Quách Gia cầm bát rượu thiếu chút nữa chụp xuống đầu mình. Trương Liêu mặc dù cảm thấy cái lẩu ăn ngon, nhưng cảm giác bây giờ thực sự quá phấn khích.

Hai người đều không nghĩ tới đến Tào gia ăn bữa lẩu còn kèm thêm nghĩa vụ đi đón dâu, nhất thời không nói ra lời.

Đơn Phi bỗng nhiên đứng lên.

Tào Phức giật nảy mình, chỉ sợ tiểu tử này thật sẽ ở trước mặt mọi người cầu hôn, gấp gáp nháy mắt với Đơn Phi, ám chỉ chuyện này không cần cấp bách. Y cũng không ngốc, tuy có nói qua sẽ gả muội muội cho Đơn Phi, nhưng đây bất quá chỉ là thuận miệng nói chơi như vậy, y đương nhiên biết Đơn Phi dám ngay tại đây trước mặt mọi người cầu thân, tình thế lúc đó, Đơn Phi có sống được hay không đều khó nói.

Tào Hồng thấy thế, có chút không ngờ nói: - Tiểu tử ngươi có ý trung nhân rồi hả?

- Không có. Đơn Phi vội vàng nói.

- Vậy ngươi đứng lên làm cái gì?

Tào Hồng hơi khó chịu, chợt nghe Đơn Phi nói: - Tào Tướng Quân không cần nóng vội, bọn họ chống đỡ chỉ được nhất thời, không qua được bao lâu, đạo hưng vượng của tửu lâu vốn nằm ở rượu và thức ăn, không quá một tháng, bọn họ chung quy sẽ không thể tiếp tục chống đỡ được nữa.

Đơn Phi vừa khuyên bảo Tào Hồng, đồng thời trong lòng đã sớm chuẩn bị mấy phương án, thầm nghĩ Tuân Uẩn ra bài không theo quy củ, muốn thắng tự nhiên cần có lối tắt khác, chỉ có điều như vậy, lại mất thêm một phen công phu tính toán.

Tào Hồng thấy Đơn Phi không nói, cảm thấy tiểu tử này hơn phân nửa là không có cách nào, cũng biết mình có phần ép buộc. Ông ta nhìn thấy chuyện Đơn Phi kinh doanh tửu lâu ở trong mắt, lại nghe Tào Phức thỉnh thoảng luôn nói sự phát triển của tửu lâu, cái gì mở thêm chi nhánh, đa dạng chủng loại kinh doanh, thậm chí có thể làm kinh doanh đến Nghiệp Thành —— đương nhiên Nghiệp Thành trước cầm được trong tay lại nói sau.

Ở trong lòng Tào Hồng, thấy tửu lâu kinh doanh càng thêm hưng thịnh, sớm đã chuẩn bị đến Nghiệp Thành mua đất xây dựng thêm kinh doanh, điểm ấy ông ta cùng với Đơn Phi không mưu mà hợp, cũng biết Đơn Phi nói có đạo lý.

Nhưng lúc này lão tử sống không qua được nửa tháng này rồi.

Tào Hồng biết kỳ hạn của ván cược này, so với Đơn Phi còn sốt ruột hơn, cười lạnh nói: - Hạ Hầu Uyên đã muốn chơi đùa, lão tử chẳng lẽ không thể. Con à, một lát con đi tìm quản gia, để cho ông ta lập tức viết mấy trăm tấm thiệp, gửi đến mỗi nhà họ Tào tại thành Hứa Đô, mỗi nhà một tấm.

- Cha, ý của cha là?

- Tuân gia có người, Tào gia ta chẳng lẽ không có ai? Tào Hồng lại nói: - Trên thiếp cũng nói rõ, vi phụ cho mời bọn họ đại giá quang lâm, nếu nhà nào có cưới vợ gả con cứ việc đến Tào gia, tóm lại so với tửu lâu Hạ Hầu gia rẻ hơn nhiều. Bằng chiêu bài này của Tử Liêm ông ta, Tào Hồng còn không tin không đấu lại Hạ Hầu Uyên.

Tào Phức hai mắt tỏa sáng, liên tục nói: - Cha chiêu này thật sự cao minh.

Ngươi đi sao chép cũng phải sao chép cao minh một chút chứ.

Đơn Phi âm thầm nhíu mày, chưa kịp khuyên bảo, lại thấy Tào Hồng lẩm bẩm nói: - Tử Hiếu không ở thành Hứa Đô, nếu có ông ta giúp đỡ, chúng ta sẽ càng nắm chắc hơn một chút. Bỗng dưng hai mắt mở lớn, thất thanh nói:

- Như thế nào lại là Tử Hòa?

Phố dài ồn ào náo động, từ phía trước có người cưỡi ngựa phi như bay mà đến.

Người đi đường kinh sợ, không kịp né tránh, nhưng người đến cưỡi ngựa mặc dù uy mãnh, lại khác với Tào Phi cưỡi ngựa tùy ý, phi giữa phố xá sầm uất lại như đi qua chỗ không người.

Vốn có người đang gánh hàng bán đi qua đường, gặp tuấn mã phi tới sợ ngây người không biết né tránh, không nghĩ đến người cưỡi ngựa lại chỉ nhẹ nhàng khéo léo vung dây cương, tuấn mã liền bay vọt lên, lập tức người liền dán tại thân ngựa đồng thời nhảy lên thật cao, không đợi người đi đường kia kịp phản ứng, đến khi giật mình tỉnh lại ngựa đã sớm vượt qua đỉnh đầu.

Kỹ thuật tốt!

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Đơn Phi đương nhiên không tốt, nhưng vài phần nhãn lực vẫn phải có, vừa nhìn thấy người đến cưỡi ngựa phóng đi như chốn không người thoải mái tự nhiên, không khỏi âm thầm suy xét người này là ai.

Tử Hòa? Người này là... Tào Tử Hòa....

Trương Liêu giống như nhìn ra Đơn Phi nghi hoặc, thật không hiểu nổi người này làm sao sống trong Tào phủ mà lại có thể đối với chuyện nhà mình lạ lẫm, thấp giọng nói: - Tào Thuần Tào Tử Hòa, biểu đệ của Tướng Quân nhà ngươi, đệ đệ ruột của Tào Nhân Tướng Quân.

Trong lòng Đơn Phi hơi chấn động.

Hắn đối với cái tên Tào Thuần này tuyệt đối không xa lạ gì, không phải bởi vì người này là biểu đệ Tào Hồng, đệ đệ ruột Tào Nhân, mà còn có nguyên nhân quan trọng khác.

Tam Quốc nguyên bản truyền lưu một câu tục ngữ mà ai ai cũng biết—— Tào gia Hổ Báo, Viên gia Tiên Đăng; Bát Bách Hãm Trận, Bạch Mã Nghĩa Tùng; Đan Dương Thanh Cân, Giang Hạ Xạ Dũng; Tây Lương Thương Lang, Hán Trung Quỷ Hùng!

Những lời này lời ít mà ý nhiều khái quát tám quân chủ lực vương bài thời kỳ Tam Quốc.

Tiên Đăng, Hãm Trận, Nghĩa Tùng kể trên đều là lực lượng trung kiên trong tay Viên Thiệu, Lã Bố, Công Tôn Toản, chỉ có điều từ sau trận chiến Quan Độ, Viên Thiệu chết, quân Tiên Đăng tổn thất thảm trọng, Hãm Trận, Nghĩa Tùng cũng sụp đổ theo Lã Bố bị trảm tại Bạch Môn Lâu, Công Tôn Toản đại bại tại Chu Tước Lâu.

Quỷ Hùng là tiền vốn để Trương Lỗ hùng cứ Hán Trung, Thanh Cân vốn là nhuệ khí giúp Tôn Quyền trấn giữ Giang Đông, Thương Lang trong tay Tây Lương Hàn Toại là lá bài tẩy của Mã Đằng, mà Xạ Dũng lại là tinh binh dưới tay Giang Hạ Hoàng Tổ.

Hiện giờ quân vương bài chỉ còn có năm.

Bát Bách Hãm Trận vốn nằm trong tay Lã Bố, là thiên hạ đệ nhất kỵ binh, nhưng hôm nay cầm đầu bát đại vương bài đã trở thành Tào gia Hổ Báo.

Hổ Báo Kỵ!

Đệ nhất kỵ binh dưới tay Tào Tháo, có thể so cùng bộ đội đặc chủng ở hiện đại, là loại tồn tại mang tính đột kích, Hổ Báo Kỵ mỗi người đều là trăm người chọn một mà ra, uy lực trong đó không cần nói cũng biết.

Mà thống lĩnh Hổ Báo Kỵ chính là Tào Thuần Tào Tử Hòa.

Tâm tư Đơn Phi nhanh chóng xoay chuyển, người cưỡi ngựa kia so với hắn suy nghĩ cũng nhanh không kém, một lát đã đi tới trước mặt Tào Hồng, đột nhiên đứng đó, ngựa không tiếng hí, bụi không tung bay, người nọ hai vai rộng, chân dài cứng rắn, đường cong trên mặt như gọt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống có vẻ cực kỳ trầm ngưng.

Chỉ có điều vẻ trầm ngưng này lại mang theo vài phần ngạc nhiên.

Tào Hồng vừa thấy Tào Thuần đến, cũng có chút niềm vui ngoài ý muốn, thầm nghĩ lão tử đang chuẩn bị lần lượt gửi thiếp tới từng nhà trong Tào gia tộc tại thành Hứa Đô xin giúp đỡ, người nào không đến đều ghi nợ, Tử Hòa không hổ là huynh đệ, không ngờ biết tâm ý lão tử, đã mau chóng đến lĩnh thiếp.

- Tử Hoà, mời lên lầu, ta có chuyện quan trọng thương lượng. Tào Hồng cười to nói.

Tào Thuần phi thân xuống ngựa, cũng không theo ý Tào Hồng đi lên lầu, một tay bắt lấy cánh tay của Tào Hồng, thấp giọng ghé vào lỗ tai ông ta nói một câu.

Tào Hồng đầu tiên là sợ run lên, lập tức thất thanh nói:

- Việc này là thật?

- Đương nhiên. Tào Thuần chỉ đơn giản đáp lại hai chữ.

Tào Hồng ngẩng đầu hướng phương xa nhìn, thịt béo trên mặt run rẩy mấy cái, kéo Tào Phức qua hạ giọng nói hai câu, Tào Phức lúc đầu là ngạc nhiên, sau lại phấn chấn, lập tức quay người xông lên tửu lâu.

Tào Hồng thấy Quách Gia chỉ biết cắm đầu uống rượu ăn thịt, liền một tay bắt lấy gã xách lên.

Quách Gia vội nói: - Tào Tướng Quân, kẻ bất tài này không thành thân, ông cũng không cần nhanh như vậy liền đuổi khách chứ?

- Không phải, không phải, làm sao lại đuổi. Hoan nghênh còn không kịp. Bàn tay to của Tào Hồng có phần run rẩy: - Quách Tế Tửu đừng đi.

- Ta chưa có muốn đi. Quách Gia một bộ dáng không hiểu ra sao.

Tào Thuần phóng ngựa trên phố đã sớm kinh động đến một đám người bên phố lân cận, Hạ Hầu Uyên, Trương Bàng, đám người Tuân Uẩn vốn vừa tới trước tửu lâu Hạ Hầu gia, thấy Tào Thuần như vậy, người bên ngoài còn chưa hiểu, Hạ Hầu Uyên đã sớm run lên trong lòng, bất chấp cùng với Trương Bàng khách khí, trở mình lên ngựa, không ngờ cũng vừa tới cùng lúc, thấy Tào Thuần, Hạ Hầu Uyên vội hỏi:

- Tử Hoà, làm sao vậy, quân tình có biến?

Bất kể đánh cuộc như thế nào, Hạ Hầu Uyên dù sao vẫn là lão tướng, vẫn biết nặng nhẹ.

Tào Thuần nhìn bốn phía, đang muốn mở miệng. Tào Hồng vừa lúc thúc giục hô lên: - Cùng ông ta dài dòng làm gì, đệ ngay lập tức liền đi truyền lời... Tửu lâu Tào gia đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, đang đợi Tư Không đại giá quang lâm.

Cái gì?

Mọi người đều kinh hãi.

Trương Liêu vẻ mặt tràn đầy không tin, Hạ Hầu Uyên lại kinh sợ nói: - Cái gì... Tào... Tào Tư Không muốn tới tửu lâu Tào gia? Điều này làm sao có thể?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện