Edit: Tàn•Kiếm
Nhà đá yên tĩnh đến nỗi chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của Đan Phi, không còn một âm thanh nào khác.
Đan Phi cảm thấy trong áo lót toàn là mồ hôi lạnh.
Hắn vậy mà lại giết người, nếu việc này đặt ở thời đại của hắn thì hành động hồi nảy là cảnh tượng mà hắn không bao giờ dám nghĩ đến, hắn từ xưa đến nay vẫn là một người có chủ nghĩa yêu chuộng hòa bình, nhưng rơi vào tình cảnh này, nếu không liều thì chắc chắn phải chết, thế nên hắn bắt buộc phải lựa chọn một trong hay đường, buông tay hoặc liều mạng.
Chém trúng Hùng Nhĩ một rìu, quá trình dây dưa với Hùng Đạt cũng rất ngắn ngủi, hắn lấy hết sức lực ôm lấy hai chân của Hùng Đạt kéo ngã rồi cùng lăn mấy vòng , Hùng Đạt đã dùng lực đẩy hắn ra, hắn thuận thế đứng lên, gần như không có một động tác dư thừa nào, hắn đá một phát trúng đầu Hùng Đạt.
Khi hắn cảm nhận được bàn chân của mình đau đến thẳng vào ruột gan, thì cũng nghe được âm thanh răng rắc vang lên do cổ của Hùng Đạt bị gãy, lúc hắn nhìn thấy Ô Thanh ngã xuống, hăn xông tới không một chút do dự nào, thuận lợi lấy thanh trúc giấu ở trong ngực ra, lấy hết sức đâm ra ngoài.
Nếu là ngày bình thường, với thân thủ của hắn, muốn giải quyết ba người Doãn lão đại là một việc khó có thể làm được, nhưng mà ở dưới lòng đất âm u này, nên bị hắn chiếm hết tiện nghi.
Doãn lão đại đánh giá thấp dũng khí của Đan Phi, trong lúc đàm phán Đan Phi đã sớm tính toán xem nên dùng cách nào để giết đối thủ.
Nhìn vẻ mặt chết không nhắm mặt của Doãn lão đại, cái cảm giác hư thoát tràn ngập cơ thể của Đan Phi, hắn ngồi bệt xuống đất một lúc, rồi mới khẽ thở dài một hơi, nhịn lại cảm giác buồn nôn, thấp giọng gọi:
- Ô Thanh? Hắn chỉ nhìn thấy Ô Thanh ngã xuống, tình huống cụ thể như thế nào hắn cũng không rõ, nhặt một cái hộp quẹt đang ở dưới đất, Đan Phi khập khễnh bước đến bên cạnh Ô Thanh.
Thăm dò xem hơi thở của Ô Thanh, còn thử sờ mạch đập của Ô Thanh, Đan Phi nhẹ nhàng thở phào, Ô Thanh hô hấp tuy yếu, nhưng mạch đập vẫn ổn định, cẩn thận kiểm tra toàn thân của Ô Thanh, không phát hiện vết thương nào , xem ra chỉ bị Doãn lão đại đập cho hôn mê bất tỉnh. Đan Phi kéo lấy Ô Thanh dựa vào trên vách tường, lại là thở dài một hơi, vừa chuẩn bị ngồi xuống, hắn bỗng dưng dừng lại động tác.
Trong khoảnh khắc đó hắn đột nhiên cảm thấy sờn cả tóc gáy —— hắn ngưng thần quan sát, nhưng rõ ràng nghe được sau đó còn có một tiếng thở dài truyền đến.
Là ai?
Trận ác chiến lúc nãy tuy diễn ra không lâu, nhưng đối với Đan Phi mà nói, gần như tiêu hao hết toàn bộ sức lực của hắn, hắn tuy hơi uể oải, thế nhưng chắc chắn lỗ tai của hắn không có nghe nhầm.
Trên thực tế, làm cái nghề này như hắn, ngoại trừ đầu óc nhanh nhạy, ánh mắt độc lạt, mũi có thể ngửi, lỗ tai có thể nghe càng là bản lĩnh vô cùng quan trọng.
Ba người Doãn lão đại bọn hắn còn chưa có chết hẳn?
Đan Phi chậm móc thanh trúc nhọn đầu từ trong lồng ngực ra, khẽ hít nhẹ một hơi, tay che lại, ngăn ánh sáng của hộp quẹt tỏa ra.
Hai cái mồi lửa lúc nãy đã tắt mất một cái, Đan Phi che lại ánh sáng trên tay, nhà đá ngay lập tức chìm vào trong bóng tối, Đan Phi nghiêng tai lắng nghe, nhớ lại vị trí nằm chết của ba người Doãn lão đại, nhưng mà hắn vẫn không nghe thấy dù chỉ là nửa tiếng vang nào, một lúc lâu sau, khi Đan Phi cho rằng đó chỉ là tiếng thở dài cuối cùng của một người nào đó chết không lưu loát thở ra thì một thanh âm truyền đến:
- Lúc nãy là do ta thở dài.
Một âm thanh già nua mang theo vài phần tang thương.
Đan Phi cảm thấy da đầu hơi hơi tê dại, hắn gặp người chết chỉ còn lại xương trắng tuyệt đối không ít hơn người sống, gặp được việc kỳ lạ trong mộ cũng nhiều đến nỗi không kể được, nên hắn biết được một điều —— người chết trong mộ thật ra còn khó đối phó hơn người sống rất nhiều.
Trong cái mộ này tại sao vẫn còn có người sống?
Một lúc sau, Đan Phi cảm thấy cổ họng của mình khàn cả lại, nhưng hắn vẫn cố trầm giọng hỏi:
- Các hạ là ai?
- Lão phu tên Mã Vị Lai.
Người kia trả lời.
Mã Vị Lai?
Cái tên này sao lại nghe hiện đại thế nhỉ? Trong lòng Đan Phi cảm thấy rất cổ quái, nghĩ thầm quy tắc đặt tên của Hoa Hạ đầu tiên là một chữ, sau là hai chữ rồi ba chữ, bây giờ đang ở thời kỳ loạn lạc Tam Quốc, nhân khẩu không nhiều, cả họ lẫn tên chỉ hai chữ là chiếm đa số, ví dụ như là Tào Tháo, Lưu Bị, Tôn Quyền vân vân, nhưng đều là rất có phong cách cổ đại, Đại Chùy, Liên Hoa cũng phù hợp với đặc thù của thời đại này, nhà nghèo hài tử mà, gọi quen miệng là tốt rồi, thế nhưng cái tên Mã Vị Lai này nghe cứ như là đến từ thế giới khoa học viễn tưởng?
Trong giây phút đó hắn suy nghĩ rất nhiều, nhưng chỉ là trả lời:
- Tại hạ là Đan Phi. Không biết Mã. . . Mã tiên sinh tới đây có việc gì?
Trong bóng tối Mã Vị Lai im lặng trong chốc lát:
- Ta đến đây để làm một việc, tình cờ nhìn thấy các hạ liên tục giết chết ba người.
Đan Phi nghe không ra trong lời hắn nói có ý gì, bèn cau mày nói:
- Không phải ta muốn giết bọn hắn, là bọn hắn thấy hơi tiền nổi máu tham, muốn giết ta. Ta không có lựa chọn nào khác.
Mã Vị Lai hình như lại khe khẽ thở dài
Theo trực giác của hắn, Đan Phi cảm thấy người này có vẻ như cũng không có ác ý gì, bàn tay nắm lấy thanh trúc thăm dò hơi buông lỏng ra, thương lượng nói:
- Những thứ kia đều là vật vô chủ, Mã tiên sinh nếu đến rồi,người gặp được đều có phần, ngươi cứ cầm một nửa ta sẽ không ngăn cản.
Hắn không phải là người tham lam, hắn lấy tiền cũng chỉ dùng để đi đến Nghiệp Thành. Muốn sống ở cái loạn thế này, tất nhiên phải kiếm tiền, nhưng mục tiêu của hắn cũng không phải là trở thành một tên giống như gã Grandet(*).
(*) Grandet: nhân vật trong tiểu thuyết Eugénie Grandet của Honoré de Balzac.
Thế nhưng, dáng vẻ của tên Mã Vị Lai trông rất thần bí , Đan Phi cũng không muốn cứ thế xảy ra xung đột với hắn, nếu như Doãn lão đại không phải muốn đẩy hắn vào chỗ chết, mà cùng hắn chia đều số vàng này, nói không chừng hắn đã dùng một phương pháp giải quyết khác rồi.
Nếu đánh nhau có thể giải quyết thì cố hết sức đừng có làm ầm ỹ, còn nếu như không muốn giết người, thì lúc bắt đầu đừng có ngại thả ra thiện ý của mình là được.
Lúc đầu Doãn lão đại trong lòng tràn đầy ác ý với hắn, tên Mã Vị Lai ở trong bóng tối này nhìn thật sự có chút không giống như vậy.
- Vậy ngươi nên buông thanh trúc thăm dò trong tay ra.
Mã Vị Lai lạnh nhạt nói.
- Trong tay ngươi có thanh trúc thăm dò này, lão phu rất sợ lúc ta đang lấy vàng, ngươi đột nhiên đâm tới.
Đan Phi ngẩn ra, âm thầm run sợ, một lúc lâu sau mới nói:
- Ngươi. . .
Tay cầm thanh trúc thăm dò của hắn căng thẳng, hắn nghĩ thầm ở trong hoàn cảnh tối tăm này, ngay cả mình cũng chỉ bằng thính giác mới có thể xác định được vị trí của kẻ địch, thế nhưng người kia làm cách nào mà có thể xem rõ ràng được hành động của mình?
Chẳng lẽ đối phương sở hữu đôi mắt dạ nhãn trong truyền thuyết?
Sau một thời gian, Đan Phi cuối cùng cũng nhét thanh trúc thăm dò vào trong lồng ngực, thổi sáng hộp quẹt trong tay cười nói:
- Mã tiên sinh, ngươi ở đâu?"
Hắn càng thêm cảm thấy được sự thần kỳ của Mã Vị Lai, hắn nghĩ bụng lão tử không muốn lại chém lại giết, không bằng hào phóng một chút cũng chẳng sao, ánh sảng của hộp quẹt tuy tỏa ra xung quanh, nhưng hắn chỉ mờ mờ nhìn thấy được một cái mờ nhạt bóng dáng ở phía xa, hắn bèn cau mày nói:
- Hiện tại... Mã tiên sinh có thể đi ra gặp mặt được chưa?"
Phía trước bỗng dưng sáng ngời.
Đan Phi theo bản năng lùi về sau một bước, dùng tay che hai mắt của mình, không hiểu được trong phòng tối này tự nhiên lại có ánh sáng truyền tới, thế nhưng khi liếc thoáng qua hắn đờ người tại chỗ, tay che mắt không thả xuống được luôn.
Hắn suy đoán rất nhiều khả năng, thậm chí Mã Vị Lai có là một con quái vật ba đầu sáu tay, hắn cũng không lấy làm ngạc nhiên, nhưng trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy Mã Vị Lai đó, hắn cảm thấy chấn động trước nay chưa từng có!
Hắn dường như nhìn thấy Jesus đang đi tới…
Phía trước có một chùm ánh sáng nhu hòa.
Mã Vị Lai bị bao phủ trong chùm ánh sáng đó mà đi tới.
Bán cao!
Sao có thể có chuyện đó?
Đan Phi giật mình trợn tròn cặp mắt, thế nhưng hắn rất nhanh phát hiện ánh sáng đó phát ra từ chiếc rương trên tay người kia,chiếc rương nhìn như được làm từ kim loại, trong lúc này không ngừng tỏa ra ánh sáng trắng, không chỉ đem người kia bao phủ trong đó, thậm chí rọi sáng cả nhà đá u ám này.
Yết hầu chuyển động lên xuống, Đan Phi trợn mắt ngoác mồm nhìn người kia đi tới, cuối cùng cũng nhìn rõ ràng dung mạo của người kia —— đó là một ông lão, râu tóc bạc trắng, xem ra đã ở cái tuổi gần đất xa trời, thế nhưng ông lão kia lại có một đôi mắt phượng, nhìn trông vừa đa tình lại xa xưa.
Cho dù ai nhìn thấy đôi mắt kia, đều sẽ quên đi tuổi tác của ông lão.
Đan Phi lại không xem đôi mắt kia, ánh mắt của hắn vẫn luôn không rời khỏi cái rương trên tay ông lão kia, hắn không phải là người chưa từng va chạm xã hội bao giờ, có thể trong giây phút đó hắn vẫn cảm thấy cực kỳ kinh sợ.
Đây là cái thứ gì?
Đèn điện cầm tay?
Đùa gì thế, đây là có còn là Tam Quốc không vậy, Edison nếu như biết ở thời kỳ Tam Quốc của Hoa Hạ đã có cái loại đồ chơi này, không biết nên nghĩ như thế nào?
Không phải đèn điện? Vậy làm sao phát sáng được? Đây chắc chắn không phải mấy loại đồ như Dạ Minh Châu rồi, vì Dạ Minh Châu cũng không phát ra được kiểu ánh sáng này. Lẽ nào ông lão này thật sự người cũng như tên —— Mã Vị Lai, là đến từ tương lai? Nhìn ánh kim loại của cái rương này, liền ngay cả Đan Phi cũng không nhận ra, ở thời kì Tam Quốc sao có thể tồn tại thứ này được?
Đan Phi trong giờ phút đó lòng rối như tơ vò, cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Mã... Mã... Tiền bối...
Hắn gọi hai tiếng tiền bối này rất thật lòng thật dạ, xem ra hắn vẫn không có xuyên qua kinh nghiệm, nhìn xem người ta xuyên qua rất là quen đường quen nẻo, lại còn có thể mang theo cả đồ điện gia dụng lại đây.
- Ta có thể hay không hỏi ngươi một việc... Chiếc rương trên tay của ngươi, đến tột cùng là thứ đồ gì?
Lão giả nở nụ cười, liếc nhìn Đan Phi nói:
- Vậy ta có thể hay không cũng hỏi ngươi một vấn đề?
- Ngài cứ tự nhiên.
Đan Phi không chút do dự đáp lại.
Lão giả nhìn Đan Phi một lúc lâu, rồi mới nhẹ giọng nói:
- Ngươi biết Quan Tài Nữ Tu không?