Đơn Phi giơ tay chém xuống, đem hành đã được bằm nhỏ gạt sang một bên, sau đó nhìn Trì Hoặc nói: - Phiền ngươi băm thịt thịt heo này cho thật nhuyễn vào.

- Cái gì? Trì Hoặc sau khi nhìn thấy đao công của Đơn Phi, đối với người này ngược lại cũng không dám coi thường, thầm nghĩ tin đồn Tào gia và Hạ Hầu gia phải có một trận sống mái với nhau trong ngành ẩm thực, tất cả mọi người đều cược Hạ Hầu gia thắng, nhưng đại tiểu thư hiển nhiên không phải người sẽ chịu thua, chẳng lẽ thật sự mời cao thủ tới trợ trận? Hạ Hầu gia người ta là ngự trù, tiểu tử này nhìn cách ăn mặc thì hẳn là gia nô, tại sao lại có thể có bản lĩnh này?

Tào Ninh Nhi từ trong run sợ đã tỉnh táo lại, cắn môi đỏ mọng, thầm nghĩ ai thích Đơn Phi thì có liên quan gì tới ta, sau này ta không thèm để ý hắn nữa.

Chỉ có điều nhìn thấy kỹ thuật xắt rau thuần thục của Đơn Phi, Tào Ninh Nhi cũng không kìm nổi kinh ngạc, thầm nghĩ ngươi là người trên trời sao, cái tên Đơn Phi lên được phòng khách, xuống được phòng bếp này, trên người đến tột cùng còn có bao nhiêu bí mật nàng không biết?

Đơn Phi trước giờ vẫn luôn luôn khắc phục sự khác biệt giữa cổ và kim, lập tức thay lời khác nói: - Chính là đem thịt băm nhỏ, càng nhỏ càng tốt.

- Ngươi muốn làm thịt băm sao? Trì Hoặc khó hiểu nói, nhưng vẫn dựa theo Đơn Phi chỉ bảo mà băm thịt.

Đơn Phi cũng đã xắt xong cải trắng, trong lúc nhất thời âm thanh cóc cóc cách cách bên tai không dứt, đám đầu bếp ngoài phòng bếp đều đang ngơ ngác nhìn nhau, không biết bên trong đang làm cái gì.

Liên Hoa rốt cục bưng một chậu bột mỳ chạy lên đến trên lầu, hơi có chút hổn hển, thấy Đơn Phi đang bận rộn, ngoan ngoãn đem bột mỳ đặt ở trên thớt, rồi chỉ lưu ý những động tác của Đơn Phi.

Không bao lâu, rau, thịt băm cũng đã được xử lý xong, Đơn Phi tìm ba cái chậu rửa sạch sẽ, một chậu đựng rau cải trắng, một chậu đựng thịt, sau đó đem hai loại nhân bánh còn dư lại lấy ra toàn bộ trộn cùng nhau, ba cái chậu riêng biệt lại cho thêm hành thái, Liên Hoa vừa thấy, không kìm nổi hỏi: - Đơn đại ca, cái này cũng có thể lên men à? Nàng nhìn thấy Đơn Phi đem mấy thứ đồ này cho vào trong chậu cũng nhớ tới bột mỳ lên men, không kìm nổi mà hỏi một câu.

- Không phải bột lên men, là nhân bánh bánh bao. Một cái là chay, một cái là thịt, một cái là chay mặn hỗn hợp, vì thỏa mãn khẩu vị không đồng nhất của mọi người.

Đơn Phi cười giải thích nói, hắn đi đến một trước cái tô, nhấc cái vung lên xem, bên trong mùi thịt nồng đậm.

Thật là thơm a, là mùi thịt.

Thịt heo cổ đại không có chất kích thích phát triển, mùi thơm của thịt chất thiên nhiên đó là mùi thịt chân chính, không giống thịt heo hiện đại cách thủy như thế nào cũng không thể ra được mùi thịt của những năm tám mươi, vị như nhai sáp nến, toàn bộ nhờ các loại gia vị để pha chế, Đơn Phi âm thầm cảm thán.

- Đây là nước luộc thịt hôm nay còn dư lại, chẳng có tác dụng gì, chuẩn bị đổ đi. Trì Hoặc giải thích nói.

- Đổ đi làm gì, thật là đáng tiếc. Đơn Phi lắc đầu hỏi: - Vẫn còn sạch đó chứ?

- Đương nhiên.

Trì Hoặc cảm giác vị này có thể là nhân viên bên kiểm định thực phẩm phái tới kiểm tra tiêu chuẩn vệ sinh, lập tức nói: - Có thể uống được, ta uống cho ngươi xem.

Y múc một muỗng canh lớn nhấp một hớp ra hiệu không có vấn đề, Đơn Phi gật gật đầu, cũng nêm một ngụm, cảm giác mặn dịu ngon miệng, lập tức đem chỗ canh thịt đó rót vào chỗ thịt băm và nhân bánh đã trộn vừa xong, bảo Liên Hoa lại bỏ thêm một chút muối, rồi lại trộn đều.

Lúc này Đơn Phi cũng đã rửa tay sạch sẽ, lấy chút bột mì rắc ra mặt thớt gỗ, rồi lại lấy phần bột đã được lên men mà Liên Hoa mang tới đặt lên mặt thớt gỗ và bắt đầu nhào nặn.

- Đơn đại ca, ta có thể đấy. Liên Hoa đứng bên cạnh nhìn, cảm giác việc này thì nàng chính là quen việc dễ làm.

Đơn Phi chỉ cười cười, cự tuyệt ý tốt của Liên Hoa, rất nhanh đã nhào cho bột mỳ rất rất đàn hồi, lấy dao chia làm mấy khối, rồi lai lấy ra một mẩu để nhào nặn tiếp.

Liên Hoa nhìn Đơn Phi, chỉ cảm thấy hắn thủ pháp thuần thục, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi trên người Đơn Phi.

Tào Ninh Nhi vốn vẫn đứng ở bên cửa sổ, lúc này rốt cục cũng đem ánh mắt từ trên người Liên Hoa dời đi, dừng ở trên người của Đơn Phi.

Người này trời sinh chính là một đầu bếp a.

Trì Hoặc mới vừa rồi nhìn thấy kỹ thuật xắt rau của Đơn Phi cũng cảm thấy tiểu tử này có môn đạo, nhìn thấy hắn nhào nặn bột lại càng kinh ngạc, cho đến khi nhìn thấy Đơn Phi nhào bột mì thành một nắm, lại chia thành hơn mười nắm nhỏ, sau đó cầm con lăn nhanh chóng lăn kỹ chỗ bột nhỏ kia ra hơn mười miếng bột hình tròn, thì giật mình cười toe toét.

Tào Ninh Nhi cũng như thế, quả thực không biết Đơn Phi đang biến ra trò ảo thuật gì.

Không muốn khiến cho bọn họ đứng ở phía sau mà giật mình, Đơn Phi lăn kỹ vỏ bánh bao xong thì lập tức tra nhân bánh bao lên, sau vài giây đồng hồ, một chiếc bánh bao nho nhỏ tinh xảo đã xuất hiện trên thớt.

Mọi người nhìn thấy ngón tay của hắn linh hoạt giống như đang tạo hoa vậy, nhìn những nếp uốn trên bánh bao thì đều thử chạm vào một cái, khó tin một người nam nhân lại có kỹ năng khéo léo như vậy.

Giật mình rồi chứ hả?

Đơn Phi đã sớm nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, nhiều ít cũng có chút buồn cười, thầm nghĩ ta chỉ mới bao cái bánh bao thì đã khiến cho các ngươi phục sát đất như thế, nếu...

Đột nhiên linh cơ vừa động, sau khi Đơn Phi bao hết ba loại nhân bánh bao, lại dùng chút bột mì sống còn dư lại rót thêm nước vào để nhào thành một nắm nữa, rồi để một lát cho đủ ẩm, sau đó chia ra làm thành khối nhỏ, rồi lại lăn kỹ thành từng miếng vỏ bánh, nặn ra thành hơn chục cái sủi cảo.

Đợi cho đại công cáo thành, không đợi Đơn Phi phân phó, Liên Hoa đã sớm nhóm lửa dọn xong vỉ hấp, hồ hởi hỏi: - Có phải sẽ hấp hay không? Nàng tuy rằng ăn bánh bao, cũng biết Đơn đại ca hiện tại đang làm ra cái gì đó, hương vị tuyệt đối sẽ không thua kém bánh bao.

Dù sao trình tự làm việc so với bánh bao thì phức tạp hơn rất nhiều.

Đơn Phi giới thiệu nói: - Cái lớn chính là bánh bao, cái nhỏ hơn gọi là sủi cảo, bánh bao thì phải hấp, còn sủi cảo này là sủi cảo vỏ mềm, cũng chính là sủi cảo nấu canh, phải luộc bằng nước.

Hắn giới thiệu đơn giản phương pháp hấp luộc, Liên Hoa, Trì Hoặc không đợi phân phó đã sớm chia nhau động thủ.

Chỉ trong chốc lát sau, hương thơm truyền ra, ngoài phòng bếp đều đang nghị luận, đợi sau khi mở vỉ hấp ra, Liên Hoa nhắm mắt lại hít hà một lát, lớn tiếng nói: - Thơm, thật sự rất thơm! Đơn đại ca, huynh ăn trước một cái.

Nàng nhanh tay nhanh chân lấy trước mấy cái bánh bao bưng đến trước mặt Đơn Phi, Đơn Phi chỉ gắp một cái lên nếm thử chút mặn nhạt, cảm giác vừa đủ, lúc này Liên Hoa mới đem bánh bao đưa đến cho Tào Ninh Nhi.

Tào Ninh Nhi hơi tức giận, nhíu mi liếc mắt nhìn Liên Hoa một cái, thấy nàng ta chỉ cúi đầu không nói, thầm nghĩ nha đầu kia hình như lại có chút địch ý đối với ta?

Không vui chợt lóe lên, Tào Ninh Nhi vẫn cầm lấy cái bánh bao nhân rau đưa lên miệng nêm, lập tức mấy miếng xuống bụng, đảo mắt lấy cái nhân thịt cũng như thế, đến khi đang định ăn đến cái thứ ba, mới phát hiện trong phòng bếp ba người đều đang nhìn nàng, Tào Ninh Nhi nhẹ nhàng và khéo léo cầm lấy cái bánh bao nhân hỗn hợp kia, ra vẻ không thèm để ý nói: - Ta còn phải phụ trách tửu lâu, thứ này... đều phải nếm thử chút.

Thật sự ngon a.

Không biết Tào Ninh Nhi là vì buổi sáng đang ôm một bụng tức, hay là bởi vì còn chưa ăn cơm, chỉ ăn có một cái bánh bao, nên giờ ba cái bánh bao xuống bụng, chỉ cảm thấy mồm miệng đầy hương, không ngờ lại cảm thấy đói.

Trì Hoặc trước mặt đã sớm vớt sủi cảo lên, Trì Hoặc tất nhiên là đem sủi cảo đưa đến cho Tào Ninh Nhi trước, Tào Ninh Nhi nâng chiếc đũa liên tiếp ăn năm sáu cái, khi cảm giác mình thế này thì hơi ngượng ngùng, mới dừng đũa, lông mày thanh nhã đột nhiên giương lên, Tào Ninh Nhi thản nhiên nói:

- Đơn Phi, ngươi quả nhiên tay nghề tốt, bánh bao có phải vốn cũng là kiệt tác của ngươi hay không?

Nàng không ngốc một chút nào, gặp qua người thông minh, nhưng cũng không cho rằng Đơn Phi thông minh đến trình độ như vậy.

Nếu như là Liên Hoa phát minh ra bánh bao, thì vì sao Đơn Phi lại vận dụng kỹ thuật này thuần thục như thế, hơn nửa canh giờ có thể làm ra hai loại bánh bằng bột mỳ có thể nói là chấn động thành Hứa Đô?

Tào Ninh Nhi không biết làm, nhưng biết nếm, vừa thấy cái gì mà bánh bao, sủi cảo dùng nguyên liệu rẻ tiền, ăn ngon mỹ vị, lợi ích thực tế, nếu mở rộng bán ra ngoài, chỉ sợ tạo thành chấn động gấp chục lần so với bánh màn thầu.

Những thứ này đều là kiệt tác của Đơn Phi?

Hắn và Liên Hoa có quan hệ gì?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tào Ninh Nhi hơi có chút không vui, buông đũa xuống, nhìn về phía Đơn Phi đang trầm mặc, lạnh nhạt nói: - Ngươi thật sự rất có bản lãnh, thân là người Tào phủ, thứ mà mình làm ra lại bán cho Tào phủ để kiếm tiền?

Đơn Phi nhướn mày, còn chưa kịp trả lời, Liên Hoa đã tiến trước một bước, lớn tiếng nói: - Đại tiểu thư, cô lầm rồi. Đơn đại ca không phải loại người như vậy.

Tào Ninh Nhi tú mi hơi giương, không vui nói: - Liên Hoa, nơi này không phải nơi ngươi có thể lên tiếng.

- Liên Hoa, cô đi ra ngoài trước đi. Đơn Phi kéo Liên Hoa một phen, lại bị nàng giãy ra một cái, chợt nghe Liên Hoa quật cường nói: - Đại tiểu thư, ta biết rằng cô kim quý, Liên Hoa và cô căn bản không cách nào so sánh được, nhưng cô căn bản không biết Đơn đại ca, huynh ấy không phải loại người như cô đã nghĩ.

Tào Ninh Nhi nhìn ánh mắt Liên Hoa như lửa, trái tim hơi chấn động, chỉ thấy Liên Hoa không có chút ý lùi bước nào, cao giọng nói: - Đúng vậy, màn thầu là Đơn đại ca dạy chúng ta đấy, nhưng một đồng tiền huynh ấy cũng chưa lấy, ngược lại giúp đỡ chúng ta rất nhiều. Cô muốn trách thì trách Liên Hoa, đuổi ta ra khỏi quán rượu cũng đều không sao cả, nhưng cô không nên làm khó Đơn đại ca!

Ngày mùa thu ánh mặt trời lấp lánh, xuyên qua cửa sổ mà vào, chiếu vào trong mắt Liên Hoa, ít đi chút ấm áp, lại hơn vài tia hào quang lóe lên!

----------oOo----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện