Bà Đào đang nói chuyện rôm rả với Vương Diệp thì thấy con trai bước vào, liền cười bảo:
“Đình Mặc, dạo này con có vẻ mệt mỏi, chiều nay tranh thủ về sớm nghỉ ngơi đi.”
“Phải đó anh Mặc, lâu lâu anh cũng nên dành thời gian cho mẹ với em chứ.”
Trong khi Vương Diệp mỉm cười quan tâm thì Đình Mặc nhìn sang bà Đào, nói:
“Con biết rồi, chiều nay sẽ về sớm. Mẹ và Diệp Diệp này, Triệu Tỏa Tâm dù gì cũng là phu nhân, lại còn sống trong Vương gia, sai bảo hầu hạ chút đỉnh thì không sao nhưng cũng đừng gây thương tích quá nhiều trên người cô ấy. Lỡ như kẻ làm trong nhà bép xép ra ngoài, Vương gia ta lại mang tiếng ngược đãi thì không hay.”
Hết Vương Diệp rồi tới bà Đào ngạc nhiên nhìn theo Vương Đình Mặc rời đi, hỏi sao không lạ, khi mà suốt thời gian qua hai người bạc đãi Triệu Tỏa Tâm mà có nghe Đình Mặc ý kiến gì đâu? Huống chi chính hắn cũng hành hạ cô hết lần này tới lần khác còn gì! Kỳ quặc chưa, bà Đào chậc lưỡi:
“Đình Mặc hôm nay sao lại tỏ thái độ về chuyện của Tỏa Tâm chứ? Hay là do hôm qua cái vụ con hất tách trà có hơi quá, còn khiến cô ta bị thương nữa.”
“Chính anh Mặc bảo cô ta làm kẻ hầu người hạ trong nhà, muốn sai bảo gì cứ sai bảo, muốn mắng gì cứ mắng ư?” Vương Diệp mím môi: “Từ lúc nào mà anh ấy đã xem cô ta như phu nhân rồi? Thật là bực mình!”
*****
Đẩy cửa bước vào căn phòng cũ, Vương Diệp nhìn khắp nơi, đúng là nơi cho kẻ thấp kém bẩn thỉu! Cách đây không lâu, Tỏa Tâm vừa đi theo xách đồ cho bà Đào đến khu plaza mua sắm, cô tiểu thư này tranh thủ vào phòng Tỏa Tâm.
Mấy ngày trước, những lời của Đình Mặc khiến cô ta bực bội, liền nghĩ ra một cách hạ nhục Tỏa Tâm cho hả dạ. Cô đi đến chỗ bộ váy giúp việc đang treo, bỏ một món đồ vào túi váy.
Về đến nhà, Triệu Tỏa Tâm và bà Đào đã thấy Cao Việt Bân đến chơi, đang ngồi trong phòng khách nói chuyện cùng Vương Diệp khá vui vẻ. Bà Đào thấy mệt, nói Việt Bân cứ ngồi chơi thoải mái, bà về phòng nghỉ.
Tỏa Tâm cũng định rời đi thì nghe Vương Diệp bảo đem bánh lên tiếp đãi Cao thiếu! Cô trở về phòng, mặc bộ váy giúp việc vào, rồi xuống dưới nhà.
Quan sát Tỏa Tâm đặt đĩa bánh xuống bàn, Việt Bân nói với Vương Diệp rằng:
“Em đấy, dù gì Triệu Tỏa Tâm cũng là chị dâu, đừng hở chút là sai bảo chứ.”
“Cái này là do anh Mặc yêu cầu, em chỉ theo ý ảnh thôi mà.” Vương Diệp liếc thấy Tỏa Tâm mặc đúng cái váy đó, liền ngầm hài lòng: “Chị ở đây hầu trà cho anh Bân, tôi lên phòng thay đồ trang điểm chút, để chờ lát nữa anh Mặc về nhà.”
Tiểu thư họ Diệp kiêu kỳ rời khỏi, bấy giờ Việt Bân mới nhìn Tỏa Tâm, cười:
“Diệp Diệp đi rồi, cô cũng ngồi xuống nói chuyện, đứng mãi thế à.”
“Cảm ơn Cao thiếu có lòng tốt, để người khác thấy lại phiền phức.”
“Hai năm qua, tôi với cô nói chuyện cũng nhiều lần, tôi xem cô như bạn bè, nên không quen để cô đứng hầu hạ vậy đâu. Cứ ngồi xuống, tôi chịu trách nhiệm cho.”
Đúng là thời gian qua, Cao Việt Bân tới Vương gia nhiều còn hơn cơm bữa, và cũng vài mấy lần anh đứng ra nói giúp cho Tỏa Tâm trước mặt bà Đào hay Vương Diệp.
Dù gì ban nãy đi cùng mẹ chồng mua sắm, cô xách đồ đứng mỏi cả chân, nhân lúc này nên nghỉ mệt, thế là cô liền ngồi xuống cạnh Việt Bân.
Hai người nói chuyện hợp ý, bầu không khí trở nên thoải mái hơn. Có tiếng bước chân vang lên ngay cửa phòng khách, cứ ngỡ Vương Diệp, nào ngờ là Vương Đình Mặc! Tỏa Tâm liền đứng lên, không nghĩ hắn về sớm thế.
Việt Bân nhác thấy Vương tổng, đã hào hứng gọi ngay: “Về rồi, về rồi! Bạn tôi mau đến đây nào!”
Vương Đình Mặc đi đến, lướt mắt qua Tỏa Tâm đứng gần đấy, rồi ngồi xuống sô pha đối diện với Việt Bân: “Cao thiếu nay lại rảnh rỗi tới chơi à?”
“Anh cũng biết, kẻ ham chơi như tôi có ngày nào bận đâu. Tới đây chẳng những được ăn đồ ngon miễn phí mà còn ngắm hai người đẹp nữa.”
“Hai người đẹp? Ngoài Diệp Diệp, còn có ai sao?”
“Cô ấy đó! Đừng nói với tôi là anh không thấy cô ấy xinh đẹp?”
Đón lấy cái nháy mắt từ Việt Bân, Triệu Tỏa Tâm buồn cười, đúng là thiếu gia dẻo miệng! Vừa hay, cô bắt gặp tia nhìn lãnh đạm từ phía Vương Đình Mặc, còn bày ra nét mặt khó chịu chuyện gì đó, cứ như thể cái việc Cao thiếu khen cô xinh đẹp là điều gì rất trái khuấy! Thu hồi ánh mắt, hắn hỏi tiếp Việt Bân:
“Vừa nãy, tôi trông hai người trò chuyện vui vẻ, từ lúc nào mà thân như vậy?”
“Đâu chỉ thân, mà còn hơn thế nữa.”
“Cao thiếu, anh đừng có đùa quá trớn.”
Nghe Tỏa Tâm nhắc nhở Việt Bân, càng khiến Đình Mặc thêm trầm tư.
Ngoài cửa, Vương Diệp cũng vừa nghe hết. Cô thay đồ trang điểm xong xuôi, biết Đình Mặc vừa về tới, đã nhanh chóng chạy xuống. Thế nào lại nghe cái tên Cao Việt Bân khen Triệu Tỏa Tâm xinh đẹp, trong lòng càng thêm chán ghét!
Để rồi xem, lát nữa cái thứ thấp kém họ Triệu ấy sẽ phải xấu mặt cỡ nào, rồi Vương Diệp bước ra nói lớn:
“Anh Mặc! Anh Bân! Các anh phải làm chủ cho em! Ban nãy em thay đồ chải tóc, phát hiện cái kẹp tóc kim cương đắt tiền mẹ mua cho em bị mất rồi!” Cô ta chỉ tay về phía Tỏa Tâm: “Chính chị ta đã lấy cắp nó!”
Việt Bân đứng dậy: “Em có chắc không, chuyện này có gì nhầm lần chăng?”
“Trưa nay em vẫn còn thấy cái kẹp tóc, giờ thì mất rồi! Trước đó, chỉ có mỗi Triệu Tỏa Tâm vào phòng em, không phải chị ta lấy thì là ai chứ?”
Vương Đình Mặc đưa mắt nhìn sang Tỏa Tâm, chờ xem cô sẽ nói gì.
“Tôi đem quần áo đã giặt xong vào phòng cho cô, tôi chẳng lấy cái kẹp nào hết.”
“Tất nhiên là chị không thừa nhận rồi!”
“Cô bảo trưa nay còn thấy cái kẹp tóc, trong khi trước bữa trưa tôi đã cùng mẹ ra ngoài rồi, thử hỏi cô Diệp, tôi lấy kẹp lúc nào?”
“Đình Mặc, dạo này con có vẻ mệt mỏi, chiều nay tranh thủ về sớm nghỉ ngơi đi.”
“Phải đó anh Mặc, lâu lâu anh cũng nên dành thời gian cho mẹ với em chứ.”
Trong khi Vương Diệp mỉm cười quan tâm thì Đình Mặc nhìn sang bà Đào, nói:
“Con biết rồi, chiều nay sẽ về sớm. Mẹ và Diệp Diệp này, Triệu Tỏa Tâm dù gì cũng là phu nhân, lại còn sống trong Vương gia, sai bảo hầu hạ chút đỉnh thì không sao nhưng cũng đừng gây thương tích quá nhiều trên người cô ấy. Lỡ như kẻ làm trong nhà bép xép ra ngoài, Vương gia ta lại mang tiếng ngược đãi thì không hay.”
Hết Vương Diệp rồi tới bà Đào ngạc nhiên nhìn theo Vương Đình Mặc rời đi, hỏi sao không lạ, khi mà suốt thời gian qua hai người bạc đãi Triệu Tỏa Tâm mà có nghe Đình Mặc ý kiến gì đâu? Huống chi chính hắn cũng hành hạ cô hết lần này tới lần khác còn gì! Kỳ quặc chưa, bà Đào chậc lưỡi:
“Đình Mặc hôm nay sao lại tỏ thái độ về chuyện của Tỏa Tâm chứ? Hay là do hôm qua cái vụ con hất tách trà có hơi quá, còn khiến cô ta bị thương nữa.”
“Chính anh Mặc bảo cô ta làm kẻ hầu người hạ trong nhà, muốn sai bảo gì cứ sai bảo, muốn mắng gì cứ mắng ư?” Vương Diệp mím môi: “Từ lúc nào mà anh ấy đã xem cô ta như phu nhân rồi? Thật là bực mình!”
*****
Đẩy cửa bước vào căn phòng cũ, Vương Diệp nhìn khắp nơi, đúng là nơi cho kẻ thấp kém bẩn thỉu! Cách đây không lâu, Tỏa Tâm vừa đi theo xách đồ cho bà Đào đến khu plaza mua sắm, cô tiểu thư này tranh thủ vào phòng Tỏa Tâm.
Mấy ngày trước, những lời của Đình Mặc khiến cô ta bực bội, liền nghĩ ra một cách hạ nhục Tỏa Tâm cho hả dạ. Cô đi đến chỗ bộ váy giúp việc đang treo, bỏ một món đồ vào túi váy.
Về đến nhà, Triệu Tỏa Tâm và bà Đào đã thấy Cao Việt Bân đến chơi, đang ngồi trong phòng khách nói chuyện cùng Vương Diệp khá vui vẻ. Bà Đào thấy mệt, nói Việt Bân cứ ngồi chơi thoải mái, bà về phòng nghỉ.
Tỏa Tâm cũng định rời đi thì nghe Vương Diệp bảo đem bánh lên tiếp đãi Cao thiếu! Cô trở về phòng, mặc bộ váy giúp việc vào, rồi xuống dưới nhà.
Quan sát Tỏa Tâm đặt đĩa bánh xuống bàn, Việt Bân nói với Vương Diệp rằng:
“Em đấy, dù gì Triệu Tỏa Tâm cũng là chị dâu, đừng hở chút là sai bảo chứ.”
“Cái này là do anh Mặc yêu cầu, em chỉ theo ý ảnh thôi mà.” Vương Diệp liếc thấy Tỏa Tâm mặc đúng cái váy đó, liền ngầm hài lòng: “Chị ở đây hầu trà cho anh Bân, tôi lên phòng thay đồ trang điểm chút, để chờ lát nữa anh Mặc về nhà.”
Tiểu thư họ Diệp kiêu kỳ rời khỏi, bấy giờ Việt Bân mới nhìn Tỏa Tâm, cười:
“Diệp Diệp đi rồi, cô cũng ngồi xuống nói chuyện, đứng mãi thế à.”
“Cảm ơn Cao thiếu có lòng tốt, để người khác thấy lại phiền phức.”
“Hai năm qua, tôi với cô nói chuyện cũng nhiều lần, tôi xem cô như bạn bè, nên không quen để cô đứng hầu hạ vậy đâu. Cứ ngồi xuống, tôi chịu trách nhiệm cho.”
Đúng là thời gian qua, Cao Việt Bân tới Vương gia nhiều còn hơn cơm bữa, và cũng vài mấy lần anh đứng ra nói giúp cho Tỏa Tâm trước mặt bà Đào hay Vương Diệp.
Dù gì ban nãy đi cùng mẹ chồng mua sắm, cô xách đồ đứng mỏi cả chân, nhân lúc này nên nghỉ mệt, thế là cô liền ngồi xuống cạnh Việt Bân.
Hai người nói chuyện hợp ý, bầu không khí trở nên thoải mái hơn. Có tiếng bước chân vang lên ngay cửa phòng khách, cứ ngỡ Vương Diệp, nào ngờ là Vương Đình Mặc! Tỏa Tâm liền đứng lên, không nghĩ hắn về sớm thế.
Việt Bân nhác thấy Vương tổng, đã hào hứng gọi ngay: “Về rồi, về rồi! Bạn tôi mau đến đây nào!”
Vương Đình Mặc đi đến, lướt mắt qua Tỏa Tâm đứng gần đấy, rồi ngồi xuống sô pha đối diện với Việt Bân: “Cao thiếu nay lại rảnh rỗi tới chơi à?”
“Anh cũng biết, kẻ ham chơi như tôi có ngày nào bận đâu. Tới đây chẳng những được ăn đồ ngon miễn phí mà còn ngắm hai người đẹp nữa.”
“Hai người đẹp? Ngoài Diệp Diệp, còn có ai sao?”
“Cô ấy đó! Đừng nói với tôi là anh không thấy cô ấy xinh đẹp?”
Đón lấy cái nháy mắt từ Việt Bân, Triệu Tỏa Tâm buồn cười, đúng là thiếu gia dẻo miệng! Vừa hay, cô bắt gặp tia nhìn lãnh đạm từ phía Vương Đình Mặc, còn bày ra nét mặt khó chịu chuyện gì đó, cứ như thể cái việc Cao thiếu khen cô xinh đẹp là điều gì rất trái khuấy! Thu hồi ánh mắt, hắn hỏi tiếp Việt Bân:
“Vừa nãy, tôi trông hai người trò chuyện vui vẻ, từ lúc nào mà thân như vậy?”
“Đâu chỉ thân, mà còn hơn thế nữa.”
“Cao thiếu, anh đừng có đùa quá trớn.”
Nghe Tỏa Tâm nhắc nhở Việt Bân, càng khiến Đình Mặc thêm trầm tư.
Ngoài cửa, Vương Diệp cũng vừa nghe hết. Cô thay đồ trang điểm xong xuôi, biết Đình Mặc vừa về tới, đã nhanh chóng chạy xuống. Thế nào lại nghe cái tên Cao Việt Bân khen Triệu Tỏa Tâm xinh đẹp, trong lòng càng thêm chán ghét!
Để rồi xem, lát nữa cái thứ thấp kém họ Triệu ấy sẽ phải xấu mặt cỡ nào, rồi Vương Diệp bước ra nói lớn:
“Anh Mặc! Anh Bân! Các anh phải làm chủ cho em! Ban nãy em thay đồ chải tóc, phát hiện cái kẹp tóc kim cương đắt tiền mẹ mua cho em bị mất rồi!” Cô ta chỉ tay về phía Tỏa Tâm: “Chính chị ta đã lấy cắp nó!”
Việt Bân đứng dậy: “Em có chắc không, chuyện này có gì nhầm lần chăng?”
“Trưa nay em vẫn còn thấy cái kẹp tóc, giờ thì mất rồi! Trước đó, chỉ có mỗi Triệu Tỏa Tâm vào phòng em, không phải chị ta lấy thì là ai chứ?”
Vương Đình Mặc đưa mắt nhìn sang Tỏa Tâm, chờ xem cô sẽ nói gì.
“Tôi đem quần áo đã giặt xong vào phòng cho cô, tôi chẳng lấy cái kẹp nào hết.”
“Tất nhiên là chị không thừa nhận rồi!”
“Cô bảo trưa nay còn thấy cái kẹp tóc, trong khi trước bữa trưa tôi đã cùng mẹ ra ngoài rồi, thử hỏi cô Diệp, tôi lấy kẹp lúc nào?”
Danh sách chương