Chuyên gia khảo cổ ưu tú có tuyêt chiêu chuyên môn ngửi đất đăc biêt, Đơn Phi tất nhiên cũng không ngoại lệ, khứu giác hắn linh mẫn, đối với rất nhiều mùi đều quen thuộc, sớm đã ngửi được chỗ mà hắn dừng lại có một mùi máu tanh lưu lại.

Bản lĩnh ngửi này có vẻ mơ hồ, nhưng trên thực tế cũng giống như ngửi mùi thuốc lá vậy. Ở trong cuộc sống đương đại, có nhiều người hút thuốc, nếu lưu ý một chút, liền sẽ phát hiện ra người hút thuốc mặc dù đã rời đi rồi, nhưng mùi khói để lại giống như khuếch tán ra mà tạo thành dấu vết.

Đơn Phi gian nan nuốt nước miếng, cánh mũi phập phồng, theo mùi máu tanh hình thành một đường đi vô hình chỉ chốc lát, nắm chặt trong tay cây gậy trúc, đẩy ra lùm cây cỏ dại ở phía trước sang bên cạnh, La Lão Đa đưa cây đuốc về phía trước tìm tòi, Ô Thanh chỉ nhìn thấy phía trước có thi thể máu chảy đầm đìa, tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp phát ra, đã đặt mông ngồi bệt xuống đất.

Vương Tường và La Lão Đa không khỏi cũng đều lui về sau một bước, những trường hợp như thế này bất kể là người nào nhìn thấy, sợ hãi một khắc này phải thừa nhận đều khiến cho người ta không kìm nổi mà có tâm lý muốn trốn tránh.

Đơn Phi không động đậy một chút nào, mà chỉ giơ tay đón lấy cây đuốc từ trên tay La Lão Đa, đưa về phía trước để nhìn cho kỹ.

La Lão Đa cảm thấy hoảng sợ, không hiểu nổi người này tuổi còn trẻ, vì sao lại có can đảm làm cho người ta sợ hãi như vậy?

Ông ta không biết Đơn Phi tuyệt đối là xuất thân gia đình khảo cổ, cả ngày chui trong mộ thất, nhìn thấy hài cốt, chuyện càng ghê tởm kinh khủng cũng đã từng thấy rồi, huống chi khi ngửi được mùi máu tanh, Đơn Phi cũng đã chuẩn bị chút tâm lý đối với chuyện sẽ xảy ra trước mắt.

Dùng cây gậy trúc chọc vào thi thể máu chảy đầm đìa dưới kia, Đơn Phi hơi thở ra một hơi.

Mọi người thấy hắn điềm tĩnh, rốt cục cũng đều chậm rãi đi tới vây quanh, chăm chú nhìn kỹ lại, La Lão Đa thở một ngụm nói: - Không phải đứa nhỏ, là động vật hoang dã.

- Là một con hoẵng. Vương Tường cũng phân biệt ra được, trầm tĩnh lại nói: - Lão đại, sợ bóng sợ gió một hồi.

Bất kể như thế nào, trường hợp như thế này sẽ không khiến cho người nào thoải mái cả, Vương Tường vừa định khuyên Đơn Phi rời khỏi, thì thấy được thần sắc nghiêm nghị của Đơn Phi dưới ánh đuốc, không khỏi hỏi lại: - Lão đại, huynh làm sao vậy?

Đơn Phi chẳng những không chạy, ngược lại còn ngồi chồm hổm xuống, một tay cầm cây đuốc, lấy búa ở bên hông, đảo ngược cán búa đâm đâm vào thi thể con hoẵng này một chút, lật xác con hoẵng trở qua.

Vương Tường nhịn xuống cảm giác không thoải mái, cau mày nói: - Lão đại, con hoẵng chết này có cái gì để xem hay sao? - Con hoẵng mới chết không bao lâu, bằng không mùi máu tanh sẽ không nồng như vậy. Đơn Phi lẩm bẩm nói, sau khi nhìn thấy dấu vết trên mình con hoẵng, cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt.

La Lão Đa đột nhiên cũng ngồi chồm hổm xuống, giật mình nói: - Con hoẵng này chết có điểm kỳ quái.

- Là bị sói cắn chết a? Vương Tường thầm nghĩ con hoẵng chết thì chết rồi, ở đâu ra nhiều môn đạo như vậy: - Ở gần đây vẫn có mấy con dã lang thường lui tới, nhưng mà cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng gặp phải dã thú lớn.

La Lão Đa nhìn con hoẵng chết đó, sắc mặt cũng càng thêm hoảng sợ, đột nhiên nói: - Từ yết hầu con hoẵng trở xuống, giống như bị dã thú dùng móng vuốt rạch mở từ cổ họng đến bụng vậy.

Vương Tường kinh ngạc bật cười nói: - Cho dù hổ hay báo thì cũng đều không có móng vuốt sắc bén như vậy đi? Hơn nữa sói hoang, hổ gì gì đó nếu muốn săn thức ăn, đa phần đều là trực tiếp cắn yết hầu con hoẵng trước, làm sao lại cố sức mổ bụng con hoẵng ra?

Thấy Đơn Phi, La Lão Đa căn bản không có bất kỳ biểu tình như đang nói giỡn nào, Vương Tường bỗng dưng cảm giác bàn chân đều là mồ hôi lạnh, thầm nghĩ hai người này không phải đang nói giỡn, thì chính là thật sự, trong núi này...

Vương Tường không đợi nghĩ nhiều, chợt nghe Ô Thanh rung giọng nói: - Lão đại, có phải có quỷ hay không?

Trong lòng Đơn Phi chấn động, hắn cũng không nghĩ tới quỷ quái gì cả, chỉ là khi mình nhìn thấy con hoẵng chết tiệt này, liền suy nghĩ là quái vật gì có thể tạo thành sát thương bực này, mùi máu tươi đậm, con hoẵng đã chết không lâu, quái vật kia cực khả năng đang ở gần đây?

- Các ngươi theo đường cũ lui về đi. Đơn Phi quyết định thật nhanh nói.

Thanh âm của hắn vừa mới dứt, bỗng dưng xung quanh rung động ầm ầm.

Bởi vì một tiếng gào thê thảm đột nhiên phá không mà đến, chỉ ở phía sau bọn họ không xa!

Đêm đen trăng ẩn, cây rừng dày đặc, dưới hoàn cảnh này bóng cây thoạt nhìn đều có thêm vài phần dữ tợn, chớ đừng nói chi là có tiếng gào thét cực kỳ thảm thiết truyền đến!

Đơn Phi vừa nghe thấy âm thanh kia tru lên, chỉ cảm thấy tóc gáy đều dựng thẳng lên, quay đầu lại nhìn, liền thấy phía trước không xa giống như có một người đang đứng thẳng. Hắn cảm giác đó dường như là một người, bởi vì trăng mờ rừng sâu, có chút ánh lửa, hắn chỉ có thể nhìn thấy ở phía trước có một cái bóng mơ hồ, có hình dáng khá giống một người.

Nhưng nếu đó là một con người, thì làm sao lại phát ra thanh âm so với dã thú còn thê lương hơn?

- Các ngươi mau lui lại!

Đơn Phi khẽ quát một tiếng, thầm nghĩ nghe như thế nào cũng thấy thanh âm mà thứ này phát ra không giống có chút thiện ý nào cả, thứ gì đó có móng vuốt có thể lật ngược một con hoẵng lớn như vậy, chỉ sợ bốn người bọn họ căn bản là không thể ngăn cản nổi.

Thấy đám người Vương Tường dường như bị dọa cho ngây ngốc, Đơn Phi giơ cây đuốc đẩy Vương Tường một phen, Vương Tường bước chân lảo đảo một chút, lúc này mới phản ứng tới, xông về trước vài bước.

Quái vật ở tiền phương kia gần như chính vào lúc Đơn Phi quát khẽ, thân hình đang co rụt lại mở ra, bay lên trời, một lát liền đã đến ở trước mặt Đơn Phi.

Trong ngọn lửa, trong mắt Đơn Phi có phần hãi dị.

Đây là thứ gì thế?

Tứ chi thật dài, quanh thân đều bao trùm bởi lông rậm màu nâu đen, cho dù trên mặt cũng như thế, một đôi mắt xanh mượt giống như sói hoang, làm cho người ta liếc mắt một cái nhìn qua, thì đã cảm thấy rơi vào u ám khôn cùng.

Thứ này giống như người nhưng lại không phải người, giống như vượn nhưng lại không phải vượn, nếu để cho Đơn Phi so sánh ấy mà, nó và dã nhân của Thần Nông kia có khả năng cùng loại, nhưng quái vật này không thể nghi ngờ so với dã nhân thì càng dũng mãnh hơn.

Ý niệm trong đầu tuy chỉ giây lát, ngay khi quái vật đang đánh về phía Đơn Phi, hắn liền tùy tay nắm lên cây gậy trúc đang cắm trên mặt đất đâm ra, thẳng đến vị trí cổ họng quái vật.

Răng rắc!

Quái vật kia dường như biết có nguy hiểm, không ngờ móng vuốt đang giữa không trung liền quẹt một cái, cây gậy trúc lập tức bị chia năm xẻ bảy, bay loạn giữa không trung. Quái vật kia chẻ cây gậy trúc ra giống như cắt lụa, gần như không có một chút cách trở nào, một vuốt liền cào vào đầu Đơn Phi.

Tim Đơn Phi nhảy nhót cuồng loạn, hết sức nguy cấp lộn mèo một cái.

Chỉ cảm thấy đầu ngón tay sắc bén như đao của quái vật kia gian nan quệt qua chóp mũi hắn, thuận thế móc phá xiêm y vai trái của hắn.

Xiêm y rách toạc như tờ giấy!

Đơn Phi chỉ cảm thấy đầu vai đau xót, nhưng sống chết trước mắt thì cũng bất chấp cái gì nữa, ra sức lộn tránh, không hề buông ra cây đuốc trong tay, nhưng trong lòng lại trầm xuống.

Hắn đang cầm cây đuốc, vậy mà không ngờ quái vật này không kiêng nể gì vọt tới, dã thú bình thường đều sợ lửa, quái vật này như thế nào lại không sợ?

Lão đại cẩn thận!

Ô Thanh thoạt nhìn tuy rằng sợ hãi, nhưng ở trước mặt sống chết thì vẫn rút ra búa bên hông, một búa liền ném ra ngoài.

Vù!

Phanh!

Búa lập tức đập trúng ngực quái vật kia, như đập trúng da thuộc vậy, Ô Thanh đầu tiên là vui vẻ, sau đó là cả kinh, chợt nghe Đơn Phi kêu lên: - Cẩn thận!

Gần như ở lúc Đơn Phi gào lên nhắc nhở một tiếng kia, hai chân quái vật kia đạp một cái, lăng không lao thẳng tới hướng Ô Thanh.

Hai chân Ô Thanh như nhũn ra, thầm kêu không xong, còn chưa kịp phản ứng lại, La Lão Đa bên cạnh đã nhào tới, ôm y lăn tránh sang một bên. La Lão Đa vồ tới mặc dù nhanh, nhưng quái vật kia lại càng thêm mau lẹ, không ngờ một bên móng vuốt đã bắt được giữa lưng La Lão Đa.

Đơn Phi trong lòng căng thẳng.

Khi hắn nhìn thấy thi thể con hoẵng kia, đã biết uy lực của một trảo này, mới vừa rồi trên đầu vai bị móng vuốt quái vật sượt qua, đều là máu tươi giàn giụa, La Lão Đa bị một móng của quái vật cào trúng giữa lưng, vậy còn không nứt xương vào tim?

Keng một tiếng thật lớn, lập tức có tiếng kim loại va chạm phát ra, tiền đồng bay đầy trời.

Quái vật ngẩn ra.

La Lão Đa tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng thầm kêu may mắn, hôm nay đã đổi quan tiền kia, ông ta không yên tâm giao cho tiểu tử Tôn Vi giữ ở trên người, mà cất vào trên lưng của mình, sau đó lại khoác thêm một cái áo bên ngoài, tuy rằng hơi không thuận tiện một chút, cũng không có tiền thì lại càng không thuận tiện. Ông ta ôm ý nghĩ này, mà không ngờ rằng thời khắc mấu chốt quan tiền này cứ thế cứu ông ta một mạng.

Nhưng...

La Lão Đa thấy quái vật cào hỏng quan tiền đồng kia thì cũng chỉ sửng sốt một lát, lập tức đôi mắt xanh mượt nhìn sang hướng ông ta, một lòng trầm xuống, giao thủ chẳng qua là trong một tích tắc, nhưng La Lão Đa biết gia hỏa này không phải hổ sói, có khi còn khó đối phó hơn cả mười con hổ sói ấy chứ, hổ sói dù sao cũng đều là súc sinh, không thể nào có biện pháp bằng người, nhưng không ngờ gia hỏa này lại có thể suy nghĩ giống như người?

----------oOo----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện