Đơn Phi sửng sốt. Ngay cả Trương Liêu nghe được lời Quách Gia nói đều kinh ngạc khó tả.
Trong lòng Trương Liêu nóng lên, ông ta không nghĩ tới Đơn Phi chẳng những nói đúng mà còn nhìn xa như vậy.
Vây kẻ đầu hàng giết không tha!
Những lời này vốn là quân lệnh trong Tào doanh, do Tào Tháo tự mình ban lệnh. Chỉ vì quân lệnh này mà năm đó, Tào quân phá được Từ Châu tàn sát hơn mười vạn quân dân kháng cự. Kỳ thật, không chỉ Tào quân mà nhiều phiến quân tranh hùng khác đều yên lặng thực hiện luật bất thành văn này.
Lãnh huyết nhưng hiệu quả.
Hiệu quả nhưng tàn nhẫn.
Đơn Phi vốn muốn từ chối nhưng không muốn làm cho Quách Gia, Trương Liêu xem thường, lúc này mới thuận miệng bàn luận đôi câu về tình thế Nghiệp Thành. Đối với thời đại này, hắn vẫn giữ vững nguyên tắc của mình.
Xa lạ mang phần quen thuộc, quen thuộc lại mang phần ngăn cách.
Khi tự tay giết Doãn lão đại, hắn cũng không có cảm giác sung sướng gì. Hắn đã nhìn thấy nhiều chiến tranh, trước nay lại yêu thích hòa bình. Khi đề cập đến Nghiệp Thành, hắn nghĩ đến vô số quân dân dân chúng ở trong đó gào thét, nhất thời nhiệt huyết dâng lên.
Cho một lời khuyên cũng tốt.
Nhưng hắn không nghĩ tới Quách Gia lại nói trọng trách cứu vớt dân chúng Nghiệp Thành ở trên người của hắn, dựa vào đâu lại nói vậy?
Trương Liêu biết rằng Quách Gia tùy tiện, nhưng chuyện lỡ miệng chưa từng nghe qua, không khỏi kinh ngạc nói: - Tế Tửu đại nhân... Những lời này....
- Chuyện này không chỉ phải xem Đơn Phi, còn phải xem Văn Viễn. Quách Gia khẽ mĩm cười, không chờ nói gì nữa, liền nghe một người lạnh lùng nói: - Quách Tế Tửu uống nhiều quá rồi? Chuyện Nghiệp Thành chỉ có Tư Không mới có khả năng làm chủ, khi nào thì cần đến phiên một hàng tướng cùng một gia nô lên tiếng? Đừng hai người bọn họ, cho dù là Quách Tế Tửu cũng không chen vào được!
Quách Gia vừa nghe giọng nói, hai hàng lông mày nhướng lên, thả bát rượu xuống ghế, chắp tay cười nói: - Hạ Hầu Tướng Quân có rảnh, có thể uống chén rượu chung không.
Trương Liêu sớm đứng dậy, thi lễ nói: - Hạ Hầu Tướng Quân.
Đơn Phi ngẩng đầu nhìn lại, trông thấy một người cưỡi ngựa đứng dưới ánh nắng thu, ánh trời chiều lồng trên thân thể to lớn của ông ta quả thực là khí phách kinh người.
Có thể làm Quách Gia, Trương Liêu như thế hiện giờ chỉ chỉ có hai người —— Hạ Hầu Uyên, Hạ Hầu Đôn.
Là Hạ Hầu Uyên!
Đơn Phi liếc mắt một cái liền nhận ra, đơn giản là người nọ cặp mắt như đèn, rõ ràng không mù, Hạ Hầu Đôn là mù một con mắt đấy.
Khoảng khắc nhận ra thân phận của đối phương, hắn lập tức đứng dậy chắp tay, nhưng không có chào hỏi.
Hạ Hầu Uyên tại sao tới nơi này, chẳng lẽ là bởi vì Hạ Hầu Hành? Đừng nhìn bên ngoài cha mẹ uy phong nghiêm nghị, nhưng con cái có chuyện, có cha mẹ nào mà không quan tâm đâu? Đơn Phi hắn gần đây bức cho Hạ Hầu Hành không thở nổi, Hạ Hầu Uyên thấy hắn làm sao thoải mái? Đơn Phi cảm giác chính mình gần đây đã đắc tội con nhà quan rồi, nhưng đó là bất đắc dĩ, nếu như không tìm đường chết, đối với tầng lớp nắm quyền này tránh được thì nhanh tránh tốt hơn.
Đơn Phi đứng đó lo nghĩ, Hạ Hầu Uyên nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, chỉ liếc xéo Trương Liêu, lập tức nhìn về phía Quách Gia nói: - Quách Tế Tửu thật có nhã hứng, thân làm quân sư của Tư Không đại nhân nhưng lại ngang nhiên ở đường cái uống rượu mua vui, còn ra thể thống gì?
Quách Gia cười nói: - Hạ Hầu tướng quân nói sai rồi, người xưa có câu —— thực sắc tính dã*, bất luận bận bịu, thì cũng vẫn phải ăn cơm. Chỉ là uống rượu là có, còn mua vui thì oan cho Phụng Hiếu rồi, thời điểm dùng cơm Phụng Hiếu và Trương Tướng Quân đang đàm luận quân tình, cũng không phụ sự ủy thác của Tư Không. *ăn uống sắc dục là bản tính Hạ Hầu Uyên nhìn vụn thịt giắt giữa kẽ răng gã, lặng lẽ nói: - Khi Quách Tế Tửu uống rượu liền bố trí rõ ràng kết quả của Nghiệp Thành, không biết nếu như Tào Tư Không biết, có thể cho rằng mình nhờ vả sai người hay không?
Quách Gia cười nói: - Hạ Hầu Tướng Quân một lòng trung thành với Tư Không đại nhân không cần nói cũng biết, chỉ có điều không biết Hạ Hầu Tướng Quân đi tới nơi này là đi đánh giặc hay là dùng cơm?
Hạ Hầu Uyên ngẩn ra.
Quách Gia mỉm cười nói: - Nếu như đánh giặc, Phụng Hiếu xác thực không dám nói xen vào, nếu mà dùng cơm, nơi này mới có món lẩu, xem như ngon nhất, Hạ Hầu Tướng Quân nếu nể mặt, Phụng Hiếu xin mời bữa cơm này.
Lúc gã nói chuyện dáng vẻ rất đau lòng, thoạt nhìn trước giờ chỉ ăn chùa, rất ít mời người khác.
Trong lòng Hạ Hầu Uyên không hài lòng, lãnh đạm nói: - Không dám khiến Quách Tế Tửu tốn kém, nghe qua Quách Tế Tửu hành vi tùy hứng, bản tướng quân còn không tin, hôm nay vừa thấy...
Ông ta chưa kịp nói thêm gì nữa, chợt nghe một người cười to nói: - Hôm nay vừa thấy, hóa ra so với Diệu Tài còn diệu tài hơn cơ.
Hạ Hầu Uyên hai hàng lông mày dựng lên, ông ta tự Diệu Tài, nghe tới người trêu chọc như vậy, hiển nhiên không để ông ta vào mắt, sao có thể khiến ông ta không tức giận, nhưng vừa nghe thanh âm như chuông lớn kia, lập tức biết người đến là ai.
Thành Hứa Đô này ngoại trừ ít ỏi mấy người ra, chỉ sợ cũng không ai dám đối với ông ta càn rỡ như thế.
Người tới chính là Tào Hồng.
Tào Hồng và Tào Phức dĩ nhiên cùng nhau mà đến, gặp Hạ Hầu Uyên nhìn lại, cười to nói: - Sao hôm nay thấy Diệu Tài lại nóng nảy hơn so với nồi lẩu này nhỉ, có muốn ở chỗ này dùng cơm hạ hỏa không?
Hạ Hầu Uyên hừ lạnh một tiếng.
Tào Hồng sớm nhảy xuống ngựa, đi nhanh tới trước mặt Quách Gia, nắm chặt tay của ông ta nói: - Quách Tế Tửu tới nơi này uống rượu, thật sự là cho lão phu mặt mũi, cho dù phải mời Diệu Tài, cũng nên do lão phu đến mời mới phải.
Được, để cho tiểu tử này giảm khẩu khí một chút.
Đơn Phi đối với bản lĩnh ăn uống miễn phí của Quách Gia không thể không bội phục, chỉ thấy Tào Hồng nhìn qua Trương Liêu, lại cười nói: - Trương Tướng Quân, lão phu và ngươi ngày thường ít có lui tới, không nghĩ ngươi hôm nay lại vì mỹ thực Tào gia mà đến, thật sự là khiến cho lão phu không ngờ được. Về sau...
Lại đi qua vỗ vỗ bờ vai của Trương Liêu, Tào Hồng cười nói: - Ngươi về sau cứ việc tới đây ăn cơm, ta cho ngươi ăn đầy bụng.
Vẻ mặt Trương Liêu như bánh bao, không nghĩ tới Tào Hồng đối với y lại thân thiết như thế, nhưng bất kể như thế nào cũng khó, lại nhìn sắc mặt của Hạ Hầu Uyên.
Trong lòng Tào Hồng thoải mái.
Lúc trước ông ta ta nghe Tào Phức thua cả dược đường, cơn giận này chưa trút ra được, đời người không nên như thế ——không phải tranh giành cái bánh, ông ta và Hạ Hầu thị tranh đấu gay gắt rất nhiều năm, ỷ vào một đám huynh đệ họ Tào, hơi có ưu thế.
Nhưng cha là anh hùng mà nhi tử khốn khiếp, cái gọi là hổ phụ vô khuyển tử đều là chuyện hoang đường gạt người, trái lại cơ hội hổ phụ sinh khuyển tử lớn hơn. Tào Phức trời sinh chậm chạp, trước sau đều bị Hạ Hầu Hành đè ép trên đầu, so ra kém Tuân Uẩn, Tuân Kỳ, chớ nói chi là đi so với Tuân Du.
Chính là một tên trên trời, một tên dưới mười tám tầng địa ngục a.
Tào Hồng bởi vì điểm này trước sau vẫn canh cánh trong lòng, bằng không cũng sẽ không nghe lời Đơn Phi, cho Tào Phức một cơ hội.
Lão cha có giận nhi tử hơn nữa, nhưng thời điểm nhi tử muốn cố gắng, trong lòng lão cha vẫn sẽ có mong chờ.
Tào Phức không giỏi, nhưng tiểu tử Đơn Phi này không kém a, tin tiểu tử kia một lần, cũng không thể nhìn con mình tiếp tục như thế.
Quả nhiên, Tào Hồng âm thầm quan sát tửu lâu nhiều ngày, mắt thấy thực khách một ngày hơn một ngày, trong lòng vui mừng không cần nói cũng biết, nhìn Tào Phức, Tào Hồng mỉm cười nói: - Con à, nghe nói con còn muốn mở cái dây chuyền gì đó.
Ông ta không hiểu cái gì dây chuyền, nhưng chung quy cảm giác Tào Phức theo Đơn Phi vài ngày, dùng từ đều tỏ ra xa hoa rất nhiều, dây chuyền nha, bao hết cửa hàng trên con đường này vào trong tay Tào gia, thật khí phách.
Tào Phức sớm đã được Đơn Phi nhắc nhở, lớn tiếng nói: - Cha, đúng vậy. Thực khách chính là miếng bánh ngọt đấy... Chúng ta nhất định phải bắt chính xác khẩu vị thực khách, cố gắng vượt lên hàng đầu.
Thực khách là miếng bánh ngọt hay sao?
Tào Hồng muốn đặt câu hỏi, nhưng cảm giác kiến thức không bằng đứa con, liên tục gật đầu nói: - Nói rất đúng, thực khách chính là miếng bánh ngọt đấy, phải đưa bọn họ dính chặt vào tửu lâu Tào gia chúng ta. Nhìn qua sắc mặt rét run của Hạ Hầu Uyên, Tào Hồng giống như mới phát hiện ông ta còn chưa đi, ra vẻ khách khí nói: - Diệu Tài nếu thích, không bằng cùng ta đi lên lầu dùng cơm? Thuận tiện nói chuyện lệnh lang Bá Quyền có cao kiến gì không?
Hạ Hầu Uyên thoạt nhìn hận không thể một đao bổ Tào Hồng, đột nhiên khóe miệng mang chút mỉm cười nói: - Tào Tử Liêm, ngươi cho là mình có thể sẽ thắng?
Trong lòng Trương Liêu nóng lên, ông ta không nghĩ tới Đơn Phi chẳng những nói đúng mà còn nhìn xa như vậy.
Vây kẻ đầu hàng giết không tha!
Những lời này vốn là quân lệnh trong Tào doanh, do Tào Tháo tự mình ban lệnh. Chỉ vì quân lệnh này mà năm đó, Tào quân phá được Từ Châu tàn sát hơn mười vạn quân dân kháng cự. Kỳ thật, không chỉ Tào quân mà nhiều phiến quân tranh hùng khác đều yên lặng thực hiện luật bất thành văn này.
Lãnh huyết nhưng hiệu quả.
Hiệu quả nhưng tàn nhẫn.
Đơn Phi vốn muốn từ chối nhưng không muốn làm cho Quách Gia, Trương Liêu xem thường, lúc này mới thuận miệng bàn luận đôi câu về tình thế Nghiệp Thành. Đối với thời đại này, hắn vẫn giữ vững nguyên tắc của mình.
Xa lạ mang phần quen thuộc, quen thuộc lại mang phần ngăn cách.
Khi tự tay giết Doãn lão đại, hắn cũng không có cảm giác sung sướng gì. Hắn đã nhìn thấy nhiều chiến tranh, trước nay lại yêu thích hòa bình. Khi đề cập đến Nghiệp Thành, hắn nghĩ đến vô số quân dân dân chúng ở trong đó gào thét, nhất thời nhiệt huyết dâng lên.
Cho một lời khuyên cũng tốt.
Nhưng hắn không nghĩ tới Quách Gia lại nói trọng trách cứu vớt dân chúng Nghiệp Thành ở trên người của hắn, dựa vào đâu lại nói vậy?
Trương Liêu biết rằng Quách Gia tùy tiện, nhưng chuyện lỡ miệng chưa từng nghe qua, không khỏi kinh ngạc nói: - Tế Tửu đại nhân... Những lời này....
- Chuyện này không chỉ phải xem Đơn Phi, còn phải xem Văn Viễn. Quách Gia khẽ mĩm cười, không chờ nói gì nữa, liền nghe một người lạnh lùng nói: - Quách Tế Tửu uống nhiều quá rồi? Chuyện Nghiệp Thành chỉ có Tư Không mới có khả năng làm chủ, khi nào thì cần đến phiên một hàng tướng cùng một gia nô lên tiếng? Đừng hai người bọn họ, cho dù là Quách Tế Tửu cũng không chen vào được!
Quách Gia vừa nghe giọng nói, hai hàng lông mày nhướng lên, thả bát rượu xuống ghế, chắp tay cười nói: - Hạ Hầu Tướng Quân có rảnh, có thể uống chén rượu chung không.
Trương Liêu sớm đứng dậy, thi lễ nói: - Hạ Hầu Tướng Quân.
Đơn Phi ngẩng đầu nhìn lại, trông thấy một người cưỡi ngựa đứng dưới ánh nắng thu, ánh trời chiều lồng trên thân thể to lớn của ông ta quả thực là khí phách kinh người.
Có thể làm Quách Gia, Trương Liêu như thế hiện giờ chỉ chỉ có hai người —— Hạ Hầu Uyên, Hạ Hầu Đôn.
Là Hạ Hầu Uyên!
Đơn Phi liếc mắt một cái liền nhận ra, đơn giản là người nọ cặp mắt như đèn, rõ ràng không mù, Hạ Hầu Đôn là mù một con mắt đấy.
Khoảng khắc nhận ra thân phận của đối phương, hắn lập tức đứng dậy chắp tay, nhưng không có chào hỏi.
Hạ Hầu Uyên tại sao tới nơi này, chẳng lẽ là bởi vì Hạ Hầu Hành? Đừng nhìn bên ngoài cha mẹ uy phong nghiêm nghị, nhưng con cái có chuyện, có cha mẹ nào mà không quan tâm đâu? Đơn Phi hắn gần đây bức cho Hạ Hầu Hành không thở nổi, Hạ Hầu Uyên thấy hắn làm sao thoải mái? Đơn Phi cảm giác chính mình gần đây đã đắc tội con nhà quan rồi, nhưng đó là bất đắc dĩ, nếu như không tìm đường chết, đối với tầng lớp nắm quyền này tránh được thì nhanh tránh tốt hơn.
Đơn Phi đứng đó lo nghĩ, Hạ Hầu Uyên nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, chỉ liếc xéo Trương Liêu, lập tức nhìn về phía Quách Gia nói: - Quách Tế Tửu thật có nhã hứng, thân làm quân sư của Tư Không đại nhân nhưng lại ngang nhiên ở đường cái uống rượu mua vui, còn ra thể thống gì?
Quách Gia cười nói: - Hạ Hầu tướng quân nói sai rồi, người xưa có câu —— thực sắc tính dã*, bất luận bận bịu, thì cũng vẫn phải ăn cơm. Chỉ là uống rượu là có, còn mua vui thì oan cho Phụng Hiếu rồi, thời điểm dùng cơm Phụng Hiếu và Trương Tướng Quân đang đàm luận quân tình, cũng không phụ sự ủy thác của Tư Không. *ăn uống sắc dục là bản tính Hạ Hầu Uyên nhìn vụn thịt giắt giữa kẽ răng gã, lặng lẽ nói: - Khi Quách Tế Tửu uống rượu liền bố trí rõ ràng kết quả của Nghiệp Thành, không biết nếu như Tào Tư Không biết, có thể cho rằng mình nhờ vả sai người hay không?
Quách Gia cười nói: - Hạ Hầu Tướng Quân một lòng trung thành với Tư Không đại nhân không cần nói cũng biết, chỉ có điều không biết Hạ Hầu Tướng Quân đi tới nơi này là đi đánh giặc hay là dùng cơm?
Hạ Hầu Uyên ngẩn ra.
Quách Gia mỉm cười nói: - Nếu như đánh giặc, Phụng Hiếu xác thực không dám nói xen vào, nếu mà dùng cơm, nơi này mới có món lẩu, xem như ngon nhất, Hạ Hầu Tướng Quân nếu nể mặt, Phụng Hiếu xin mời bữa cơm này.
Lúc gã nói chuyện dáng vẻ rất đau lòng, thoạt nhìn trước giờ chỉ ăn chùa, rất ít mời người khác.
Trong lòng Hạ Hầu Uyên không hài lòng, lãnh đạm nói: - Không dám khiến Quách Tế Tửu tốn kém, nghe qua Quách Tế Tửu hành vi tùy hứng, bản tướng quân còn không tin, hôm nay vừa thấy...
Ông ta chưa kịp nói thêm gì nữa, chợt nghe một người cười to nói: - Hôm nay vừa thấy, hóa ra so với Diệu Tài còn diệu tài hơn cơ.
Hạ Hầu Uyên hai hàng lông mày dựng lên, ông ta tự Diệu Tài, nghe tới người trêu chọc như vậy, hiển nhiên không để ông ta vào mắt, sao có thể khiến ông ta không tức giận, nhưng vừa nghe thanh âm như chuông lớn kia, lập tức biết người đến là ai.
Thành Hứa Đô này ngoại trừ ít ỏi mấy người ra, chỉ sợ cũng không ai dám đối với ông ta càn rỡ như thế.
Người tới chính là Tào Hồng.
Tào Hồng và Tào Phức dĩ nhiên cùng nhau mà đến, gặp Hạ Hầu Uyên nhìn lại, cười to nói: - Sao hôm nay thấy Diệu Tài lại nóng nảy hơn so với nồi lẩu này nhỉ, có muốn ở chỗ này dùng cơm hạ hỏa không?
Hạ Hầu Uyên hừ lạnh một tiếng.
Tào Hồng sớm nhảy xuống ngựa, đi nhanh tới trước mặt Quách Gia, nắm chặt tay của ông ta nói: - Quách Tế Tửu tới nơi này uống rượu, thật sự là cho lão phu mặt mũi, cho dù phải mời Diệu Tài, cũng nên do lão phu đến mời mới phải.
Được, để cho tiểu tử này giảm khẩu khí một chút.
Đơn Phi đối với bản lĩnh ăn uống miễn phí của Quách Gia không thể không bội phục, chỉ thấy Tào Hồng nhìn qua Trương Liêu, lại cười nói: - Trương Tướng Quân, lão phu và ngươi ngày thường ít có lui tới, không nghĩ ngươi hôm nay lại vì mỹ thực Tào gia mà đến, thật sự là khiến cho lão phu không ngờ được. Về sau...
Lại đi qua vỗ vỗ bờ vai của Trương Liêu, Tào Hồng cười nói: - Ngươi về sau cứ việc tới đây ăn cơm, ta cho ngươi ăn đầy bụng.
Vẻ mặt Trương Liêu như bánh bao, không nghĩ tới Tào Hồng đối với y lại thân thiết như thế, nhưng bất kể như thế nào cũng khó, lại nhìn sắc mặt của Hạ Hầu Uyên.
Trong lòng Tào Hồng thoải mái.
Lúc trước ông ta ta nghe Tào Phức thua cả dược đường, cơn giận này chưa trút ra được, đời người không nên như thế ——không phải tranh giành cái bánh, ông ta và Hạ Hầu thị tranh đấu gay gắt rất nhiều năm, ỷ vào một đám huynh đệ họ Tào, hơi có ưu thế.
Nhưng cha là anh hùng mà nhi tử khốn khiếp, cái gọi là hổ phụ vô khuyển tử đều là chuyện hoang đường gạt người, trái lại cơ hội hổ phụ sinh khuyển tử lớn hơn. Tào Phức trời sinh chậm chạp, trước sau đều bị Hạ Hầu Hành đè ép trên đầu, so ra kém Tuân Uẩn, Tuân Kỳ, chớ nói chi là đi so với Tuân Du.
Chính là một tên trên trời, một tên dưới mười tám tầng địa ngục a.
Tào Hồng bởi vì điểm này trước sau vẫn canh cánh trong lòng, bằng không cũng sẽ không nghe lời Đơn Phi, cho Tào Phức một cơ hội.
Lão cha có giận nhi tử hơn nữa, nhưng thời điểm nhi tử muốn cố gắng, trong lòng lão cha vẫn sẽ có mong chờ.
Tào Phức không giỏi, nhưng tiểu tử Đơn Phi này không kém a, tin tiểu tử kia một lần, cũng không thể nhìn con mình tiếp tục như thế.
Quả nhiên, Tào Hồng âm thầm quan sát tửu lâu nhiều ngày, mắt thấy thực khách một ngày hơn một ngày, trong lòng vui mừng không cần nói cũng biết, nhìn Tào Phức, Tào Hồng mỉm cười nói: - Con à, nghe nói con còn muốn mở cái dây chuyền gì đó.
Ông ta không hiểu cái gì dây chuyền, nhưng chung quy cảm giác Tào Phức theo Đơn Phi vài ngày, dùng từ đều tỏ ra xa hoa rất nhiều, dây chuyền nha, bao hết cửa hàng trên con đường này vào trong tay Tào gia, thật khí phách.
Tào Phức sớm đã được Đơn Phi nhắc nhở, lớn tiếng nói: - Cha, đúng vậy. Thực khách chính là miếng bánh ngọt đấy... Chúng ta nhất định phải bắt chính xác khẩu vị thực khách, cố gắng vượt lên hàng đầu.
Thực khách là miếng bánh ngọt hay sao?
Tào Hồng muốn đặt câu hỏi, nhưng cảm giác kiến thức không bằng đứa con, liên tục gật đầu nói: - Nói rất đúng, thực khách chính là miếng bánh ngọt đấy, phải đưa bọn họ dính chặt vào tửu lâu Tào gia chúng ta. Nhìn qua sắc mặt rét run của Hạ Hầu Uyên, Tào Hồng giống như mới phát hiện ông ta còn chưa đi, ra vẻ khách khí nói: - Diệu Tài nếu thích, không bằng cùng ta đi lên lầu dùng cơm? Thuận tiện nói chuyện lệnh lang Bá Quyền có cao kiến gì không?
Hạ Hầu Uyên thoạt nhìn hận không thể một đao bổ Tào Hồng, đột nhiên khóe miệng mang chút mỉm cười nói: - Tào Tử Liêm, ngươi cho là mình có thể sẽ thắng?
Danh sách chương