Tỏa Tâm chưa kịp trả lời thì nhanh chóng, Vương tổng đã cất tiếng rõ ràng:

“Đã xem rồi, không có cái kẹp tóc nào hết.”

Trong khi Việt Bân thở phào thì Vương Diệp, cái kẻ đã tự tay bỏ món đồ đắt tiền vào túi váy Tỏa Tâm, lại kinh ngạc chưng hửng khi nghe Vương Đình Mặc nói thế!

“Anh... có thật đã lột đồ cô ta ra xem kỹ?”

“Đủ rồi, chỉ là một cái kẹp tóc mà ầm ĩ cả buổi! Để anh mua cái khác cho em!”

Đình Mặc hậm hực bỏ đi luôn, Vương Diệp liếc nhìn Tỏa Tâm thật ghê gớm, lập tức rời khỏi đây. Sau cùng mọi chuyện cũng yên rồi, Tỏa Tâm nhẹ nhõm, liền nghe Việt Bân lo lắng hỏi: “Chân cô bị gì thế?”

“Chỉ bị trặc chút thôi. Cũng may là Vương tổng không thể tìm thấy gì ở tôi.”

Lưỡng lự chốc lát, Việt Bân quan sát xung quanh xong, mới nói nhỏ với cô gái:

“Thật ra vừa rồi khi Vương Đình Mặc đi ngang qua, tôi kịp nhìn thấy trong tay anh ấy cầm vật gì đó như thể giấu đi, cũng có thể là cái kẹp tóc. Tôi biết cô không ăn cắp, mà là bị hãm hại. Vương tổng hẳn cũng nghĩ thế nên đã giấu giúp cô.”

Tỏa Tâm bất ngờ nhìn Cao thiếu, anh ta nhoẻn miệng cười gật đầu khẳng định!

Vì lời tiết lộ từ Việt Bân, mà Triệu Tỏa Tâm ngay bây giờ đang đứng trước phòng Vương Đình Mặc khá lâu. Nếu hắn thực sự giúp cô thì thiết nghĩ cô cũng nên cảm ơn một tiếng, và cũng tiện thể hỏi lý do hắn làm vậy là gì? Chẳng phải hắn căm ghét cô ư, hai năm qua còn liên tục hạ nhục lẫn hành hạ, cớ sao lần này lại...

Dù thắc mắc tới đâu, Tỏa Tâm cũng phải trực tiếp hỏi Đình Mặc, liền gõ cửa:

“Vương tổng, anh còn thức chứ? Tôi có chuyện muốn nói.”

Cửa phòng yên ắng, vậy là hắn ngủ rồi, cô thở dài đành quay lưng trở về phòng.

Bên trong tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ soi tỏ, Vương Đình Mặc ngồi trằm mặc bên chiếc bàn, khẽ khàng hút thuốc. Khói trắng lởn vởn trước đôi mắt tĩnh lặng đó khi đang nhìn cái kẹp tóc đính kim cương nằm trên bàn.

Việt Bân không sai, chính hắn đã đem theo vật này khi bỏ đi về phòng!

Lúc cùng Tỏa Tâm rời khỏi bồn tắm, Vương Đình Mặc đã kịp phát hiện cái kẹp tóc rớt dưới sàn phòng tắm, liền nhặt lấy giấu đi! Hắn hành động nhanh hơn nghĩ, để rồi hiện tại bắt đầu tự hỏi vì sao lại che giấu cho Tỏa Tâm chứ?



Vì hắn biết cô không phải kẻ thích ăn cắp đồ hay vì thứ xúc cảm kỳ lạ đã xuất hiện trong phòng tắm khi ấy?

Khi nhìn Tỏa Tâm và Việt Bân thân thiết, Đình Mặc bất giác khó chịu. Lại nghe Vương Diệp một mực đòi lột đồ Tỏa Tâm, hắn liền mang ý định hùa theo, sỉ nhục cô một phen xem sao, nhưng sau cùng lại giúp cô thoát khỏi bị đổ oan.

Cái ý nghĩ ấy bùng lên vào cái lúc, hắn trông thấy dáng vẻ gợi tình của cô ngồi trên thành bồn...

Kỳ lạ! Vương tổng không phải là chưa từng nhìn Triệu Tỏa Tâm trong bộ dáng xinh đẹp, gợi cảm khi qua những lần xâu xé quần áo cô. Hắn biết cô có sự quyến rũ, nhưng căn bản chẳng hề hứng thú. Vì căm hận!

Thế tại sao vừa rồi, vẫn là dáng dấp đẹp đẽ mọi lần, nhưng hắn lại không khống chế được cơ thể mình? Là động lòng ư?

Mau chóng tắt mồi lửa, Vương Đình Mặc cầm theo cái kẹp tóc, bước đến mở cửa sổ. Nhìn ‘tang vật’ trong tay, tiếp theo hắn ném nó đi thật xa để không ai tìm thấy!

*****

Dù chân còn hơi đau nhưng sáng sớm Triệu Tỏa Tâm vẫn rời biệt thự, bởi hôm nay đã tới ngày đi thăm Bánh Bao và bà Quách.

Trước đấy, Vương Đình Mặc từng đồng ý cho phép cô một tuần đến thăm hai người đó, dĩ nhiên sẽ có vệ sĩ hộ tống. Chẳng phải hắn lo nghĩ cho cô mà chỉ là muốn giám sát cô thôi.

Tỏa Tâm đi chầm chậm về phía chiếc xe đậu sẵn, chợt nghe tiếng Đình Mặc:

“Cô định đi đâu?”

Tỏa Tâm liền quay lại, thấy Vương tổng đứng ở giữa sân, hai tay bỏ vào túi quần.

“Tôi đi thăm mẹ nuôi và con gái.”

Định mở cửa xe thì Tỏa Tâm ngạc nhiên khi một bàn tay vươn tới đóng sập cửa lại, lần nữa thấy Vương Đình Mặc đứng ngay bên cạnh, vẻ mặt không vui vẻ gì nhưng cũng không quá căm ghét như mọi lần.

“Chân cô chưa khỏi hẳn, còn muốn đi xa như vậy.”

“Chỉ cần được gặp con gái, dù xa cách mấy tôi cũng sẽ đi, khỏi phiền anh quản.”

Tỏa Tâm vừa dứt lời là đột đột bị Đình Mặc bế lên, bước đến chỗ xe hơi của hắn, liền đặt cô ngồi vào bên trong. Tất cả những hành động đó diễn ra vỏn vẹn mấy giây, tới nỗi Tỏa Tâm còn chưa kịp định hình thì hắn đã ngồi bên cạnh.

“Tôi cũng có chuyện đến thị trấn B nên làm việc tốt cho cô quá giang đi cùng.” Đó là lý do chính đáng mà hắn đưa ra trước khi xe hơi chạy ra khỏi biệt thự.



Trên đường đi, hai người chẳng nói gì, mặc dù Tỏa Tâm rất muốn hỏi Đình Mặc về chuyện đã giấu chiếc kẹp tóc giúp mình. Trước cái vẻ trầm tư lạnh lùng đó, cô lại hết can đảm để hỏi. Nhớ ngày xưa khi hắn còn là Vương thiếu, cả hai vẫn nói chuyện thân thiết.

Rốt cuộc, 5 năm trôi qua thôi, khoảng cách giữa họ lại xa tới mức này...

Bầu không khí ngột ngạt bị xua tan khi người trợ lý ngồi ở ghế phụ, lên tiếng:

“Vương tổng, nghe báo rằng đám nhân công vẫn còn chưa chịu rời đi.”

“Thật là một đám người khó đối phó! Nếu không thể xử lý êm thắm thì xưởng thép mới của ENN khó lòng được xây dựng!”

Cuộc đối thoại vắn tắt ấy khiến Tỏa Tâm chưa hiểu lắm, mãi cho tới khi xe hơi chạy đến xưởng sản xuất túi nilong thì cô mới kinh ngạc!

Khung cảnh trước mặt là những dãy nhà đang chuẩn bị đập bỏ để đi vào thi công xây cái mới, tuy nhiên một đám nhân công và dân địa phương không dưới 50 người đang đứng vây quanh, hô hào biểu tình về vấn đề gì mà cô chẳng rõ nữa!

“Cô xuống xe đi, theo vệ sĩ tới thăm con gái cô.”

Vương Đình Mặc toan mở cửa xe thì Tỏa Tâm liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Đây việc của tổng công ty ENN, cô không cần biết làm chi.”

Tỏa Tâm dõi theo bóng dáng Vương tổng cùng trợ lý xuống xe, đi vào khu công trình, liền rất nhanh đám người nọ bu quanh hắn, la ó liên tục! Bản thân cũng không thể làm gì được, cô đành rời đi.

Bà Quách và Bánh Bao hiện sống ở một ngôi nhà khác khang trang tiện nghi hơn nhiều, đây là lời hứa mà Đình Mặc đã đưa ra!

Tỏa Tâm vừa đến, hai bà cháu đã mừng rỡ chạy ra đón. Đặc biệt là Bánh Bao, chỉ mỗi tuần mới gặp mẹ một lần nên con bé thích lắm, cứ ôm chầm lấy cô không buông.

“Mẹ ơi, khi nào mẹ về đây sống với con?” Đây là câu hỏi thường trực của bé.

Tỏa Tâm nhìn cô con gái đáng yêu đã 5 tuổi, mỉm cười: “Bánh Bao ráng chờ thêm xíu nhé, chờ qua hết năm nay, mẹ con mình sẽ không phải xa nhau nữa.”

Bồng con gái, Tỏa Tâm hỏi bà Quách: “Xưởng sản xuất có chuyện gì sao mẹ?”

“Là vợ của Vương tổng mà con không biết gì hết ư?”

Nghe bà Quách khó hiểu, Tỏa Tâm cười trừ. Vợ gì chứ, con hầu thì đúng hơn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện