lặng nào, chỉ hôn thôi mà.” Dạ Ngưng trấn an Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng chui vào chăn cuộn thành một đoàn không ngừng di động xuống phía dưới, cắn môi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Ừ…”
Thân thể run rẩy mãnh liệt, theo tần suất của người dưới thân mà động, Dạ Ngưng thật đúng là cô bé ngoan, quả thật nói rất giữ lời, chỉ hôn nhẹ, hôn đến toàn thân Tiếu Vũ Hàm, cuối cùng môi hôn đến bộ phận tư mật nhất của cô.
Nghe Tiếu Vũ Hàm không kiềm chế được mà rên rỉ, cả người Dạ Ngưng đều hưng phấn hẳn lên, hai tay tách chân Tiếu Vũ Hàm ra không cho cô giãy dụa, vùi đầu dùng sức mút lấy, lưỡi linh hoạt tiến vào, đâm xuyên, đưa đẩy khiến phần eo Tiếu Vũ Hàm không ngừng vặn vẹo.
“A –” Cho dù gắt gao cắn môi dưới, Tiếu Vũ Hàm cũng không có biện pháp khống chế bản thân phát ra âm thanh vui sướng kia. Nỗi đau đớn lần đầu tiên đến giờ vẫn mới mẻ trong ký ức Tiếu Vũ Hàm, nguyên bản vốn đã chuẩn bị tốt để nhịn đau, lại không ngờ Dạ Ngưng lại dùng vô tận ôn nhu đi hóa giải nỗi đau kia, cảm giác tê dại từ bộ vị bí ẩn kia dần lan rộng ra, như dòng điện xông thẳng lên. Biết rốt cuộc mình không khống chế được, đến khi ý thức hết sức mơ hồ, Tiếu Vũ Hàm hai tay nắm chặt ga giường, như chiếc lá rụng bay trong gió run rẩy không ngừng.
“Được rồi, được rồi mà.” Cuối cùng Dạ Ngưng cũng chịu đình chỉ chuỗi nụ hôn của mình, trườn lên, ôm lấy Tiếu Vũ Hàm.
Nhìn Vũ Hàm nằm trong lòng đổ mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt suy yếu, Dạ Ngưng có chút đau lòng, có phải là…có phải là có chút quá……
Nhưng thật sự nàng không có mà, nói đến thì vẫn là do Vũ Hàm quá mức nhạy cảm……
Dùng sức ôm Tiếu Vũ Hàm, cảm thụ thân mình vẫn còn run run cùng cơn cao triều chưa rút của cô, Dạ Ngưng mím môi, muốn nói lại thôi nhìn Tiếu Vũ Hàm.
“Em muốn……nói gì……” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm vẫn hữu khí vô lực, hai má hồng hồng khiến người ta thương yêu.
Dạ ngưng nhìn chằm chằm một lúc, nâng tay, đem những lọn tóc xõa tung trên trán cô vén gọn lại.
“Chuyện đó –”
Vừa rồi đòi được hôn Dạ Ngưng cũng không ngượng ngùng như vậy, cắn môi nhìn mình xấu hổ thật lâu, Tiếu Vũ Hàm nghi hoặc nhìn nàng, đồ bại hoại này, sẽ không phải lại đang suy nghĩ chủ ý xấu xa gì đấy chứ?
Rối rắm cả buổi, cuối cùng Dạ Ngưng không được tự nhiên mở miệng: “Vũ Hàm, làm ‘thụ’ thực sự khó chịu như vậy sao, em thấy cô chạy tám trăm mét cũng không đến nỗi thế.”
Nhăn nhó kéo kéo lỗ hổng trên áo ngủ của mình, mặt Dạ Ngưng đỏ rực, ngượng ngùng nhìn Tiếu Vũ Hàm.
“…” Tiếu Vũ Hàm im lặng không nói, cứ như vậy nhìn Dạ Ngưng.
Nếu hiện giờ bên cạnh có một cái búa, cô tuyệt đối sẽ không do dự đập Dạ Ngưng một phát chết tươi.
_Hết chương 63_
Danh sách chương