Dịch giả: Tàn - Kiếm

Đan Phi được Trương Liêu ca ngợi như vậy, cũng không ra vẻ đắc ý, chỉ mỉm cười:

- Trương đại ca quá khen, tại hạ chỉ nhất thời hưng phấn nói mấy câu, nếu có chỗ nào đắc tội, kính xin Trương đại ca thứ lỗi.

Trương Liêu nghĩ thầm kiến thức của người này không phải hơn người, mà là doạ người. Thật không biết người này tuổi còn trẻ như vậy, làm sao phân tích tâm tư của người khác một cách thấu triệt như thế, chần chờ chốc lát nói:

- Tiểu huynh đệ có thật là ở phủ tướng quân Tào Hồng làm...

- Một tên hạ nhân không đáng chú ý mà thôi.

Đan Phi biết Trương Liêu hoài nghi điều gì.

Trương Liêu lắc đầu một cái, thoáng qua nói:

- Tiểu huynh đệ có kiến thức như vậy, thành tựu ngày sau e là khó có thể đánh giá.

- Trương đại ca trước mắt tuy có sa sút, nhưng ta xem Trương đại ca sau này chắc chắn sẽ danh dương thiên hạ.

Đan Phi khẳng định, không phải hắn nói mấy lời khách sáo thổi phồng, sự thực còn hiển hiện ở nơi đó mà.

Cho dù hắn không biết tất tần tật về thời Tam quốc, nhưng đối với cuộc đời của những nhân vật nổi bật trong tam quốc này hắn cũng không xa lạ gì.

Trương Liêu cay đắng cười cười, thầm nghĩ ta ở dưới trướng của Tào Tư Không, vẫn luôn làm việc cẩn thận từng li từng tí một, không bị người trong bóng tối làm khó dễ đã là may mắn lắm rồi, hắn chỉ cho là Đan Phi đang an ủi mình, nhưng Trương Liêu vẫn rất cảm kích, chắp tay nói:

- Trương mỗ còn có việc khác, hôm nay tạm biệt, ngày sau...

Hơi dừng lại, Trương Liêu nói tiếp:

- Hàn xá ở thành tây hẻm Phi Mã, Đan huynh đệ nếu muốn đến chơi, hỏi thăm một tiếng là biết ngay, Trương mỗ rất mong ngóng Đan huynh đệ đến chơi.

Lời nói lần này của hắn tuyệt đối không phải khách sáo, mà là hắn thấy được người trước mắt tuy chỉ là gia đinh, nhưng nếu luận kiến thức, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ bộc lộ tài năng, nên sớm có dự định kết giao, lại nói thịt chó nướng còn ăn chưa đủ đâu..

Đan Phi mỉm cười nói:

- Được rồi, khi nào rảnh rỗi đệ nhất định đến nhà bái phỏng. Trương đại ca nếu có việc gì, đến Tào phủ tìm đệ là được, nhưng mà phải hỏi thăm mấy người mới được.

Trương Liêu hơi sửng sốt, rõ ràng đây là Đan Phi tự giễu bản thân, cười ha ha, lần thứ hai ôm quyền, xoay người bước nhanh rời đi.

Đan Phi nhìn Trương Liêu đi xa, liếc nhìn sắc trời, bỏ luôn dự định đi tới hiệu thuốc, để Ô Thanh đem số thịt chó đã chín còn lại mang về trong nhà đưa cho Ô Đại Nương, Liên Hoa ăn một bữa ngon, ước định buổi trưa ngày mai gặp mặt ở quán rượu Tào gia.

Ô Thanh vô cùng cao hứng lấy thịt mang đi, hoàn toàn chả quan tâm đến lai lịch của mấy con chó này.

Đan Phi cảm thấy tiểu tử này là một tên dễ dãi, nhưng hắn không thể không trù bị kế hoạch gì, vừa đi về Tào phủ vừa lưu ý động tĩnh xung quanh, cũng không gặp phải phiền phức khác do Hạ Hầu Hành gây ra, đoán chừng Hạ Hầu Hành lạc mất một số nanh vuốt, bây giờ còn đang nổi trận lôi đình ấy.

Trở về phòng mình, thấy Đặng Nghĩa không ở nhà, Đan Phi cắm đầu làm một giấc luôn.

Trời đã muộn, cửa phòng vang lớn, Đan Phi thức dậy từ trong mộng, biết chắc là Đặng Nghĩa trở về.

Thằng này từ trước tới giờ toàn dùng chân mở cửa.

Cả người Đan Phi trùm trong chăn chỉ hơi lim dim con mắt, định mặc kệ Đặng Nghĩa, không ngờ đột nhiên chăn bị xốc lên, giọng ầm ầm của Đặng Nghĩa đã chui vào trong tai Đan Phi

- Đan huynh, thì ra ngươi trốn ở chỗ này, cũng giúp cho ta đỡ mất công đi tìm.

- Ngươi tìm ta làm cái gì? Đan Phi chẳng buồn mở mắt, liền nghe Đặng Nghĩa nói:

- Đan huynh, ngươi nhanh lên một chút lên, huynh đệ tìm ngươi có việc.

Đan Phi rốt cục cảm thấy có chuyện xảy ra.

Tiểu tử này xưa nay tuy giả vờ yếu đuối, nhưng ở xưng hô với Đan Phi luôn luôn gọi thẳng tên huý hoặc là tiểu tử ngươi, vậy mà chỉ trong một lúc liền kêu Đan huynh đến hai lần, còn tự xưng huynh đệ chịu thấp hơn một đầu, lẽ nào tiểu tử này đổi tính?

Vừa mở mắt nhìn, Đan Phi cũng hơi kinh ngạc

- Mấy ngày không gặp, Đặng huynh hình như lại phát tướng.

Gương mặt của Đặng Nghĩa trông như bị thổi khí, mập đến nỗi con mắt đều híp lại, thấy Đan Phi cuối cùng cũng chịu mở mắt, Đặng Nghĩa vội hỏi:

- Đan huynh, xin đừng gọi ta là Đặng huynh nữa, thế không phải là tát vào mặt ta sao? Đan huynh mau nhanh rời giường, đại công tử tìm huynh.

Hắn gần như nhấc Đan Phi lôi xuống giường, hầu hạ hắn mặc quần áo xỏ giày.

Đan Phi giờ mới hiểu được không phải Đặng Nghĩa đổi tính, mà là do Đan Phi hắn có biến hóa.

Có nhiều người tính cách của họ có thể theo đặc điểm của đối phương mà thay đổi, giống như lý luận sinh tồn của Darwin —— tục gọi bọn họ là kẻ nịnh bợ.

Đặng Nghĩa xỏ giầy cho Đan Phi xong còn ra vẻ muốn cõng hắn ra ngoài, Đan Phi rốt cục phải cắt đứt sự ân cần của hắn, theo hắn ra khỏi phòng, cau mày nói:

- Đại công tử tìm ta làm cái gì?

- Đan huynh, huynh còn không biết ư, hiện tại huynh đã là người nổi tiếng rồi.

Đặng Nghĩa vừa chảy nước miếng vừa nói:

- Trên dưới phủ Kim Thuyên đang đồn ầm lên là huynh giúp cho Tào gia đạt được một vụ làm ăn lớn, đại tiểu thư đã đặc cách đề bạt huynh với Đổng quản gia.

- Thế đề bạt đến đẳng cấp nào?

Đan Phi sinh ra một chút hứng thủ hỏi..

Đàn ông mà, đều là trời sinh đã có hứng thú với quyền lực, tiền tài, sắc đẹp.

- Đương nhiên là thủ lĩnh gia nô.

Đặng Nghĩa giải thích nguyên nhân vì sao mình cung kính như thế.

- Đó là chức vị gì?

Đan Phi ngạc nhiên nói.

- Thì vẫn là gia nô ấy.

Đặng Nghĩa giải thích.

Đan Phi nghe xong suýt nữa té xỉu, cảm thấy mình rất khó đứng vững được, Đặng Nghĩa đỡ hắn một cái, thấp giọng nói:

- Không chỉ đại tiểu thư coi trọng ngươi, mà đại công tử cũng vậy, hắn đã sớm hạ lệnh cho ta, thấy huynh trở về thì mời huynh tới gặp hắn.

Đặng Nghĩa nhấn mạnh từ "mời" này, ý vị sâu xa khiến người ta suy nghĩ lung tung

- Đan huynh, sau này huynh nếu như phất lên, thì ngàn vạn lần đừng quên tiểu đệ nhé.

Đan Phi thở dài

- Ta còn không phất, nhưng ta xem dáng vẻ của ngươi giống như đã phất rồi đấy. Mặt của ngươi bị làm sao thế?

Đặng Nghĩa đưa tay sờ lên khuôn mặt sưng vù cười khổ nói:

- Thì chỉ có việc liên quan đến đại công tử, hắn mang chúng ta đi chọc tổ ong vò vẽ, nói là vì dân trừ hại.

Nhìn cái dáng dấp này thì đám ong vò vẽ ấy đã vì dân trừ hại rồi?

Đan Phi trong lòng suy đoán, đúng như dự đoán, Đặng Nghĩa nói:

- Kết quả tổ ong vò vẽ còn chưa giải quyết xong, mọi người đều bị đốt cho không nhẹ, ta thế này vẫn được tính là bị nhẹ đấy. Cũng may là có phương pháp trừ độc của huynh, nếu không thì có lẽ phải chết mất mấy người đấy.

- Các ngươi đi đối phó ong vò vẽ mà như ra chiến trường vậy?

Đan Phi thật sự bắt đầu kỳ quái.

- Huynh không biết thôi.

Đặng Nghĩa cười khổ nói:

- Có ba tổ ong vò vẽ rất lớn, hai tổ tạo thành thế hai mặt giáp công, mỗi tổ phải nuôi đến mười vạn nhân mã trong đó, chúng ta giơ cây đuốc lên còn chưa kịp đến gần đã không chống đỡ được thế công điên cuồng của chúng nó, nếu không phải chúng ta rút lui nhanh, nói không chừng có mấy người bị đốt đến chết. Tới nơi rồi...

Đặng Nghĩa vừa đi vừa nói chuyện đã đưa Đan Phi đến trước cửa phòng của Tào Phức, cung kính nói:

- Đại công tử, Đan Phi đến rồi.

Tào Phức hiếm khi không ra ngoài uống rượu chơi đùa với gái, mà lại đang chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng, thấy Đan Phi đi đến, thế nào lại đích thân ra đón:

- Đan Phi à, bổn công tử mong ngươi đến muốn chết.

Đan Phi thấy vết phù ở cổ hắn còn chưa xẹp xuống, khóe miệng lại có một cục sưng đỏ, âm thầm buồn cười, hơi mù mờ hỏi:

- Không biết đại công tử tìm tại hạ có việc gì?

- Sao lại đứng thế, lại đây ngồi trước đã.

Tào Phức giống như đổi tính, lại còn kéo Đan Phi ngồi xuống, xua tay để Đặng Nghĩa ở bên ngoài lui ra.

Đan Phi không ngờ tới tên đại công tử này cũng biết lôi kéo nhân tâm, có hơi ngoài ý muốn, thế nhưng hắn đã nhìn quen loại thái độ lúc lạnh lúc nóng này rồi.

Sáng nay không phải đã trải qua một lần ở chỗ của Hạ Hầu Hành sao?

Mấy tên này đều thuộc loại có việc thì lợi dụng, Đan Phi đối với Trương Liêu có thể thành khẩn, khi tiếp xúc với loại người như Tào Phức, Hạ Hầu Hành vẫn phải mang một ít phòng bị trong lòng, hắn chỉ nói:

- Đại công tử, tại hạ chẳng qua chỉ là một hạ nhân trong phủ, ngài coi trọng tại hạ như thế, thật sự khiến cho tại hạ thụ sủng nhược kinh.

- Ai nói ngươi là hạ nhân?

Tào Phức thay đổi sắc mặt nói:

- Đan Phi, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần bổn công tử nói một tiếng, ngươi không những không phải hạ nhân, mà là nhân thượng nhân ở trong cái phủ này.

Không phải hạ nhân chẳng lẽ còn là em rể của ngươi?

Không phải ngươi định gả muội muội của ngươi cho ta chứ?

Nếu không phải vậy thì thật sự ta không nhìn ra được ngươi có bản lĩnh như vậy.

Đan Phi rốt cục làm ra dáng vẻ cảm thấy hứng thú

- Đa tạ đại công tử nâng đỡ, không biết đại công tử có chuyện gì dặn dò?

Tào Phức cảm thấy tiểu tử này đã từ từ đi vào khuôn phép, thở dài nói:

- Nghe nói Tào Ninh nhi gần đây nhìn ngươi bằng con mắt rất khác xưa, hôm nay còn đề cập việc tiến cử ngươi với Đổng quản gia.

Đan Phi vừa biết được việc này từ miệng của Đặng Nghĩa, lại ở chỗ này nghe được nghiệm chứng từ Tào Phức, hơi ngoài ý muốn, không ngờ Tào Ninh Nhi lại có ý nghĩ này.

- Kỳ thực bổn công tử càng coi trọng ngươi hơn.

Tào Phức mỉm cười nhìn Đan Phi, đột nhiên từ trong lồng ngực móc ra một khối vàng nhỏ đặt ở trước mặt Đan Phi

- Ít tiền này, ngươi cầm lấy dùng tạm trước đi.

Đan Phi nhìn khối vàng kia giống như nhìn thấy viên bom, một lát mới nói:

- Sao lại thế được, có câu vô công bất thụ lộc, tại hạ chưa lập được một tí công lao nào...

- Ngươi có thể lập công.

Tào Phức ghé lại gần trước mặt Đan Phi, chậm rãi nói:

- Chỉ cần ngươi thăm dò được từ miệng Tào Ninh Nhi xem khế ước đất của hiệu thuốc giấu ở đâu, bổn công tử coi như ngươi lập công lớn, không những sẽ lập tức chuộc thân cho ngươi, về sau có thể đi theo bản công tử, không cần lo ăn lo uống nữa, ngươi thấy thế nào?

Lời nói của hắn mang theo uy hiếp, mắt lộ ra hung quang, chăm chú nhìn chằm chằm vẻ mặt Đan Phi, thấy Đan Phi chậm chạp không chịu đưa tay ra, Tào Phức cười lạnh nói:

- Làm sao, không cho bổn công tử tí mặt mũi nào hả?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện