“Roẹt” một tiếng, Dạ Ngưng lắng nghe thanh âm tiếng trái tim mình bị xé nát, cắn môi nhìn Tiếu Vũ Hàm, nàng thực hết chỗ nói rồi. Gì chứ, người ta còn tưởng cô muốn tiếp tục ôn tồn, người tuyết, người tuyết em gái cô á, người tuyết hay ho lắm sao? Cô Tiếu, tổng giám đốc Tiếu, cô mấy tuổi rồi thế? Tiếu Vũ Hàm tràn ngập chờ mong nhìn Dạ Ngưng, thấy vẻ mặt rối rắm kia của nàng, mặt liền hơi lạnh xuống. Xoay người, Tiếu Vũ Hàm đẩy Dạ Ngưng ra, chui vào trong chăn, dùng cái gáy đối diện với nàng.

Oái……

Dạ Ngưng hoàn toàn sắp điên rồi, mắt mở trừng trừng nhìn Tiếu Vũ Hàm, gấp đến độ như thể bị làm sao vậy.

“Dạ Ngưng, em thay đổi rồi.” Thật lâu thật lâu sau, Tiếu Vũ Hàm sâu kín mở miệng, thanh âm đầy ai oán kia làm cho Dạ Ngưng có loại cảm giác như thể một người đàn ông bỏ rơi vợ đi ra ngoài lêu lổng rồi bị bắt gặp vậy……Không đắp người tuyết cùng cô liền tức là thay đổi.

“Trước kia em không như thế.” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm rất nhỏ, không cần nhìn mặt cô thì Dạ Ngưng cũng có thể đoán được khẳng định lúc này cô rất không vui, cắn môi, đau lòng nhìn cô chằm chằm: “Giờ không phải là quá trễ rồi sao?”

“Trước kia dù có muộn thế nào em cũng sẽ không từ chối tôi.” Nhẹ nhàng thở dài, Tiếu Vũ Hàm kéo chăn, đem toàn bộ thân mình bọc lại, lần này thì ngay cả gáy cũng không chừa lại cho Dạ Ngưng, cự tuyệt trò chuyện.

Vốn Dạ Ngưng còn đang đắn đo, thình lình nhìn Vũ Hàm tự quấn mình thành trạng thái con nhộng, liền bật cười thành tiếng: “Được rồi, đi ra ngoài đắp là được chứ gì, tiểu bảo bối?”

“Xoạt” một cái, chăn bị hất ra, Tiếu Vũ Hàm xoay người, cười nhìn Dạ Ngưng: “Được.”

“……” Dạ Ngưng hóa đá trên giường, dại ra nhìn Tiếu Vũ Hàm vui vẻ mặc quần áo, lòng tự dưng hoảng hốt không hiểu vì sao. Thế nào nàng lại có cảm giác như thể mình bị Vũ Hàm đùa giỡn trong lòng bàn tay nhỉ? Đây là “thuật dạy chồng” Vũ Hàm mới học sao?

“Còn ngây ngốc ra đấy làm gì? Đi thôi. Một lát nữa là trời sáng rồi.” Vũ Hàm chỉnh trang xong xuôi, quay đầu thấy Dạ Ngưng há miệng ngẩn người nhìn mình, liền quẳng cái liếc mắt xem thường qua. Dạ Ngưng tay chân luống cuống bắt đầu mặc quần áo, nhìn bộ dáng ngốc nghếch kia của nàng, Tiếu Vũ Hàm cười cười lắc lắc đầu.

Không mất nhiều công sức, đã mặc xong thành hai chú gấu trúc, cách một lớp găng tay thật dày, Dạ Ngưng kéo Tiếu Vũ Hàm ra khỏi nhà.

Vừa đi ra hành lang, Tiếu Vũ Hàm nhìn những bông tuyết bay đầy trời dưới ánh đèn, trong mắt sáng ngời, cả người đều như muốn nhảy nhót.

Tuyết đọng quá dày, Dạ Ngưng thật cẩn thận kéo Tiếu Vũ Hàm đi về phía nam quảng trường, mỗi lần nện bước đều thực cố hết sức, động tác có vẻ có chút ngốc, Vũ Hàm ở một bên nhìn nàng cười không ngừng, Dạ Ngưng tức đến nghiến răng, nàng đây là sợ Tiếu Vũ Hàm bị ngã đó được không?

“Tôi không phải trẻ con, em kéo nhanh như vậy làm gì?” Vũ Hàm vui vẻ nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng lạnh đến nỗi mũi hồng hồng, mỗi lần mở miệng nói đều thở ra khói trắng: “Em sợ cô bị chó sói tha đi mất đó được không?”

“Sợ cái gì, không phải cũng đã bị tha đi rồi sao.”

“Cái gì?”

“Cái gì là cái gì? Em ngốc à?”

“……” Dạ Ngưng bị mắng, cắn răng oán hận nhìn Tiếu Vũ Hàm, mình là chó sói? Nếu mình thật sự là chó sói thì còn có thể bị mắng chắc, đã sớm nhào tới rồi. Tiếu Vũ Hàm vô tư cười tủm tỉm nhìn ngắm tuyết rơi, không thèm nhìn Dạ Ngưng lấy một cái.

Nhìn nụ cười tươi của cô, lòng Dạ Ngưng đột nhiên ấm lại, tuy rằng một Vũ Hàm như thế này khiến cho nàng có chút trở tay không kịp, nhưng mà hình như…hình như mình cũng thích bị cô quản, bị cô bắt nạt như thế, chẳng lẽ thật sự thể chất mình chính là loại M trong truyền thuyết sao, thật ngượng quá đi. Vậy về sau……

“Đắp người tuyết thế nào vậy?” Lời Tiếu Vũ Hàm chặt đứt khát khao tốt đẹp với tương lai của Dạ Ngưng, Dạ Ngưng đỏ mặt, phục hồi tinh thần lại nhìn Vũ Hàm đang nhíu mày nhìn chằm chằm đống tuyết, nở nụ cười: “Đương nhiên phải dùng đôi bàn tay siêng năng của chúng ta rồi.”

Nói xong, Dạ Ngưng như thể khoe khoang giơ hai tay mình lên vẫy vẫy.

Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm mười ngón tay bọc trong bao tay lông của nàng, có chút đăm chiêu cười cười: “Hai tay siêng năng a ~”

“Cô! Lưu manh! Không để ý tới cô nữa!” Dạ Ngưng ngạo kiều, đỏ mặt xoay người sang chỗ khác, cúi đầu bốc một nắm tuyết bắt đầu lăn. Sao có thể, sao có thể hết lần này tới lần khác đùa giỡn người ta như thế, Vũ Hàm, một năm không gặp cô thật sự biến thành “phúc hắc công” sao? Như vậy thật sự tốt lắm, để cho em hưởng thụ cảm giác ngượng ngùng một chút, đời này cũng chưa từng hưởng qua vài lần đâu.

“Em đi lăn thân người tuyết, cô không được nhàn rỗi, cũng phải đi lăn đi.” Dạ Ngưng đẩy quả cầu tuyết đã không nhỏ trong tay, cười tủm tỉm nhìn Tiếu Vũ Hàm nói. Vũ Hàm nhìn nàng gật gật đầu, dịu dàng đáp lời: “Ừ.” Cô mới không cần đắp người tuyết gì đó được không? Lạnh quá đi, cô là thích nhìn Dạ Ngưng nặn người tuyết, quả cầu đen tròn vo lăn quả cầu trắng tròn tròn, thật sự rất đáng yêu nha.

Lăn một lát, Dạ Ngưng bắt đầu đổ mồ hôi, hổn hển thở không ngừng, quả cầu tuyết trong tay càng lúc càng lớn, lớn đến nỗi che mất phía trước, nên chỉ có thể lăn tiếp bằng trực giác. Dạ Ngưng còn thực sự nghiêm túc, tuy nói ở nơi làm việc hay cuộc sống khắp nơi nàng đều ở vị trí hạ phong, nhưng mà việc đắp người tuyết thì nàng nhất định phải thắng!

Tuyết rơi rơi bay bay a ~

Tiếu Vũ Hàm cười cười đứng ở một bên nhìn Dạ Ngưng lăn quả cầu tuyết, vẻ tươi cười nở đầy trên nét mặt.

Lúc Dạ Ngưng lăn xong thân mình người tuyết rồi ngồi phịch xuống đất, nàng quay đầu, tràn ngập chờ mong nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Vũ Hàm, em lăn xong rồi, cô –”

Vẻ tươi cười cứng đờ trên mặt, Dạ Ngưng hoàn toàn ngây người: “Cô, cầu tuyết cô lăn đâu –”

Tiếu Vũ Hàm cười tủm tỉm tiến lên, đưa tay kéo Dạ Ngưng đang ngồi dưới đất dậy: “Đứng lên, đất lạnh lắm, cẩn thận cảm lạnh.”

“Cầu tuyết của cô đâu?!” Dạ Ngưng để mặc Tiếu Vũ Hàm phủi tuyết bám trên mông mình, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô. Sao có thể như vậy? Sao có thể nhàn hạ như thế! Nàng cố gắng như vậy là vì muốn thắng Vũ Hàm, mà thắng như thế này khác gì vô ích chứ!

Tiếu Vũ Hàm mỉm cười nhìn nàng, nói: “Không phải em nói để tôi cũng lăn một cái sao?”

“Đúng vậy!” Dạ Ngưng nghi hoặc gật đầu, là lăn một quả nữa, nàng tưởng là hai người ai lăn quả lớn hơn thì sẽ làm thân mình, còn cái kia để làm đầu mà, có vấn đề gì sao?

Tiếu Vũ Hàm vẫn cười, nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một hồi, cúi đầu, vốc một nắm tuyết, vo tròn thành hai quả cầu tuyết nho nhỏ, dưới cái nhìn kinh ngạc chăm chú của Dạ Ngưng, đặt lên phía trên quả cầu tuyết lớn.

“Nhìn, tôi không chỉ lăn mà còn lăn tận hai quả.”

“Đây là cái gì……” Dạ Ngưng có cảm giác như một đàn quạ bay qua đầu.

Tiếu Vũ Hàm kinh ngạc nhìn nàng: “Em lăn đến đầu óc ngốc luôn rồi sao? Là ngực mà.”

Dạ Ngưng thử nhe răng, không thể tin được nhìn Tiếu Vũ Hàm. Tổng giám đốc Tiếu, cô là đang kể chuyện cười à?

“Có vấn đề gì sao?” Vũ Hàm cũng nghiêm túc nhìn Dạ Ngưng, vẻ mặt kia thực không khác gì lúc trao đổi giao lưu học thuật.

“Cho dù là bộ ngực thì cũng không thể nhỏ như vậy chứ……Em lăn một quả cầu lớn như vậy làm thân……”

“Sao mà nhỏ chứ? Tôi đây là mô phỏng em mà làm mà.”

“Cô! Cô bắt nạt người ta……”

“Em đang làm nũng đấy à?”

“Đáng ghét, không chơi với cô nữa, em về ngủ.”

“Em cứ đi thử xem.”

“Sax……” Dạ Ngưng sắp khóc đến nơi mất, đầy trông mong nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm còn thật nghiêm túc nhìn nàng chằm chằm một hồi, thấy bộ dáng ủy khuất kia của nàng, liền “phì” một cái bật cười thành tiếng: “Được rồi, ngoan, chúng ta cùng nhau lăn được không?”

“Không cần, vừa bắt nạt người ta đã nghĩ tới việc cùng nhau, đẹp cứ như mơ ý.”

“Vậy em muốn thế nào đây?”

“……Muốn được an ủi.” Dạ Ngưng đỏ mặt không được tự nhiên nhìn Tiếu Vũ Hàm nói, nàng chính là muốn được an ủi, muốn Vũ Hàm nói vài câu tình cảm gì đó, thật sự rất chờ mong nha. Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, ý cười hiện lên trong mắt, chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, dưới cái nhìn chăm chú đầy kinh ngạc của nàng, nắm lấy cằm nàng, nâng đầu Dạ Ngưng lên, hôn xuống đôi môi nhỏ nhắn đang run rẩy vì lạnh kia.

“Em nói muốn được an ủi……” Dạ Ngưng bị hôn vẫn còn mơ hồ lầm bầm, muốn được an ủi như thế nào lại biến thành muốn được thưởng rồi.

“Ngốc.” Tiếu Vũ Hàm nhẹ nhàng cắn cắn môi nàng, nâng tay lên, che đi đôi mắt đang trợn tròn của Dạ Ngưng: “Cái này còn chưa tính là an ủi sao?”

“Nhưng mà –”

“Suỵt, đừng nói nữa.” Nụ hôn ngọt ngào, tuyết ấm áp, hai người hôn nhau trước người tuyết không đầu chỉ có mỗi bộ ngực, Dạ Ngưng cảm động đến sắp khóc mất, thật giống như thể lúc này bật lên nhạc phim làm nền như trong phim Hàn Quốc vậy, đương nhiên là nếu người tuyết kia không ở đây thì sẽ còn đẹp hơn.

Không biết hôn bao lâu, Tiếu Vũ Hàm cuối cùng cũng buông Dạ Ngưng ra, nhẹ nhàng thở hổn hển, ôm lấy eo nàng nhìn nàng: “Được không?”

Dạ Ngưng thẹn thùng, nhìn đôi môi yêu kiều đỏ mọng như thể được bôi một tầng mật sáp kia của Tiếu Vũ Hàm, mặt đỏ hồng gật đầu: “Uhm.”

Đương nhiên là được rồi, nụ hôn này tuyệt đối là nụ hôn lãng mạn nhất khi ở bên ngoài.

“Thật không?” Tiếu Vũ Hàm chớp chớp mắt không xác định hỏi lại, Dạ Ngưng càng ngượng ngùng, khẽ gật đầu. Làm gì chứ, cứ hỏi người ta việc này……Những vấn đề thế này, thật sự rất tốt mà.

“Vậy thì được rồi, chúng ta cùng nhau đi lăn đầu người tuyết đi.”

“Hả?” Dạ Ngưng ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Tiếu Vũ Hàm. Vỗ đầu Dạ Ngưng, Vũ Hàm buồn cười nhìn nàng: “Không phải nói tốt sao, muốn đổi ý à, mau lên, cùng nhau lăn đầu, tôi không cho phép người tuyết đầu tiên mình đắp lại thất bại như vậy.”

“……” Dạ Ngưng thực muốn khóc, Vũ Hàm a, đừng cứ thích bắt nạt người ta thế chứ. Còn nữa, giờ sao lại thành người tuyết đầu tiên cô đắp rồi? Rõ ràng là em đắp mà, cô chỉ phụ trách mỗi bộ ngực thôi!

“Nhìn cái gì?” Vũ Hàm nổi giận nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng khẽ run một cái, vội vàng cúi đầu lại bốc một nắm tuyết, bắt đầu lăn.

May mắn, lần này coi như Vũ Hàm nói giữ lời, thật sự giúp nàng lăn một cái đầu người tuyết. Sau khi cái đầu mập mạp tròn vo được đặt trên thân người tuyết, Dạ Ngưng lại đi kiếm ba hòn đá nhỏ, hai cái lớn một chút làm mắt, một cái khác làm miệng, cuối cùng như thể ảo thuật từ đâu lấy ra nửa củ cà rốt héo quắt, cắm lên làm cái mũi.

“Oa, thật sự rất đẹp.” Dạ Ngưng cực vừa lòng, người tuyết a, rốt cục cũng đắp xong xuôi.

Vũ Hàm cũng thực vừa lòng, nhíu mày nhìn chằm chằm người tuyết: “Đẹp cái gì, đầu và thân lớn chẳng khác gì nhau, đều không có đường cong gì đẹp.”

“……” Dạ Ngưng hoàn toàn đen mặt, đây là ý nói Vũ Hàm thật sự coi người tuyết này là nàng? Muốn đường cong đẹp gì gì chứ?

“Hừ, kệ cô, em muốn chụp ảnh làm kỉ niệm.” Đúng lúc Dạ Ngưng lấy di động ra hoa chân múa tay với người tuyết để chọn cảnh, một tiếng vang như thể tiếng nổ liền truyền đến bên tai.

“Ngưng Ngưng, Ngưng Ngưng oa –”

Ngay sau đó, như thể một trận cuồng phong tràn đến, Dạ Ngưng nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tiếu Vũ Hàm, không cần thì cũng biết khẳng định là Tiểu Thảo đang lao lại đây. Cười giảo hoạt, nàng né người một cái, trong nháy mắt quay đầu, nhìn một Tiểu Thảo với hai cánh tay hai chân giang rộng trong tư thế nhảy lên bởi vì bị mất cân bằng mà vẻ mặt kinh khủng lao thẳng về phía người tuyết không có đường cong.

“Đừng –” Cùng với một tiếng rống thê thảm của Dạ Ngưng, những bông tuyết trên nhanh cây xung quanh quảng trường liền bị rung động là rơi xuống đất.

_Hết chương 96_
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện