Cuối cùng xe ngựa cũng đến trước tửu lâu Tào gia. Đơn Phi nhìn thấy đoàn người đang xếp hàng dài ở trước tửu lâu, cuối cùng thì tâm trạng hắn cũng tốt hơn một chút. Buôn bán ở những con đường tấp nập, đó chính là không giống với những nơi khác.

Xem ra bán bánh bao vẫn là khả quan nhất.

Hắn nhảy ra khỏi xe ngựa, đứng đợi một bên. Hắn thấy Tào Ninh ở trên xe ngựa kề cà không muốn xuống xe, một lúc sau hắn cuối cùng cũng hiểu ra, thử đưa tay ra. Tào Ninh Nhi trong nháy mắt đã nắm lấy tay hắn nhẹ nhàng nhảy xuống, rồi nhẹ nhàng buông tay, kiêu ngạo nói:

- Trước đây đều là do Thúy Nhi đỡ ta xuống, nàng mới không giống như ngươi không có nhãn lực.

Đơn Phi không thể hiểu nổi người phụ nữ này, chứ không phải hôm nay đại di mụ (kinh nguyệt) đến đó chứ, quả thực là không thể nói lý mà, cuối cùng hắn cũng thở dài nói: - Đại tiểu thư, việc của tửu lâu........

- Đến tửu lâu rồi hẵng nói.

Tào Ninh Nhi đi về phía tửu lâu. Đơn Phi lại đi về phía quán bán bánh bao. Liên Hoa đang bận đến mức mồ hôi khắp trán, ngẩng đầu nhìn thấy Đơn Phi, khẽ giật mình sau đó nhẹ nhàng nói: - Đơn đại ca, huynh đến rồi?!!

Trên mặt Liên Hoa vẫn còn chút xanh xao, chỉ có điều nhìn cách ăn mặc rõ ràng đã gọn gàng hơn rất nhiều, tay áo xắn lên để lộ ra một cánh tay với làn da trắng buốt, bên trên còn lấm tấm dính chút bột mì, nhìn hắn cười mà không nói gì, Liên Hoa nói: - Ô đại nương, giúp ta trông chừng, ta có chút việc, Đơn đại ca, huynh đợi một chút.

Ô đại nương thấy Đơn Phi đến đây, cũng rất là vui vẻ, nhưng mà vì bận tính tiền cho khách nên chỉ gật đầu chào hắn.

Đơn Phi ngầm ra hiệu cho Ô đại nương không cần để ý đến hắn, thấy Liên Hoa cong người lấy ra hai chiếc màn thầu lớn nóng hôi hổi từ trong nồi hấp giơ tay đưa cho hắn: - Đơn đại ca sớm như vậy chắc vẫn chưa kịp ăn gì, cho huynh bánh bao mặn này.

Cái gì?

Cằm Đơn Phi chút nữa rơi xuống.

Liên Hoa mặt mày hớn hở, nhẹ nhàng nói: - Ta đã cho thêm một chút gia vị vào bên trong bánh bao, vì thế tạo nên sự khác biệt giữa bánh bao có thêm gia vị và bánh bao không gia vị, do đó gọi là bánh bao mặn, huynh ăn đi, chỉ có ta với huynh nếm qua thôi.

Liên Hoa bưng bánh bao đến trước mặt hắn, với bộ dạng tràn đầy sự kỳ vọng.

Đơn Phi đưa tay ra nhận lấy, gật đầu khen: - Mặc dù chưa nếm thử nhưng ta biết nhất định sẽ rất ngon.

Nét mặt Liên Hoa bỗng rạng rỡ hẳn lên, dùng tay chỉnh lại tóc hai bên thái dương.

Tào Ninh Nhi cau mày đến bên cạnh Liên Hoa: - Sao vậy? Chiếc bánh bao này có gì khác sao?

Thật ra thì nàng không ăn bữa sáng, chỉ nghĩ rằng Liên Hoa cũng sẽ đưa cho nàng một chiếc.

Không nghĩ đến Liên Hoa lại chần chừ, nói: - Đại tiểu thư nhất định đã dùng bữa sáng rồi, hết mất rồi, chỉ có hai chiếc này thôi.

Tào Ninh Nhi nhíu mày, và đương nhiên là không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: - Đơn Phi đi thôi

Nàng lên lầu, tìm đến một nhã gian ngồi xuống, thấy Đơn Phi đang cầm bánh bao đứng ngay cạnh đó, thản nhiên nói: - Người ta cho ngươi, sao ngươi lại không ăn?

- Cô có muốn một chiếc hay không? Đơn Phi vừa nói vừa đẩy bánh bao về phía nàng.

Tào Ninh Nhi do dự trong phút chốc, rồi đưa tay ra đón lấy, từ từ xé từng miếng bánh bao đưa vào miệng, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: - Bên trong bánh bao có thêm cái gì vậy?

Đơn Phi đã ăn được hơn một nửa ấp úng nói: - Có lẽ là mật ong đi.

Hắn thậm chí chưa ăn cũng đã đoán ra rồi, nha đầu này ngoài mật ong ra thì còn có thể thêm gì được nữa chứ? Nhưng có thể thêm mật ong vào bánh bao sau đó đem hấp, nha đầu này cũng có chút sáng tạo.

Vốn dĩ bên trong bánh bao đã chứa đựng sự ngọt ngào tinh tế, Tào Ninh Nhi từ từ thưởng thức mùi vị của chiếc bánh bao, cuối cũng nàng cũng phải gật đầu nói: - Nha đầu này thật thông minh.

- Đúng vậy. Đơn Phi tán thành, bỗng chốc trong đầu lóe lên một ý tưởng: - Đại tiểu thư, liên quan đến chuyện đánh cược của tửu lâuta nghĩ đến

- Ngươi hôm nay có vẻ rất vội vàng?

Tào Ninh Nhi đột nhiên nói.

- Vội vàng gì? Đơn Phi cảm thấy có phần khó hiểu.

- Vội đi Nghiệp Thành. Tào Ninh Nhi tức giận nói.

Cái gì với cái gì thế này a, Đơn Phi dở khóc dở cười: -Ta không vội đi Nghiệp Thành.

Sắc mặt Tào Ninh Nhi có vẻ tốt hơn một chút, lại hỏi một câu: - Thật là không vội? Ngươi không sợ người ta sốt ruột sao? Còn có ai có thể vội hơn ta vậy?

Lẽ nào lại là Tào Tháo sao?

Đơn Phi thật sự không thể nào hiểu nổi nữ nhân này hôm nay tại sao lại lạ vậy, chỉ thấy Tào Ninh Nhi vẫn cười nói tự nhiên, từ từ ăn những miếng bánh bao cuối cùng, Đơn Phi rốt cuộc cũng bắt đầu thông minh ra. Thấy chưởng quỹ đang thò đầu nhìn về hướng nhã gian này, trong tay còn mang theo một ấm trà, Đơn Phi lập tức nhận lấy, rót cho Tào Ninh Nhi một chén trà.

Hương trà thơm khắp căn phòng. Đơn Phi đưa tay nhấc cái nắp ấm ra nhìn thoáng qua một cái.

Hắn biết đây chính là trà Thần Nông Thức trong truyền thuyết, đã được truyền thừa qua trăm ngàn năm, thời kỳ Tam Quốc hiện giờ, trà uống đều là nấu trà là chính, không khác lắm so với việc nấu canh ở hiện đại.

Nhìn bên trong ấm trà ngoài trà xanh biếc hình như còn có thêm cả chút trầm hương và trộn lẫn với gì gì đó. Quả nhiên là vị đắng thêm hương, Đơn Phi thầm nghĩ, đại tiểu thư này cũng rất biết hưởng thụ đấy.

Tào Ninh Nhi uống ngụm trà rồi nhíu mày nói: - Đơn Phi, ta thật sự rất lo lắng, chúng ta làm cách nào có thể thắng được tửu lâu của Hạ Hầu gia đây?

Đơn Phi mặc kệ người khác có tin hay không, còn hắn thì hắn không tin.

Hắn không phải là tin Tào gia sẽ thua, mà chính là không tin đại tiểu thư rất lo lắng, làm gì thấy nàng lo lắng chứ?

- Hôm qua ta đã lo lắng cả một đêm, cảm thấy tuy chúng ta có bánh bao hỗ trợ, nhưng nếu muốn nói thắng được, nắm chắc khoảng Tào Ninh Nhi ngừng một chút: -Nắm chắc phần thắng sẽ không quá hai phần

- Tại sao chúng ta không nắm chắc phần thắng? Đơn Phi hỏi ngược lại

Tào Ninh Nhi cau mày: -Hôm qua ngươi không nghe lời ta nói sao...

- Ah.

Đơn Phi nhớ lại, liền nói: - Cô nói là bọn họ đã mời đầu bếp trong cung đến sao, Tào Tư Không cũng rất thích dùng bữa ở quán rượu của bọn họ, còn nữa...Thế Tử và Hạ Hầu Hành còn cùng một phe, nhất định sẽ giúp bọn họ trận này.

Tào Ninh Nhi ngược lại ngẩn ra.

Hôm qua nàng giận Đơn Phi không cùng nàng thương lượng liền khuyến khích Tào Phức quyết định, chính là vì như thế mà chất vấn Tào Phức, nhân tiện giải tỏa một chút bực tức.

Ai bảo hắn nhìn Như Tiên một cách đắm đuối.

Ta sớm đã nói rồi, nữ nhân kia cũng không phải người tốt, cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, ngươi vẫn luôn không đem lời ta nói để ở trong lòng, chẳng những thế còn giống như Quách Gia, thân thiết với nàng ta, thậm chí trên đường cái

Nhưng nàng lại không thể ngờ được những lời nàng nói Đơn Phi lại nhớ rõ chẳng sai chút nào.

Một lúc sau, Đơn Phi thấy Tào Ninh Nhi ngồi ở bên đó không nói, có vẻ khó hiểu nói:

- Như thế nào, bọn họ còn có ưu thế khác sao?

- Chỉ có những thứ này thì chưa đủ. Tào Ninh Nhi cau mày nói.

Ngược lại Đơn Phi mỉm cười: - Ta tưởng còn có chuyện gì lớn nữa chứ.

- A. Tào Ninh Nhi nhìn thiếu niên bình chân như vại trước mắt, cảm thấy hắn tràn đầy tự tin, mặc dù không biết là hắn lấy tự tin từ đâu ra nhưng cũng có vài phần hi vọng: - Ngươi nói xem phải làm sao đây?

- Đại tiểu thư cô thấy chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Đơn Phi hỏi ngược lại

Tào Ninh Nhi đương nhiên không muốn bị Đơn Phi xem thường, trầm ngâm một lúc mới nói: -Nhất định là phải đánh vào ưu điểm của bọn họ, bọn họ mời ngự trù,chúng ta cũng có thể mời được. Tào Tư Không thích đồ ăn ở tửu lầu của bọn họ, ta cũng có thể nói với Thanh Hà muội muội..

Cười một cách giảo hoạt, Tào Ninh Nhi nhìn Đơn Phi, thấy hắn vốn dĩ không hề có bất kỳ sự vui mừng nào, không nhịn được liền nói: - Ngươi không biết Thanh Hà sao?

Khuê mật của cô, ta làm sao biết được?

Đơn Phi nói thầm trong lòng, cuối cùng hỏi: - Thanh Hà muội muội là ai?

- Tại sao ngươi lại không có quy tắc như vậy? Tào Ninh Nhi bất mãn nói. - Chỉ có ta mới được gọi là Thanh Hà muội muội, ngươi phải gọi là Thanh Hà tiểu thư mới đúng.

Đơn Phi gật đầu liên tục, thầm nghĩ nếu không vì muốn thoát khỏi thân phận nô lệ, thì ta hà tất phải quản tỉ muội Thanh Hà, Hoàng Hà nhà cô làm gì.

- Thanh Hà muội muội là nhi nữ của Tư Không đại nhân, là người đại nhân yêu quý nhất, cũng đối với ta rất tốt.

Tào Ninh Nhi đắc ý liếc mắt nhìn Đơn Phi: - Bây giờ thì ngươi hiểu rồi chứ?

- Ta không hiểu. Đơn Phi mơ hồ nói.

- Ngươi sao có thể ngốc như vậy chứ? Thanh Hà muội muội nghe lời ta nhất, nhất định giúp ta thuyết phục Tào Tư Không ủng hộ nhà ta. Tào Ninh nhi cau đôi mày thanh tú nói: -Điểm chết người chính là mối quan hệ giữa Thế Tử và Hạ Hầu Hành rất tốt, ngươi lại vừa mới đắc tội với Thế tử. Nếu như có thể xử lý tốt được chuyện này, thì chuyện đối kháng giữa tửu lâu của chúng ta và Hạ Hầu gia liền tăng lên được năm thành nắm chắc.

Bỗng nhiên Tào Ninh Nhi nhấp ngụm trà, liếc nhìn Đơn Phi, thầm nghĩ, ngươi bây giờ biết vì sao ta tìm ngươi đến đây rồi chứ? Nếu như không phải vì ngươi, ta cũng không muốn đi cầu cứu người khác.

Không ngờ Đơn Phi chỉ đứng ở đó cau mày.

Tào Ninh Nhi có vài phần nghi ngờ: - Ngươi làm sao vậy, lẽ nào ngươi còn có cao kiến khác sao?

-Ta không biết cách của ta có phải là cao kiến hay không nhưng ta cảm thấy, chủ ý của đại tiểu thư ta không tán thành. Đơn Phi chậm rãi lắc đầu nói.

Tào Ninh nhi ngẩn người, nhìn thiếu niên cố chấp trước mắt, ngập ngừng hỏi: - Tại sao ngươi không tán thành? Nàng mặc dù còn nhỏ, nhưng đối với đạo lí đối nhân xử thế thì rất tinh tế thành thục, làm việc thì đều suy xét cặn kẽ, tự cho rằng đã rất tốt rồi, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng lại có một hạ nhân đi nghi ngờ cách làm của nàng.

Đơn Phi trầm tư một lát mới nói: - Đại tiểu thư nhất định cảm thấy ta chẳng qua là thuận miệng đánh cược mà thôi. Thấy Tào Ninh Nhi trầm mặc không nói, dường như đã nhận định chuyện này, Đơn Phi lắc đầu nói: - Nếu như đại tiểu thư nghĩ như vậy, thì đó là mười phần sai, thành Hứa Đô ổn định bao nhiêu năm nay, về sau còn sẽ rất ổn định, chính thông nhân hưng, dân lại lấy ăn là trời, ẩm thực có thể nói là một cơ hội rất lớn. -

Trong chốc lát Đơn Phi trầm giọng nói:

- Đánh cược chẳng qua chỉ là cái kích thích. Dụng ý của tại hạ chỉ là mượn khí thế của đại công tử mà làm việc, sự hưng thịnh của quán rượu, không phụ sự kì vọng của lệnh tôn. Nếu như theo cách của đại tiểu thư cũng chỉ là lấy cứng trọi cứng, lưỡng bại câu thương. Chung quy cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, ảo ảnh trong mơ! Vô ích với người, vô ích với mình, chẳng phải là đơm đó ngọn tre, lẫn lộn đầu đuôi sao?

Căn phòng trở nên yên tĩnh.

Tào Ninh Nhi đang ngơ ngác nhìn về phía thiếu niên trẻ tuổi đang chậm rãi nói kia, nhất thời quên cả chuyện đặt chén trà trên tay xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện